“Số tiền này con sẽ không nhận. Còn chuyện ly hôn… ngày mai sau khi ra viện, con sẽ bàn bạc với Tống Duật.”
Từ Khánh Dung quay mặt đi chỗ khác, kìm nén để không khóc trước mặt Tống An Nam. Cô biết trong cuộc hôn nhân này, bản thân mình thật hèn mọn, nhưng vẫn cứ muốn đâm đầu vào, không thể tự dứt ra được.
Trước đây cô và Tống An Nam còn có một giao ước, rằng nếu cô và Tống Duật phát sinh chuyện ly hôn thì cô sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, tuyệt đối không động đến phần tài sản nào của Tống gia cả.
Từ Khánh Dung nói là không nhận, nhưng Tống An Nam vẫn để lại thẻ ngân hàng trên bàn cho cô.
Lúc ông đóng cửa phòng bệnh rời đi, Từ Khánh Dung đã không nhịn nổi nữa, bật khóc thành tiếng.
“Khánh Dung, cậu sao thế?”
Phương Mỹ Anh quay về, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang khóc. Từ Khánh Dung vội lau đi nước mắt, lúng túng trả lời:
“Không, không sao. Chỉ là hạt bụi bay vào trong mắt.”
“Bụi? Trong phòng sạch sẽ như vậy, làm gì có bụi?”
Cho dù cô có muốn tìm một lý do để chống chế cũng đâu cần miễn cưỡng như vậy? “Tống lão gia đã nói gì với cậu?” Phương Mỹ Anh sinh nghi, đoán ông ấy đã nói lời khiến cho Từ Khánh Dung buồn.
“Ông ấy…” Cô ngập ngừng.
Ánh mắt quét qua chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, vội cầm lấy giấu nhẹm đi. Tính tình Phương Mỹ Anh thẳng thừng, Từ Khánh Dung muốn nói chuyện gì, tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận.
“Không có gì đặc biệt. Ông ấy chỉ khuyên tớ nghỉ ngơi nhiều một chút cho nhanh khỏe thôi.”
“Chỉ có vậy thì tại sao cậu lại khóc?”
“Tớ thấy xúc động cũng không được sao? Cậu mua táo về rồi thì gọt luôn giúp tớ đi, tớ đang thèm ch.ết đi được.” Từ Khánh Dung vội tìm cách chuyển chủ đề.
“Haizz, chịu cậu đó.” Phương Mỹ Anh lầm bầm, đi rửa táo rồi gọt ra giúp cô.
Chơi với nhau hơn mười lăm năm, Phương Mỹ Anh còn không hiểu rõ Từ Khánh Dung sao? Cô đã muốn giấu chuyện gì thì có cho vàng hay cạy miệng ra thì cô cũng không hé răng nửa lời.
Hai cô gái ngồi nói một vài chuyện phiếm, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
Ban đêm là lúc con người ta thường sống thật với bản thân mình. Khi ở trước mặt người khác có mạnh mẽ đến đâu, tươi tỉnh nói cười thì khi bóng đen che phủ, một mình một chỗ, ai rồi cũng có tâm sự thầm kín của riêng mình.
Từ Khánh Dung nghiêng người nhìn Phương Mỹ Anh đang nằm ngủ say trên chiếc giường bên cạnh, có lẽ là rất mệt mỏi. Dù cô đã bảo cô ấy không cần cứ suốt ngày ở lại bệnh viện với mình, nhưng Phương Mỹ Anh vẫn bỏ ngoài tai, ngày nào cũng túc trực bên cô không rời.
Có người bạn tốt như cô ấy, Từ Khánh Dung cảm thấy thật hạnh phúc. Thật ra từ nhỏ cô đã không được hưởng tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình. Cho dù Từ Thái Sâm có yêu thương cô nhiều như thế nào thì cô cũng chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Từ.
Sự thật này được chính Đàm Lê Giai tiết lộ năm cô lên bảy tuổi. Cái tuổi vô lo vô nghĩ đó, bất giác lại biết được bản thân không phải là con ruột của cha mẹ, thật sự làm Từ Khánh Dung bị ám ảnh tâm lý trong một thời gian dài.
Cho nên cô chưa từng trách bà ta đối xử lạnh nhạt với mình. Ít nhất thì Đàm Lê Giai cũng không làm gì quá đáng như mắng mỏ vô cớ hay đánh đập cô, một phần cũng vì Từ Khánh Dung là một đứa trẻ hiểu chuyện.
“Mỹ Anh à, tớ sẽ ly hôn với Tống Duật.” Cô nói thật nhỏ ở trong cuống họng.
Trước đây đáng lẽ cô không nên cãi lời Phương Mỹ Anh, cố chấp cưới người đàn ông đó.
Định mệnh thật là một thứ gì đó thật trớ trêu. Đúng là những thứ vốn dĩ không thuộc về mình thì không nên cố gắng có được.
Nếu không, kết quả nhận về sẽ rất thê thảm!
Giống như Từ Khánh Dung của hiện tại vậy, chẳng những tình cảm hóa hư vô, mà ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ lại được.
Từ Khánh Dung khẽ đặt tay lên bụng, miệng cười chua chát:
“Xin lỗi bé con của mẹ. Là mẹ đã không thể bảo vệ tốt được cho con.”
