“Một trăm triệu? Mẹ tưởng con ly hôn với Tống Duật để tranh giành tài sản sao? Đừng nói là một trăm triệu, một ngàn con cũng không có.” Giọng nói của Từ Khánh Dung bỗng trở nên cứng rắn.
Đàm Lê Giai vẫn chưa nhận thức được vấn đề, miệng lẩm bẩm tính toán:
“Không có tiền cũng được. Chẳng phải còn căn biệt thự này đấy sao? Khánh Dung, một mình con sống ở cái nơi rộng lớn vậy cũng chẳng để làm gì. Con bán đi mua một căn hộ nhỏ hơn, hoặc là chuyển về nhà sống với chúng ta, như thế vừa có tiền để dành phòng thân, vừa hay có thể giúp đỡ chị con được một chút.”
“Mẹ…” Từ Khánh Dung gắt lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Đàm Lê Giai.
Cho dù căn biệt thự này dưới quyền sở hữu của cô, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ động vào nó. Chỉ cần một chỗ an ổn để sinh sống đối với Từ Khánh Dung đã là tốt lắm rồi, cô không có nhiều toan tính đến như vậy.
“Bà thôi đi, ăn nói hàm hồ cái gì vậy?” Từ Thái Sâm không nhịn nổi nữa phải lên tiếng.
Đàm Lê Giai nhìn hai cha con như muốn ăn tươi nuốt sống mình, bĩu môi bất mãn.
“Không muốn thì thôi. Tôi cũng chỉ lo cho hai chị em nó chứ có phải nghĩ cho bản thân của mình đâu.”
“Con không cần. Chuyện của con, con tự sắp xếp được.” Từ Khánh An khó chịu ra mặt, tỏ rõ sự phiền toái trước sự cố chấp của Đàm Lê Giai.
Cô ta bỏ ra ngoài vườn đi dạo, không muốn ở chung bầu không khí với Từ Khánh Dung nữa. Từ Thái Sâm thở dài nhìn con gái lớn, muộn phiền trong lòng càng thêm gấp bội.
Ông chỉ muốn được chứng kiến cảnh gia đình hòa hợp, yêu thương lẫn nhau. Niềm mong mỏi tưởng chừng như giản đơn vậy mà sao khó quá.
“Khánh Dung, con đừng để ý đến nó.”
Từ Khánh Dung chỉ cười cho qua chuyện. Trước giờ Đàm Lê Giai và Từ Khánh An chưa từng mặn nồng với cô, cảm giác xa lạ đối với những người thân thương của mình, cô cũng quen rồi.
Đàm Lê Giai ngồi lỳ một chỗ đến khi ra về, im bặt không nói một lời.
…
Sau bao ngày điều tra về vụ tai nạn giao thông, Tống Duật đã tìm ra manh mối quan trọng. Quả nhiên đúng như dự đoán, là có kẻ cố tình giở thủ đoạn lên hệ thống phanh xe để hãm hại hắn.
Tống Duật xem qua chứng cứ mà Lưu Vũ mang đến cho mình, suy nghĩ rất nhiều. Chủ mưu vụ tai nạn là giám đốc công ty đối thủ với Tống thị, đáng nói, Lâm Tố Hương cũng có liên quan đến chuyện này.
Vốn định đưa bằng chứng cho cảnh sát để trừng trị bà ta, sau cùng Tống Duật nghĩ kỹ lại. Lâm Tố Hương dù sao cũng là vợ của cha hắn, còn là mẹ của Đình Thiên, cho nên hắn mới thấy do dự.
Sức khỏe của Tống An Nam đã cải thiện hơn trước. Theo đúng lịch sắp xếp của bác sĩ, hôm nay Tống Duật sẽ đưa ông đến bệnh viện.
Lâm Tố Hương không biết đi đâu về. Vừa bước chân vào phòng khách đã sai người mang nước mát lên cho mình.
Uống xong ngụm nước, cơn nóng trong người vẫn chưa dứt, Lâm Tố Hương lại nhận được một cuộc gọi.
Đảo mắt nhìn quanh, xác định không có ai, bà ta mới mở điện thoại ra nghe máy.
“Ông nói cái gì? Tên đó biến mất rồi sao? Nhận tiền xong rồi phải biết ngậm miệng lại chứ?” Nét mặt của Lâm Tố Hương cau lại.
