Từ Khánh Dung đông cứng tại chỗ, trân mắt nhìn người đàn ông đang bước về phía mình. Cô siết chặt tay sau tấm chăn mỏng, tự trấn an bản thân. Ở một khoảng cách xa như vậy, chắc chắn Tống Duật không nghe được những gì mà cô và dì Trần đã nói.
Hắn không thể biết về sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng cô được. Tuyệt đối không được!
“Em sao rồi? Dì Trần, bác sĩ… bác sĩ nói thế nào?”
Dì Trần cảm giác được Từ Khánh Dung đang nhìn mình. Đôi mắt cô nheo lại, biểu tình trên gương mặt như muốn ám chỉ điều gì đó. Bà chợt hiểu ra, bèn nói:
“Bác sĩ nói con bé không sao. Chỉ là thức khuya mất sức dẫn đến ngất xỉu, truyền nước nghỉ ngơi liền sẽ ổn.”
Tống Duật nghe xong mới thở phào. Hắn giơ tay định chạm lên người Từ Khánh Dung, không ngờ cô lập tức né tránh, giọng lạnh tanh cất lời:
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Anh…” Tống Duật hụt hẫng thu tay về, lồng ngực như bị thứ gì đó đèn nén, nặng nề khó tả.
“Là dì gọi cho Tống Duật. Lúc đó dì hoảng quá nên đã bấm gọi cho thằng bé.” Dì Trần lên tiếng.
Vốn dĩ Tống Duật đang ở thành phố khác tham dự hội thảo, vậy mà vừa nghe dì Trần báo tin, hắn đã lập tức lái xe trở về. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa, hắn vì lo lắng cho sức khỏe của Từ Khánh Dung, không lãng phí giây phút nào mà phóng xe như điên suốt một tiếng đồng hồ để đến được bệnh viện.
“Tôi không sao, anh về đi.”
“Tống Duật, tôi và anh đã chẳng còn quan hệ gì, sau này cũng không phiền anh bận tâm đến cuộc sống của tôi nữa.”
Từng lời sắt đá cứ vậy thốt ra từ miệng của Từ Khánh Dung. Vầng trán trên gương mặt tuấn tú kia vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì leo suốt ba tầng cầu thang bộ, mi mắt rủ xuống, Tống Duật chỉ biết cười khổ. Hắn nên nhớ rằng hắn và Từ Khánh Dung đã ly hôn rồi mới phải.
“Anh xin lỗi vì đã làm em thấy khó chịu…”
“Khánh Dung, dù sao Tống Duật cũng là quan tâm cháu. Sao lại nhẫn tâm nói với thằng bé những lời tuyệt tình như vậy?” Dì Trần thấy xót cho Tống Duật, bèn nói.
Gương mặt Từ Khánh Dung không đổi sắc, vẫn cứ lạnh lùng như lúc Tống Duật vừa bước vào trong phòng. Nghĩ đến sinh linh nhỏ bé ở trong bụng mình, ngữ điệu càng thêm quả quyết:
“Hiện tại anh ta lấy tư cách gì để quan tâm cháu? Bát nước đổ đi làm sao mà lấy lại?”
“Anh về đi. Sau này cứ coi như không quen biết tôi, anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, cứ như vậy có được không?”
Căn phòng bỗng trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở của ba người. Nét mặt của Tống Duật trầm xuống, hắn nuốt khan một ngụm, đem tất cả tâm tư giấu vào tận đáy lòng, giây sau cố nở nụ cười nhìn lên gương mặt người con gái ấy.
“Khánh Dung, giữ gìn sức khỏe. Nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”
Không đợi cô nói gì, hắn cúi đầu chào dì Trần, sau đó quay người rời đi. Bước chân nặng nề như hóa đá, cứ thế đi khỏi căn phòng.
Từ khi biết bản thân mình mang thai, Từ Khánh Dung bỗng trở nên nhạy cảm. Chuyện này ngoài dì Trần biết thì cô chưa nói với bất kỳ ai, kể cả Phương Mỹ Anh cũng không. Kỳ thực, cô cần thêm thời gian để bình ổn lại tâm trạng.
Khó xử nhất là với Cố Bắc Thành. Sau hôm trở về từ bệnh viện, Từ Khánh Dung đã tìm cách tránh mặt anh hết lần này đến lần khác.
