“Lẽ nào con muốn rước một người phụ nữ đã ly hôn về làm vợ, sau này nuôi con của kẻ khác nữa sao?”
Cố Bắc Thành siết chặt vô lăng trong tay, lại nhớ đến câu nói của Mộng Cầm. Suốt một đêm anh không thể chợp mắt, đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc tình cảm mà anh dành cho Từ Khánh Dung lớn đến độ nào?
“Bắc Thành…”
Nghe thấy tiếng động, Cố Bắc Thành ngược mặt lên nhìn. Từ Khánh Dung đứng bên ngoài xe gõ nhẹ lên tấm kính chắn gió, khóe môi mỉm cười.
Cố Bắc Thành sững người ra một lúc, sau đó mới xuống xe, đi vòng sang chỗ của cô.
Anh cẩn thận mở cửa để Từ Khánh Dung ngồi vào, vươn tay thắt dây an toàn cho cô, sau đó nổ máy xe lái đến nhà hàng.
Bình thường Cố Bắc Thành sẽ chủ động tìm chuyện để nói với Từ Khánh Dung, nhưng hôm nay đặc biệt khác lạ. Anh chỉ hỏi cô qua loa một câu rồi im lặng, suốt đoạn đường đi không nói thêm lời nào.
Từ Khánh Dung cũng giữ im lặng. Cô vẫn đang suy nghĩ một lát nữa nên mở lời với Cố Bắc Thành thế nào. Tinh thần Từ Khánh Dung trở nên căng thẳng, mồ hôi đổ ra hai lòng bàn tay, đến nỗi cô phải dùng khăn lau đi bớt.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà ở trung tâm thành phố, với cách bài trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Đặc biệt, thực khách có thể vừa ăn vừa chiêm ngưỡng vẻ tráng lệ, lấp lánh ánh đèn của thành phố về đêm, trong giai điệu du dương, nhẹ nhàng của những bản nhạc cổ điển.
Thức ăn được mang lên bàn, Từ Khánh Dung do dự chưa thể cầm muỗng. Khóe môi mấp máy mấy lần định nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể cất lời.
“Bắc Thành, em đi vệ sinh một lát.”
“Được.”
Từ Khánh Dung đi được một lúc, Cố Bắc Thành ngồi ở bàn ăn nhìn ra thành phố choáng ngập ánh đèn, trầm tư suy nghĩ. Cứ tưởng sau khi Từ Khánh Dung ly hôn với Tống Duật, anh cùng cô sẽ có một khởi đầu mới, không ngờ, mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Người khác nhìn vào sẽ thấy rằng Cố Bắc Thành thật ngu ngốc, nhưng chỉ có anh hiểu mình muốn gì và cần gì. Nếu như Từ Khánh Dung có thể chấp nhận ở bên cạnh anh thì mọi lời đàm tiếu của thiên hạ đều trở nên tầm thường.
Một lần nữa ngồi xuống bàn ăn, đối diện với người đàn ông trước mặt, lồng ngực Từ Khánh Dung bỗng co thắt lại. Cô theo quán tính đưa tay lên sờ bụng, hành động này vô tình lọt vào tầm mắt của Cố Bắc Thành, bất giác như dao cứa nhẹ vào trái tim anh một đường.
“Bắc Thành, em có chuyện này muốn nói với anh.”
“Là chuyện gì vậy?” Khóe môi Cố Bắc Thành giật giật, tầm mắt vẫn không rời khỏi cô gái trước mặt.
“Em…”
Từ Khánh Dung ấp úng, gương mặt bất giác nóng dần: “Thật ra em…”
Cô cúi thấp mặt, mấy đầu ngón tay cứ vân vê vào nhau. Từ Khánh Dung không muốn làm tổn thương Cố Bắc Thành, nhưng nếu như cứ tiếp tục lừa dối anh, cô cảm thấy rất có lỗi.
“Bắc Thành, thật ra trong thời gian Tống Duật bị mất trí nhớ, em và anh ta đã phát sinh quan hệ Hiện tại em đang mang thai, là con của em và Tống Duật…”
Giọng nói cô càng lúc càng nhỏ đi, gương mặt bối rối xen lẫn nỗi lo sợ. Cố Bắc Thành xem như đã biết trước điều này, bình thản đến mức chỉ bày ra một cái gật đầu nhẹ nhẹ.