Người ở đầu dây bên kia cùng bà ta lời qua tiếng lại, không biết là đang nói chuyện gì. Lâm Tố Hương thở hắt một hơi, gào lên qua điện thoại:
“Tôi làm sao biết được Tống Duật sẽ tỉnh dậy. Khốn kiếp, nếu như nó điều tra ra người đứng đằng sau vụ tai nạn, đừng nói là tôi mà cả ông cũng không được yên đâu.”
Bịch…
“Đình… Đình Thiên?”
Lâm Tố Hương giật mình quay người ra đằng sau, Đình Thiên đã trở về nhà từ lúc nào. Cậu nghe thấy lời bà ta nói, sửng sốt đánh rơi tập tài liệu trên tay. Lâm Tố Hương lập tức tắt điện thoại, cùng lúc cậu đã đi đến đứng ngay đối diện.
“Mẹ vừa nói về vụ tai nạn giao thông của cha và anh Tống Duật đúng không? Có phải chuyện đó có liên quan đến mẹ không?”
“Không, không phải như những gì con nghĩ đâu.” Lâm Tố Hương cuống cuồng giải thích. Bà ta bắt đầu hối hận vì bất cẩn để Đình Thiên nghe thấy cuộc điện thoại này.
Chưa kịp che đậy chuyện xấu mình làm, Tống Duật từ trên lầu bước xuống, bình thản đi về phía Lâm Tố Hương.
“Còn nói không phải? Bà cùng lão Tần cấu kết, thuê người giỏ trò lên phanh xe ô tô của tôi, đừng tưởng chỉ bằng một, hai cầu liền có thể lấp liếm chuyện này.”
Bà ta trợn tròn mắt lên nhìn hắn. Đáng lẽ sáng nay Tống Duật sẽ đưa Tống An Nam đến biệt thự đi kiểm tra sức khỏe. Sao bây giờ hắn lại có mặt ở nhà?
“Cậu đừng có ngậm máu phun người. Vụ tai nạn không hề liên quan đến tôi.”
“Bà nghĩ tôi chỉ nói suông để hù dọa bà sao? Bằng chứng tôi đã nắm trong tay. Lâm Tố Hương, đừng cố mạnh miệng nữa.”
“Con nói sao… hự…”
Rầm!
“Ba, ba sao vậy?”
Tống An Nam ngã sầm xuống sàn, tiếng động lớn thu hút mọi người. Tống Duật và Đình Thiên vội chạy đến đỡ ông dậy. Lâm Tố Hương chết lặng, ngã phịch xuống ghế sofa, sững sờ.
Đàm Lê Giai vẫn chưa nhận thức được vấn đề, miệng lẩm bẩm tính toán:
“Không có tiền cũng được. Chẳng phải còn căn biệt thự này đấy sao? Khánh Dung, một mình con sống ở cái nơi rộng lớn vậy cũng chẳng để làm gì. Con bán đi mua một căn hộ nhỏ hơn, hoặc là chuyển về nhà sống với chúng ta, như thế vừa có tiền để dành phòng thân, vừa hay có thể giúp đỡ chị con được một chút.”
“Mẹ…” Từ Khánh Dung gắt lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Đàm Lê Giai.
Cho dù căn biệt thự này dưới quyền sở hữu của cô, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ động vào nó. Chỉ cần một chỗ an ổn để sinh sống đối với Từ Khánh Dung đã là tốt lắm rồi, cô không có nhiều toan tính đến như vậy.
“Bà thôi đi, ăn nói hàm hồ cái gì vậy?” Từ Thái Sâm không nhịn nổi nữa phải lên tiếng.
Đàm Lê Giai nhìn hai cha con như muốn ăn tươi nuốt sống mình, bĩu môi bất mãn.
“Không muốn thì thôi. Tôi cũng chỉ lo cho hai chị em nó chứ có phải nghĩ cho bản thân của mình đâu.”
“Con không cần. Chuyện của con, con tự sắp xếp được.” Từ Khánh An khó chịu ra mặt, tỏ rõ sự phiền toái trước sự cố chấp của Đàm Lê Giai.
Cô ta bỏ ra ngoài vườn đi dạo, không muốn ở chung bầu không khí với Từ Khánh Dung nữa. Từ Thái Sâm thở dài nhìn con gái lớn, muộn phiền trong lòng càng thêm gấp bội.
Ông chỉ muốn được chứng kiến cảnh gia đình hòa hợp, yêu thương lẫn nhau. Niềm mong mỏi tưởng chừng như giản đơn vậy mà sao khó quá.
“Khánh Dung, con đừng để ý đến nó.”