Sáng ra, cô vừa uống hết ly sữa ấm mà dì Trần pha thì Từ Thái Sâm, Đàm Lê Giai và Từ Khánh An tìm đến biệt thự.
Có lẽ lâu rồi Từ Khánh Dung chưa về nhà nên cha cô mới đến thăm.
“Khánh Dung, sắc mặt con kém quá. Có phải bị ốm đi rồi không?”
Từ Thái Sâm quan tâm con gái, còn Đàm Lê Giai và Từ Khánh An ngồi một bên, không thiết hỏi han một lời.
Chỉ vì bất đắc dĩ phải lái xe nên Từ Khánh An mới đến đây. Biết rõ Từ Khánh Dung không chào đón mình, mà cô ta cũng chẳng có lý do gì để phải giả vờ quan tâm Từ Khánh Dung cả.
“Chỉ bị mất ngủ một chút thôi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ.”
Trong lúc hai cha con ngồi nói chuyện qua lại, Đàm Lê Giai nhìn qua một lượt nội thất xung quanh phòng khách, không khỏi cảm thán Từ Khánh Dung có thể sống ở một nơi tốt như vậy. Nghe nói sau khi ly hôn với Tống Duật, nơi này đã thuộc quyền sở hữu của cô rồi.
“Khánh An sắp ra nước ngoài du học, nhưng cuộc sống ở nơi xứ người đâu đơn giản gì? Khánh Dung, con thân là em gái, nếu có dư dả thì thay cha mẹ giúp đỡ chị con một chút đi.”
“Dư dả? Mẹ, con làm gì có tiền, và cũng chẳng có mối quan hệ nào có thể nhờ cậy.”
Từ Khánh Dung không hiểu vì sao Đàm Lê Giai lại nói với cô mấy lời này, nhưng tình hình của cô trước mắt, cô tin bà ta có thể nhìn ra được.
Cô vừa ly hôn, lại không có công việc ổn định, bản thân còn lo không xong, làm sao giúp Từ Khánh An chứ?
“Con ly hôn với Tống Duật, lẽ nào không kiếm được chút gì sao? Cả căn biệt thự lớn như vậy nó còn sang tên cho con, vậy thì mấy đồng tiền lẻ đối với nó đã là gì?”
“Không ít không nhiều, một trăm triệu chắc là có khả năng chứ?” Đàm Lê Giai đưa ra một con số.
Hắn không thể biết về sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng cô được. Tuyệt đối không được!
“Em sao rồi? Dì Trần, bác sĩ… bác sĩ nói thế nào?”
Dì Trần cảm giác được Từ Khánh Dung đang nhìn mình. Đôi mắt cô nheo lại, biểu tình trên gương mặt như muốn ám chỉ điều gì đó. Bà chợt hiểu ra, bèn nói:
“Bác sĩ nói con bé không sao. Chỉ là thức khuya mất sức dẫn đến ngất xỉu, truyền nước nghỉ ngơi liền sẽ ổn.”
Tống Duật nghe xong mới thở phào. Hắn giơ tay định chạm lên người Từ Khánh Dung, không ngờ cô lập tức né tránh, giọng lạnh tanh cất lời:
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Anh…” Tống Duật hụt hẫng thu tay về, lồng ngực như bị thứ gì đó đèn nén, nặng nề khó tả.
“Là dì gọi cho Tống Duật. Lúc đó dì hoảng quá nên đã bấm gọi cho thằng bé.” Dì Trần lên tiếng.
Vốn dĩ Tống Duật đang ở thành phố khác tham dự hội thảo, vậy mà vừa nghe dì Trần báo tin, hắn đã lập tức lái xe trở về. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa, hắn vì lo lắng cho sức khỏe của Từ Khánh Dung, không lãng phí giây phút nào mà phóng xe như điên suốt một tiếng đồng hồ để đến được bệnh viện.
“Tôi không sao, anh về đi.”
“Tống Duật, tôi và anh đã chẳng còn quan hệ gì, sau này cũng không phiền anh bận tâm đến cuộc sống của tôi nữa.”
Từng lời sắt đá cứ vậy thốt ra từ miệng của Từ Khánh Dung. Vầng trán trên gương mặt tuấn tú kia vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì leo suốt ba tầng cầu thang bộ, mi mắt rủ xuống, Tống Duật chỉ biết cười khổ. Hắn nên nhớ rằng hắn và Từ Khánh Dung đã ly hôn rồi mới phải.
