“Không phải, bà nhận nhầm người rồi.”
Mộng Cầm phủi phủi vạt váy, xoay người định rời đi.
Đàm Lê Giai thấy vậy liền đuổi theo, nhất thời giữ lấy cánh tay Mộng Cầm, khẳng định:
“Đúng là cô mà! Mộng Cầm, tôi là Đàm Lê Giai đây, cô không nhận ra tôi sao? Mấy năm nay cô ở đâu, sao bây giờ mới xuất hiện?”
“Bà bị điên à? Tôi đã bảo là bà nhận nhầm người rồi. Tôi không hề quen biết bà, phiền tránh ra đi.”
Mộng Cầm hất tay Đàm Lê Giai, tỏ vẻ khó chịu mà đi vội khỏi. Nhìn thái độ của người phụ nữ này, Đàm Lê Giai cũng nghĩ bản thân đã nhận nhầm người rồi.
Vị phu nhân ăn mặc sang trọng này, sao có thể là Mộng Cầm được chứ?
Có lẽ chỉ là người giống người. Đàm Lê Giai thở dài, nhìn theo bóng lưng người kia vẫn còn chút nghi hoặc. Tuy rằng mấy chục năm đã qua rồi nhưng bà ta vẫn còn nhớ rõ gương mặt của Mộng Cầm, so với người phụ nữ vừa mới gặp thì thật sự rất giống.
“Mẹ à, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Từ Khánh Dung đứng từ đằng xa gọi lớn. Sau hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô đã hạ quyết tâm thỏa hiệp với chính mình.
Chấp nhận bán căn biệt thự để có tiền cho Từ Thái Sâm chữa trị. Bởi đối với Từ Khánh Dung, ông quan trọng hơn tất cả mọi thứ, kể cả lòng tự trọng hay cái tôi của chính mình.
“Được được, tốt quá! Chúng ta mau tìm bác sĩ bàn bạc việc chuyển viện đi.”
Từ nãy đến giờ, Mộng Cầm vẫn chưa hề rời đi. Bà chỉ đang đứng sau bức tường ngay ngã rẽ hành lang, quan sát Từ Khánh Dung nói chuyện với Đàm Lê Giai. Tuy rằng không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng chỉ loáng thoáng một tiếng “mẹ” lúc đầu Từ Khánh Dung gọi bà ta cũng khiến Mộng Cầm thấy bất an trong lòng.
Bà liền gọi điện thoại cho ai đó, lát sau tìm đến một y tá để lấy thông tin liên quan đến số phòng bệnh của Từ Thái Sâm.
Đàm Lê Giai đã đi khỏi, bên trong phòng bệnh chỉ có Từ Khánh Dung và Từ Thái Sâm. Ông được Từ Khánh Dung đỡ ngồi thẳng dậy, ân cần thổi cháo rồi đút cho ăn.
Mộng Cầm chỉ dám giữ một khoảng cách nhất định để quan sát. Nhìn cách Từ Khánh Dung đối đãi với Từ Thái Sâm, hai chân bà bỗng mềm nhũn ra, linh tính về một chuyện càng trở nên rõ ràng. Khó khăn lắm Mộng Cầm mới đi ra được đến bãi giữ xe, trở về nhà.
Tài liệu lần trước mà bà nhờ người điều tra về Từ Khánh Dung vẫn còn giữ lại. Vừa trở về Mộng Cầm đã vào thẳng phòng của mình, lục tìm thông tin. Cho đến khi nhìn rõ ngày tháng năm sinh của cô trên tờ giấy, trái tim bà giống như ngừng đập.
Mộng Cầm run tay đánh rơi tài liệu xuống đất, sau đó cũng ngồi phịch xuống, hai hàm răng run cầm cập va đập vào nhau. Điều bà lo sợ nhất đã xảy ra trước mắt.
“Không… không thể nào…”
“Trời ơi! Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?”
Lẽ nào đây là nghiệp báo mà ông trời bắt bà phải trả sao?
…
Thông qua Phương Mỹ Anh, Từ Khánh Dung tìm được một người môi giới uy tín, rất nhanh căn biệt thự đã được bán.
Số tiền khổng lồ được chuyển đến cô trong chốc lát, không chút kỳ kèo. Nhìn con số khổng lồ hiển thị trong số dư tài khoản, Từ Khánh Dung mới nhận ra trước kia bản thân nghèo đến nhường nào.
Đàm Lê Giai đang thu xếp đồ đạc cho Từ Thái Sâm, vô tình nhìn thấy một góc của quyển sổ ở trong túi xách của Từ Khánh Dung ló ra bên ngoài. Bà ta tò mò liền rút ra xem thử, kết quả không khỏi bất ngờ.
