Từ Khánh An tranh thủ giờ nghỉ trưa ở nơi làm việc, mua theo cơm hộp mang vào trong bệnh viện cho Đàm Lê Giai. Thế nhưng bà ta lại chẳng thiết ăn uống gì, suốt ngày ngồi u uất một chỗ, hết khóc lại than vãn đủ thứ trên đời.
Nhìn hộp cơm nguội lạnh đặt trên bàn, Từ Khánh An tức điên người. Từ Thái Sâm thành ra như vậy, cô ta cũng rất mệt mỏi rồi, bây giờ lại phải một lúc cùng chăm sóc hai người, làm sao giữ nổi bình tĩnh?
“Mẹ không ăn vậy con vứt đi đây. Suốt ngày ủ rũ, mẹ cứ tỏ vẻ đáng thương như vậy thì ba sớm sẽ bình phục được sao?”
“Con…” Cánh tay Đàm Lê Giai run run, hai mắt không chớp nhìn về phía Từ Khánh An.
Bà ta không ngờ đứa con gái mà mình hết lòng yêu thương lại nói ra những lời này. Đây cũng không phải lần đầu Từ Khánh An tỏ thái độ không tốt với Đàm Lê Giai, nhất là sau khi Từ Thái Sâm nhập viện, cô ta càng trở nên cộc cằn, dễ cáu gắt.
“Sao chị lại nói với mẹ những lời quá đáng như vậy? Dù sao…”
“Đến lượt cô lên tiếng sao? Hừ, vốn dĩ bà ấy cũng chẳng phải mẹ ruột của cô.” Từ Khánh An nghiến răng đáp trả Từ Khánh Dung. Sau đó nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, lập tức xách túi rời đi.
Đàm Lê Giai lại bưng mặt khóc nức nở. Bây giờ bà ta chỉ có Từ Khánh An làm chỗ dựa, nhưng cô ta lại khiến Đàm Lê Giai quá thất vọng. Dần dà, bà ta đã không còn hiểu nổi tâm tính của đứa con ruột này nữa.
“Đồ ăn mà dì Trần mang vào đựng trong hộp giữ nhiệt còn nóng, mẹ ăn một chút đi.”
Từ Khánh Dung lấy cơm và thức ăn ra cho Đàm Lê Giai. Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên cạnh lo cho Từ Thái Sâm và động viên bà ta. Cho dù bản thân có mệt mỏi đến thế nào cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Không hiểu vì sao Đàm Lê Giai lại thấy sống mũi cay xè. Bà ta khẽ gật đầu, cầm bát cơm mà Từ Khánh Dung bới cho mình, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, hiện tại người ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho Đàm Lê Giai lại không phải là đứa con gái mà bà ta nâng niu, cưng chiều nhất mực.
“Khánh Dung, con nhất định có cách giúp ba con được điều trị mà, đúng không? Nhà họ Tống vừa có tiền vừa có mối quan hệ rộng, lúc trước chẳng phải Tống An Nam giúp Khánh An chữa chân đấy sao? Mẹ biết con với Tống Duật ly hôn rồi, nhưng con có thể vì ba của con mà xuống nước cầu xin bọn họ được không?”
“Hoặc là Cố Bắc Thành, con và cậu thanh niên đó chẳng phải rất thân sao? Nhà họ Cố giàu như vậy ai mà không biết? Khánh Dung, xem như mẹ xin con đi, chỉ có con mới cứu được Thái Sâm thôi.”
Đàm Lê Giai siết chặt lấy hai bàn tay của Từ Khánh Dung, khẩn khoản cầu xin. Cô bỗng thấy bối rối, hơn ai hết cô là người lo lắng cho Từ Thái Sâm nhất, nhưng cách của Đàm Lê Giai thật sự không được. Dù là nhà họ Tống hay Cố Bắc Thành, cô cũng không thể dây dưa đến.
“Mẹ cứ ăn cơm trước đi. Chuyện của ba, con sẽ nghĩ cách…” Từ Khánh Dung ngậm ngùi nói một câu để trấn an Đàm Lê Giai.
Chiều hôm ấy Phương Thái Khang đã mang đến một tin tức tốt. Ba của anh đã tìm được một bác sĩ đồng ý phẫu thuật chân cho Từ Thái Sâm. Người này rất có tiếng trong ngành, là bạn cũ cùng khóa thời đại học với cha của Phương Thái Khang.