“Anh xin lỗi vì đã làm em thấy khó chịu…”
“Khánh Dung, dù sao Tống Duật cũng là quan tâm cháu. Sao lại nhẫn tâm nói với thằng bé những lời tuyệt tình như vậy?” Dì Trần thấy xót cho Tống Duật, bèn nói.
Gương mặt Từ Khánh Dung không đổi sắc, vẫn cứ lạnh lùng như lúc Tống Duật vừa bước vào trong phòng. Nghĩ đến sinh linh nhỏ bé ở trong bụng mình, ngữ điệu càng thêm quả quyết:
“Hiện tại anh ta lấy tư cách gì để quan tâm cháu? Bát nước đổ đi làm sao mà lấy lại?”
“Anh về đi. Sau này cứ coi như không quen biết tôi, anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, cứ như vậy có được không?”
Căn phòng bỗng trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở của ba người. Nét mặt của Tống Duật trầm xuống, hắn nuốt khan một ngụm, đem tất cả tâm tư giấu vào tận đáy lòng, giây sau cố nở nụ cười nhìn lên gương mặt người con gái ấy.
“Khánh Dung, giữ gìn sức khỏe. Nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”
Không đợi cô nói gì, hắn cúi đầu chào dì Trần, sau đó quay người rời đi. Bước chân nặng nề như hóa đá, cứ thế đi khỏi căn phòng.
Từ khi biết bản thân mình mang thai, Từ Khánh Dung bỗng trở nên nhạy cảm. Chuyện này ngoài dì Trần biết thì cô chưa nói với bất kỳ ai, kể cả Phương Mỹ Anh cũng không. Kỳ thực, cô cần thêm thời gian để bình ổn lại tâm trạng.
Khó xử nhất là với Cố Bắc Thành. Sau hôm trở về từ bệnh viện, Từ Khánh Dung đã tìm cách tránh mặt anh hết lần này đến lần khác.
Sáng ra, cô vừa uống hết ly sữa ấm mà dì Trần pha thì Từ Thái Sâm, Đàm Lê Giai và Từ Khánh An tìm đến biệt thự.
Có lẽ lâu rồi Từ Khánh Dung chưa về nhà nên cha cô mới đến thăm.
“Khánh Dung, sắc mặt con kém quá. Có phải bị ốm đi rồi không?”
Từ Thái Sâm quan tâm con gái, còn Đàm Lê Giai và Từ Khánh An ngồi một bên, không thiết hỏi han một lời.
Chỉ vì bất đắc dĩ phải lái xe nên Từ Khánh An mới đến đây. Biết rõ Từ Khánh Dung không chào đón mình, mà cô ta cũng chẳng có lý do gì để phải giả vờ quan tâm Từ Khánh Dung cả.
“Chỉ bị mất ngủ một chút thôi, không nghiêm trọng lắm đâu ạ.”
Trong lúc hai cha con ngồi nói chuyện qua lại, Đàm Lê Giai nhìn qua một lượt nội thất xung quanh phòng khách, không khỏi cảm thán Từ Khánh Dung có thể sống ở một nơi tốt như vậy. Nghe nói sau khi ly hôn với Tống Duật, nơi này đã thuộc quyền sở hữu của cô rồi.
“Khánh An sắp ra nước ngoài du học, nhưng cuộc sống ở nơi xứ người đâu đơn giản gì? Khánh Dung, con thân là em gái, nếu có dư dả thì thay cha mẹ giúp đỡ chị con một chút đi.”
“Dư dả? Mẹ, con làm gì có tiền, và cũng chẳng có mối quan hệ nào có thể nhờ cậy.”
Từ Khánh Dung không hiểu vì sao Đàm Lê Giai lại nói với cô mấy lời này, nhưng tình hình của cô trước mắt, cô tin bà ta có thể nhìn ra được.
Cô vừa ly hôn, lại không có công việc ổn định, bản thân còn lo không xong, làm sao giúp Từ Khánh An chứ?
“Con ly hôn với Tống Duật, lẽ nào không kiếm được chút gì sao? Cả căn biệt thự lớn như vậy nó còn sang tên cho con, vậy thì mấy đồng tiền lẻ đối với nó đã là gì?”
“Không ít không nhiều, một trăm triệu chắc là có khả năng chứ?” Đàm Lê Giai đưa ra một con số.
Danh sách chương