Nơi đó từng có một sinh linh bé bỏng tồn tại, chỉ tiếc là bây giờ không còn nữa rồi…
Từ Khánh Dung quay mặt đi chỗ khác, kìm nén để không khóc trước mặt Tống An Nam. Cô biết trong cuộc hôn nhân này, bản thân mình thật hèn mọn, nhưng vẫn cứ muốn đâm đầu vào, không thể tự dứt ra được.
Trước đây cô và Tống An Nam còn có một giao ước, rằng nếu cô và Tống Duật phát sinh chuyện ly hôn thì cô sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, tuyệt đối không động đến phần tài sản nào của Tống gia cả.
Từ Khánh Dung nói là không nhận, nhưng Tống An Nam vẫn để lại thẻ ngân hàng trên bàn cho cô.
Lúc ông đóng cửa phòng bệnh rời đi, Từ Khánh Dung đã không nhịn nổi nữa, bật khóc thành tiếng.
“Khánh Dung, cậu sao thế?”
Phương Mỹ Anh quay về, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang khóc. Từ Khánh Dung vội lau đi nước mắt, lúng túng trả lời:
“Không, không sao. Chỉ là hạt bụi bay vào trong mắt.”
“Bụi? Trong phòng sạch sẽ như vậy, làm gì có bụi?”
Cho dù cô có muốn tìm một lý do để chống chế cũng đâu cần miễn cưỡng như vậy? “Tống lão gia đã nói gì với cậu?” Phương Mỹ Anh sinh nghi, đoán ông ấy đã nói lời khiến cho Từ Khánh Dung buồn.
“Ông ấy…” Cô ngập ngừng.
Ánh mắt quét qua chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, vội cầm lấy giấu nhẹm đi. Tính tình Phương Mỹ Anh thẳng thừng, Từ Khánh Dung muốn nói chuyện gì, tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận.
“Không có gì đặc biệt. Ông ấy chỉ khuyên tớ nghỉ ngơi nhiều một chút cho nhanh khỏe thôi.”
“Chỉ có vậy thì tại sao cậu lại khóc?”
“Tớ thấy xúc động cũng không được sao? Cậu mua táo về rồi thì gọt luôn giúp tớ đi, tớ đang thèm ch.ết đi được.” Từ Khánh Dung vội tìm cách chuyển chủ đề.
“Haizz, chịu cậu đó.” Phương Mỹ Anh lầm bầm, đi rửa táo rồi gọt ra giúp cô.
Chơi với nhau hơn mười lăm năm, Phương Mỹ Anh còn không hiểu rõ Từ Khánh Dung sao? Cô đã muốn giấu chuyện gì thì có cho vàng hay cạy miệng ra thì cô cũng không hé răng nửa lời.
Hai cô gái ngồi nói một vài chuyện phiếm, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
Ban đêm là lúc con người ta thường sống thật với bản thân mình. Khi ở trước mặt người khác có mạnh mẽ đến đâu, tươi tỉnh nói cười thì khi bóng đen che phủ, một mình một chỗ, ai rồi cũng có tâm sự thầm kín của riêng mình.
Từ Khánh Dung nghiêng người nhìn Phương Mỹ Anh đang nằm ngủ say trên chiếc giường bên cạnh, có lẽ là rất mệt mỏi. Dù cô đã bảo cô ấy không cần cứ suốt ngày ở lại bệnh viện với mình, nhưng Phương Mỹ Anh vẫn bỏ ngoài tai, ngày nào cũng túc trực bên cô không rời.
Có người bạn tốt như cô ấy, Từ Khánh Dung cảm thấy thật hạnh phúc. Thật ra từ nhỏ cô đã không được hưởng tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình. Cho dù Từ Thái Sâm có yêu thương cô nhiều như thế nào thì cô cũng chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Từ.
Sự thật này được chính Đàm Lê Giai tiết lộ năm cô lên bảy tuổi. Cái tuổi vô lo vô nghĩ đó, bất giác lại biết được bản thân không phải là con ruột của cha mẹ, thật sự làm Từ Khánh Dung bị ám ảnh tâm lý trong một thời gian dài.
Cho nên cô chưa từng trách bà ta đối xử lạnh nhạt với mình. Ít nhất thì Đàm Lê Giai cũng không làm gì quá đáng như mắng mỏ vô cớ hay đánh đập cô, một phần cũng vì Từ Khánh Dung là một đứa trẻ hiểu chuyện.
“Mỹ Anh à, tớ sẽ ly hôn với Tống Duật.” Cô nói thật nhỏ ở trong cuống họng.
Trước đây đáng lẽ cô không nên cãi lời Phương Mỹ Anh, cố chấp cưới người đàn ông đó.
Định mệnh thật là một thứ gì đó thật trớ trêu. Đúng là những thứ vốn dĩ không thuộc về mình thì không nên cố gắng có được.
Nếu không, kết quả nhận về sẽ rất thê thảm!
Giống như Từ Khánh Dung của hiện tại vậy, chẳng những tình cảm hóa hư vô, mà ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ lại được.
Từ Khánh Dung khẽ đặt tay lên bụng, miệng cười chua chát:
“Xin lỗi bé con của mẹ. Là mẹ đã không thể bảo vệ tốt được cho con.”
Nơi đó từng có một sinh linh bé bỏng tồn tại, chỉ tiếc là bây giờ không còn nữa rồi…
Danh sách chương