Chỉ là chi phí phẫu thuật và trong quá trình phục hồi, đoán chừng không phải một con số mà nhà họ Từ có thể lo liệu được. Bệnh viện quốc tế, đương nhiên chất lượng dịch vụ rất tốt, nhưng kèm theo đó là một khoản chi phí khổng lồ phải bỏ ra, vốn chỉ phù hợp cho giới thượng lưu lắm của nhiều tiền.
Từ Thái Sâm đã muốn chấp nhận sẽ tàn phế suốt đời rồi, nhưng Đàm Lê Giai không cho phép ông từ bỏ. Để có một khoản tiền lớn cho Từ Thái Sâm phẫu thuật, bà ta liền năn nỉ Từ Khánh Dung bán đi căn biệt thự mà cô đang sở hữu. Đàm Lê Giai nghĩ rằng Từ Khánh Dung thương Từ Thái Sâm như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị này.
“Căn biệt thự đó Tống gia đã cho con như bồi thường sau ly hôn, vậy thì con còn do dự điều gì nữa?”
“Khánh Dung, có thể con thấy trước đây mẹ đối xử bất công với con. Nhưng lần này là vì cha con, lẽ nào con định bỏ mặc ông ấy sau này sống không bằng chết sao?”
“Chuyện này quá gấp gáp, con không thể quyết định ngay được.”
“Có khó gì hả? Không thể quyết định ngay được, hay là muốn bỏ mặc ông ấy?”
“Năm xưa con bị mẹ ruột bỏ rơi, là ai cưu mang, lo cho cô được như bây giờ?” Đàm Lê Giai lại đem chuyện cũ ra kể lể.
Bà ta bất mãn bỏ đi tìm bác sĩ để yêu cầu chuyển viện cho Từ Thái Sâm. Bằng mọi giá cũng phải nghĩ cách chữa khỏi đôi chân bị liệt của chồng mình.
Bởi vì đi quá nhanh, Đàm Lê Giai không nhìn đằng trước, bất cẩn tông sầm vào một người phụ nữ.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Đỡ người kia đứng dậy, đang định xin lỗi qua loa rồi đi tiếp, nhưng đến khi ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ ấy, Đàm Lê Giai bỗng khựng lại.
Bà ngây ra một lúc, đầu óc không ngừng suy nghĩ, lục tung trí nhớ để tìm ra một cái tên.
“Mộng Cầm? Cô là Mộng Cầm có phải không?”
Nhìn hộp cơm nguội lạnh đặt trên bàn, Từ Khánh An tức điên người. Từ Thái Sâm thành ra như vậy, cô ta cũng rất mệt mỏi rồi, bây giờ lại phải một lúc cùng chăm sóc hai người, làm sao giữ nổi bình tĩnh?
“Mẹ không ăn vậy con vứt đi đây. Suốt ngày ủ rũ, mẹ cứ tỏ vẻ đáng thương như vậy thì ba sớm sẽ bình phục được sao?”
“Con…” Cánh tay Đàm Lê Giai run run, hai mắt không chớp nhìn về phía Từ Khánh An.
Bà ta không ngờ đứa con gái mà mình hết lòng yêu thương lại nói ra những lời này. Đây cũng không phải lần đầu Từ Khánh An tỏ thái độ không tốt với Đàm Lê Giai, nhất là sau khi Từ Thái Sâm nhập viện, cô ta càng trở nên cộc cằn, dễ cáu gắt.
“Sao chị lại nói với mẹ những lời quá đáng như vậy? Dù sao…”
“Đến lượt cô lên tiếng sao? Hừ, vốn dĩ bà ấy cũng chẳng phải mẹ ruột của cô.” Từ Khánh An nghiến răng đáp trả Từ Khánh Dung. Sau đó nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, lập tức xách túi rời đi.
Đàm Lê Giai lại bưng mặt khóc nức nở. Bây giờ bà ta chỉ có Từ Khánh An làm chỗ dựa, nhưng cô ta lại khiến Đàm Lê Giai quá thất vọng. Dần dà, bà ta đã không còn hiểu nổi tâm tính của đứa con ruột này nữa.
“Đồ ăn mà dì Trần mang vào đựng trong hộp giữ nhiệt còn nóng, mẹ ăn một chút đi.”