Từ Khánh Dung chỉ cười cho qua chuyện. Trước giờ Đàm Lê Giai và Từ Khánh An chưa từng mặn nồng với cô, cảm giác xa lạ đối với những người thân thương của mình, cô cũng quen rồi.
Đàm Lê Giai ngồi lỳ một chỗ đến khi ra về, im bặt không nói một lời.
…
Sau bao ngày điều tra về vụ tai nạn giao thông, Tống Duật đã tìm ra manh mối quan trọng. Quả nhiên đúng như dự đoán, là có kẻ cố tình giở thủ đoạn lên hệ thống phanh xe để hãm hại hắn.
Tống Duật xem qua chứng cứ mà Lưu Vũ mang đến cho mình, suy nghĩ rất nhiều. Chủ mưu vụ tai nạn là giám đốc công ty đối thủ với Tống thị, đáng nói, Lâm Tố Hương cũng có liên quan đến chuyện này.
Vốn định đưa bằng chứng cho cảnh sát để trừng trị bà ta, sau cùng Tống Duật nghĩ kỹ lại. Lâm Tố Hương dù sao cũng là vợ của cha hắn, còn là mẹ của Đình Thiên, cho nên hắn mới thấy do dự.
Sức khỏe của Tống An Nam đã cải thiện hơn trước. Theo đúng lịch sắp xếp của bác sĩ, hôm nay Tống Duật sẽ đưa ông đến bệnh viện.
Lâm Tố Hương không biết đi đâu về. Vừa bước chân vào phòng khách đã sai người mang nước mát lên cho mình.
Uống xong ngụm nước, cơn nóng trong người vẫn chưa dứt, Lâm Tố Hương lại nhận được một cuộc gọi.
Đảo mắt nhìn quanh, xác định không có ai, bà ta mới mở điện thoại ra nghe máy.
“Ông nói cái gì? Tên đó biến mất rồi sao? Nhận tiền xong rồi phải biết ngậm miệng lại chứ?” Nét mặt của Lâm Tố Hương cau lại.
Người ở đầu dây bên kia cùng bà ta lời qua tiếng lại, không biết là đang nói chuyện gì. Lâm Tố Hương thở hắt một hơi, gào lên qua điện thoại:
“Tôi làm sao biết được Tống Duật sẽ tỉnh dậy. Khốn kiếp, nếu như nó điều tra ra người đứng đằng sau vụ tai nạn, đừng nói là tôi mà cả ông cũng không được yên đâu.”
Bịch…
“Đình… Đình Thiên?”
Lâm Tố Hương giật mình quay người ra đằng sau, Đình Thiên đã trở về nhà từ lúc nào. Cậu nghe thấy lời bà ta nói, sửng sốt đánh rơi tập tài liệu trên tay. Lâm Tố Hương lập tức tắt điện thoại, cùng lúc cậu đã đi đến đứng ngay đối diện.
“Mẹ vừa nói về vụ tai nạn giao thông của cha và anh Tống Duật đúng không? Có phải chuyện đó có liên quan đến mẹ không?”
“Không, không phải như những gì con nghĩ đâu.” Lâm Tố Hương cuống cuồng giải thích. Bà ta bắt đầu hối hận vì bất cẩn để Đình Thiên nghe thấy cuộc điện thoại này.
Chưa kịp che đậy chuyện xấu mình làm, Tống Duật từ trên lầu bước xuống, bình thản đi về phía Lâm Tố Hương.
“Còn nói không phải? Bà cùng lão Tần cấu kết, thuê người giỏ trò lên phanh xe ô tô của tôi, đừng tưởng chỉ bằng một, hai cầu liền có thể lấp liếm chuyện này.”
Bà ta trợn tròn mắt lên nhìn hắn. Đáng lẽ sáng nay Tống Duật sẽ đưa Tống An Nam đến biệt thự đi kiểm tra sức khỏe. Sao bây giờ hắn lại có mặt ở nhà?
“Cậu đừng có ngậm máu phun người. Vụ tai nạn không hề liên quan đến tôi.”
“Bà nghĩ tôi chỉ nói suông để hù dọa bà sao? Bằng chứng tôi đã nắm trong tay. Lâm Tố Hương, đừng cố mạnh miệng nữa.”
“Con nói sao… hự…”
Rầm!
“Ba, ba sao vậy?”
Tống An Nam ngã sầm xuống sàn, tiếng động lớn thu hút mọi người. Tống Duật và Đình Thiên vội chạy đến đỡ ông dậy. Lâm Tố Hương chết lặng, ngã phịch xuống ghế sofa, sững sờ.
Danh sách chương