“Em xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục như hiện tại được…”
“Tại sao lại không được?” Cố Bắc Thành hỏi lại, thanh âm khẽ run lên, như thể sợ Từ Khánh Dung có thể nói ra một điều khiến anh nảy sinh ý định từ bỏ.
“Em muốn sinh đứa trẻ ra và nuôi dạy nó. Anh biết đấy, đứa trẻ không có tội tình gì cả.”
“Chúng ta có thể cùng nhau nuôi dạy bé con mà? Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội, anh có thể chăm sóc cả hai mẹ con em, sau này sẽ yêu thương đứa trẻ như con ruột của mình.”
“Bắc Thành, anh đừng như vậy.”
Cố Bắc Thành càng thâm tình càng khiến Từ Khánh Dung khó xử. Cô không thể ích kỷ cứ nghĩ cho bản thân mà để anh chịu thua thiệt được.
“Trên đời không thiếu cô gái tốt cho anh chọn. Bắc Thành, đừng lãng phí thời gian cho em nữa.”
“Thế nào là lãng phí thời gian? Em có biết chờ đợi một người suốt bao lâu là cảm giác gì không? Muốn ở bên cạnh chăm sóc cho em là ý nguyện của anh. Khánh Dung, anh chưa từng thấy hối hận, cũng chưa từng vì bất kỳ nguyên nhân nào mà lùi bước cả.”
“Trừ phi, em một lần nữa quay về bên Tống Duật…” Cố Bắc Thành đưa tay che mặt, ánh mắt ưu tư xen lẫn chút lo sợ. Thật ra, khả năng này không phải là không thể.
“Em sẽ không quay về bên Tống Duật.” Từ Khánh Dung lắc đầu. Cô bối rối không biết phải giải thích như thế nào. Nếu như cô vẫn ở lại bên cạnh Cố Bắc Thành vậy có quá bất công với anh không?
“Vậy thì đừng trốn tránh anh nữa, đứa trẻ không phải là vấn đề.” Cố Bắc Thành khẳng định.
Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng. Từ Khánh Dung không có cách nào đưa ra câu trả lời một cách dứt khoát được. Bản thân cô bối rối trong mớ hỗn độn của mình, hiện tại, tìm một phương án chu toàn thật khó.
Cô xứng đáng để Cố Bắc Thành hi sinh nhiều đến vậy sao?
Cố Bắc Thành siết chặt vô lăng trong tay, lại nhớ đến câu nói của Mộng Cầm. Suốt một đêm anh không thể chợp mắt, đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc tình cảm mà anh dành cho Từ Khánh Dung lớn đến độ nào?
“Bắc Thành…”
Nghe thấy tiếng động, Cố Bắc Thành ngược mặt lên nhìn. Từ Khánh Dung đứng bên ngoài xe gõ nhẹ lên tấm kính chắn gió, khóe môi mỉm cười.
Cố Bắc Thành sững người ra một lúc, sau đó mới xuống xe, đi vòng sang chỗ của cô.
Anh cẩn thận mở cửa để Từ Khánh Dung ngồi vào, vươn tay thắt dây an toàn cho cô, sau đó nổ máy xe lái đến nhà hàng.
Bình thường Cố Bắc Thành sẽ chủ động tìm chuyện để nói với Từ Khánh Dung, nhưng hôm nay đặc biệt khác lạ. Anh chỉ hỏi cô qua loa một câu rồi im lặng, suốt đoạn đường đi không nói thêm lời nào.
Từ Khánh Dung cũng giữ im lặng. Cô vẫn đang suy nghĩ một lát nữa nên mở lời với Cố Bắc Thành thế nào. Tinh thần Từ Khánh Dung trở nên căng thẳng, mồ hôi đổ ra hai lòng bàn tay, đến nỗi cô phải dùng khăn lau đi bớt.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà ở trung tâm thành phố, với cách bài trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Đặc biệt, thực khách có thể vừa ăn vừa chiêm ngưỡng vẻ tráng lệ, lấp lánh ánh đèn của thành phố về đêm, trong giai điệu du dương, nhẹ nhàng của những bản nhạc cổ điển.
Thức ăn được mang lên bàn, Từ Khánh Dung do dự chưa thể cầm muỗng. Khóe môi mấp máy mấy lần định nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể cất lời.
“Bắc Thành, em đi vệ sinh một lát.”
“Được.”