Từ Khánh Dung lấy cơm và thức ăn ra cho Đàm Lê Giai. Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên cạnh lo cho Từ Thái Sâm và động viên bà ta. Cho dù bản thân có mệt mỏi đến thế nào cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Không hiểu vì sao Đàm Lê Giai lại thấy sống mũi cay xè. Bà ta khẽ gật đầu, cầm bát cơm mà Từ Khánh Dung bới cho mình, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, hiện tại người ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho Đàm Lê Giai lại không phải là đứa con gái mà bà ta nâng niu, cưng chiều nhất mực.
“Khánh Dung, con nhất định có cách giúp ba con được điều trị mà, đúng không? Nhà họ Tống vừa có tiền vừa có mối quan hệ rộng, lúc trước chẳng phải Tống An Nam giúp Khánh An chữa chân đấy sao? Mẹ biết con với Tống Duật ly hôn rồi, nhưng con có thể vì ba của con mà xuống nước cầu xin bọn họ được không?”
“Hoặc là Cố Bắc Thành, con và cậu thanh niên đó chẳng phải rất thân sao? Nhà họ Cố giàu như vậy ai mà không biết? Khánh Dung, xem như mẹ xin con đi, chỉ có con mới cứu được Thái Sâm thôi.”
Đàm Lê Giai siết chặt lấy hai bàn tay của Từ Khánh Dung, khẩn khoản cầu xin. Cô bỗng thấy bối rối, hơn ai hết cô là người lo lắng cho Từ Thái Sâm nhất, nhưng cách của Đàm Lê Giai thật sự không được. Dù là nhà họ Tống hay Cố Bắc Thành, cô cũng không thể dây dưa đến.
“Mẹ cứ ăn cơm trước đi. Chuyện của ba, con sẽ nghĩ cách…” Từ Khánh Dung ngậm ngùi nói một câu để trấn an Đàm Lê Giai.
Chiều hôm ấy Phương Thái Khang đã mang đến một tin tức tốt. Ba của anh đã tìm được một bác sĩ đồng ý phẫu thuật chân cho Từ Thái Sâm. Người này rất có tiếng trong ngành, là bạn cũ cùng khóa thời đại học với cha của Phương Thái Khang.
Chỉ là chi phí phẫu thuật và trong quá trình phục hồi, đoán chừng không phải một con số mà nhà họ Từ có thể lo liệu được. Bệnh viện quốc tế, đương nhiên chất lượng dịch vụ rất tốt, nhưng kèm theo đó là một khoản chi phí khổng lồ phải bỏ ra, vốn chỉ phù hợp cho giới thượng lưu lắm của nhiều tiền.
Từ Thái Sâm đã muốn chấp nhận sẽ tàn phế suốt đời rồi, nhưng Đàm Lê Giai không cho phép ông từ bỏ. Để có một khoản tiền lớn cho Từ Thái Sâm phẫu thuật, bà ta liền năn nỉ Từ Khánh Dung bán đi căn biệt thự mà cô đang sở hữu. Đàm Lê Giai nghĩ rằng Từ Khánh Dung thương Từ Thái Sâm như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị này.
“Căn biệt thự đó Tống gia đã cho con như bồi thường sau ly hôn, vậy thì con còn do dự điều gì nữa?”
“Khánh Dung, có thể con thấy trước đây mẹ đối xử bất công với con. Nhưng lần này là vì cha con, lẽ nào con định bỏ mặc ông ấy sau này sống không bằng chết sao?”
“Chuyện này quá gấp gáp, con không thể quyết định ngay được.”
“Có khó gì hả? Không thể quyết định ngay được, hay là muốn bỏ mặc ông ấy?”
“Năm xưa con bị mẹ ruột bỏ rơi, là ai cưu mang, lo cho cô được như bây giờ?” Đàm Lê Giai lại đem chuyện cũ ra kể lể.
Bà ta bất mãn bỏ đi tìm bác sĩ để yêu cầu chuyển viện cho Từ Thái Sâm. Bằng mọi giá cũng phải nghĩ cách chữa khỏi đôi chân bị liệt của chồng mình.
Bởi vì đi quá nhanh, Đàm Lê Giai không nhìn đằng trước, bất cẩn tông sầm vào một người phụ nữ.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Đỡ người kia đứng dậy, đang định xin lỗi qua loa rồi đi tiếp, nhưng đến khi ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ ấy, Đàm Lê Giai bỗng khựng lại.
Bà ngây ra một lúc, đầu óc không ngừng suy nghĩ, lục tung trí nhớ để tìm ra một cái tên.
“Mộng Cầm? Cô là Mộng Cầm có phải không?”
Danh sách chương