Từ Khánh Dung đi được một lúc, Cố Bắc Thành ngồi ở bàn ăn nhìn ra thành phố choáng ngập ánh đèn, trầm tư suy nghĩ. Cứ tưởng sau khi Từ Khánh Dung ly hôn với Tống Duật, anh cùng cô sẽ có một khởi đầu mới, không ngờ, mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Người khác nhìn vào sẽ thấy rằng Cố Bắc Thành thật ngu ngốc, nhưng chỉ có anh hiểu mình muốn gì và cần gì. Nếu như Từ Khánh Dung có thể chấp nhận ở bên cạnh anh thì mọi lời đàm tiếu của thiên hạ đều trở nên tầm thường.
Một lần nữa ngồi xuống bàn ăn, đối diện với người đàn ông trước mặt, lồng ngực Từ Khánh Dung bỗng co thắt lại. Cô theo quán tính đưa tay lên sờ bụng, hành động này vô tình lọt vào tầm mắt của Cố Bắc Thành, bất giác như dao cứa nhẹ vào trái tim anh một đường.
“Bắc Thành, em có chuyện này muốn nói với anh.”
“Là chuyện gì vậy?” Khóe môi Cố Bắc Thành giật giật, tầm mắt vẫn không rời khỏi cô gái trước mặt.
“Em…”
Từ Khánh Dung ấp úng, gương mặt bất giác nóng dần: “Thật ra em…”
Cô cúi thấp mặt, mấy đầu ngón tay cứ vân vê vào nhau. Từ Khánh Dung không muốn làm tổn thương Cố Bắc Thành, nhưng nếu như cứ tiếp tục lừa dối anh, cô cảm thấy rất có lỗi.
“Bắc Thành, thật ra trong thời gian Tống Duật bị mất trí nhớ, em và anh ta đã phát sinh quan hệ Hiện tại em đang mang thai, là con của em và Tống Duật…”
Giọng nói cô càng lúc càng nhỏ đi, gương mặt bối rối xen lẫn nỗi lo sợ. Cố Bắc Thành xem như đã biết trước điều này, bình thản đến mức chỉ bày ra một cái gật đầu nhẹ nhẹ.
“Em xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục như hiện tại được…”
“Tại sao lại không được?” Cố Bắc Thành hỏi lại, thanh âm khẽ run lên, như thể sợ Từ Khánh Dung có thể nói ra một điều khiến anh nảy sinh ý định từ bỏ.
“Em muốn sinh đứa trẻ ra và nuôi dạy nó. Anh biết đấy, đứa trẻ không có tội tình gì cả.”
“Chúng ta có thể cùng nhau nuôi dạy bé con mà? Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội, anh có thể chăm sóc cả hai mẹ con em, sau này sẽ yêu thương đứa trẻ như con ruột của mình.”
“Bắc Thành, anh đừng như vậy.”
Cố Bắc Thành càng thâm tình càng khiến Từ Khánh Dung khó xử. Cô không thể ích kỷ cứ nghĩ cho bản thân mà để anh chịu thua thiệt được.
“Trên đời không thiếu cô gái tốt cho anh chọn. Bắc Thành, đừng lãng phí thời gian cho em nữa.”
“Thế nào là lãng phí thời gian? Em có biết chờ đợi một người suốt bao lâu là cảm giác gì không? Muốn ở bên cạnh chăm sóc cho em là ý nguyện của anh. Khánh Dung, anh chưa từng thấy hối hận, cũng chưa từng vì bất kỳ nguyên nhân nào mà lùi bước cả.”
“Trừ phi, em một lần nữa quay về bên Tống Duật…” Cố Bắc Thành đưa tay che mặt, ánh mắt ưu tư xen lẫn chút lo sợ. Thật ra, khả năng này không phải là không thể.
“Em sẽ không quay về bên Tống Duật.” Từ Khánh Dung lắc đầu. Cô bối rối không biết phải giải thích như thế nào. Nếu như cô vẫn ở lại bên cạnh Cố Bắc Thành vậy có quá bất công với anh không?
“Vậy thì đừng trốn tránh anh nữa, đứa trẻ không phải là vấn đề.” Cố Bắc Thành khẳng định.
Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng. Từ Khánh Dung không có cách nào đưa ra câu trả lời một cách dứt khoát được. Bản thân cô bối rối trong mớ hỗn độn của mình, hiện tại, tìm một phương án chu toàn thật khó.
Cô xứng đáng để Cố Bắc Thành hi sinh nhiều đến vậy sao?
Danh sách chương