Là số khám thai, bên trên còn viết tên của Từ Khánh Dung. Đàm Lê Giai lật mở xem ghi chép bên trong, những thông tin khác như ngày khám thai, tình trạng sức khỏe đều được liệt kê đầy đủ.
“Mẹ, trả lại quyển sổ đó cho con đi.”
Từ Khánh Dung từ bên ngoài đi vào, cô bước vội đến giành lại quyển số khám thai.
“Khánh Dung, con… con có thai sao?”
“Không phải! Mẹ, mẹ nghe con nói đã…”
“Còn cố giấu, bên trên rõ ràng viết tên của con.”
Từ Khánh Dung biết chắc không thể giấu được, vì vậy cô chỉ mong Đàm Lê Giai có thể giữ bí mật giúp mình.
Đàm Lê Giai đang suy nghĩ về cha của đứa trẻ. Từ Khánh Dung và Tống Duật ly hôn chưa được bao lâu, theo thời gian viết trong sổ khám thai, bà ta có thể khẳng định đứa trẻ chính là máu mủ của Tống Duật.
“Đứa trẻ là con của Tống Duật sao?”
“Mẹ à, xin mẹ hãy giữ bí mật chuyện này. Đừng nói cho ai biết, kể cả cha con, có được không?”
Dường như Đàm Lê Giai không tán thành lắm, bà ta nói:
“Sao lại không được nói cho ai biết? Đứa trẻ là máu mủ nhà họ Tống, con không thể giấu họ được.”
“Mẹ! Ba đang như vậy, hiện tại việc điều trị cho ba mới là quan trọng nhất. Con đã rối rắm lắm rồi, mẹ để cho con thời gian bình ổn tâm trạng đi.”
Từ Khánh Dung gần như gắt lên, cô không thể giữ nổi bình tĩnh được. Đàm Lê Giai thấy cô căng thẳng cũng nguôi ngoai, bà ta không nói gì, chỉ ậm ừ gật đầu rồi tiếp tục thu xếp đồ đạc.
Mộng Cầm phủi phủi vạt váy, xoay người định rời đi.
Đàm Lê Giai thấy vậy liền đuổi theo, nhất thời giữ lấy cánh tay Mộng Cầm, khẳng định:
“Đúng là cô mà! Mộng Cầm, tôi là Đàm Lê Giai đây, cô không nhận ra tôi sao? Mấy năm nay cô ở đâu, sao bây giờ mới xuất hiện?”
“Bà bị điên à? Tôi đã bảo là bà nhận nhầm người rồi. Tôi không hề quen biết bà, phiền tránh ra đi.”
Mộng Cầm hất tay Đàm Lê Giai, tỏ vẻ khó chịu mà đi vội khỏi. Nhìn thái độ của người phụ nữ này, Đàm Lê Giai cũng nghĩ bản thân đã nhận nhầm người rồi.
Vị phu nhân ăn mặc sang trọng này, sao có thể là Mộng Cầm được chứ?
Có lẽ chỉ là người giống người. Đàm Lê Giai thở dài, nhìn theo bóng lưng người kia vẫn còn chút nghi hoặc. Tuy rằng mấy chục năm đã qua rồi nhưng bà ta vẫn còn nhớ rõ gương mặt của Mộng Cầm, so với người phụ nữ vừa mới gặp thì thật sự rất giống.
“Mẹ à, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Từ Khánh Dung đứng từ đằng xa gọi lớn. Sau hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô đã hạ quyết tâm thỏa hiệp với chính mình.
Chấp nhận bán căn biệt thự để có tiền cho Từ Thái Sâm chữa trị. Bởi đối với Từ Khánh Dung, ông quan trọng hơn tất cả mọi thứ, kể cả lòng tự trọng hay cái tôi của chính mình.
“Được được, tốt quá! Chúng ta mau tìm bác sĩ bàn bạc việc chuyển viện đi.”
Từ nãy đến giờ, Mộng Cầm vẫn chưa hề rời đi. Bà chỉ đang đứng sau bức tường ngay ngã rẽ hành lang, quan sát Từ Khánh Dung nói chuyện với Đàm Lê Giai. Tuy rằng không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng chỉ loáng thoáng một tiếng “mẹ” lúc đầu Từ Khánh Dung gọi bà ta cũng khiến Mộng Cầm thấy bất an trong lòng.
Bà liền gọi điện thoại cho ai đó, lát sau tìm đến một y tá để lấy thông tin liên quan đến số phòng bệnh của Từ Thái Sâm.
Đàm Lê Giai đã đi khỏi, bên trong phòng bệnh chỉ có Từ Khánh Dung và Từ Thái Sâm. Ông được Từ Khánh Dung đỡ ngồi thẳng dậy, ân cần thổi cháo rồi đút cho ăn.
Mộng Cầm chỉ dám giữ một khoảng cách nhất định để quan sát. Nhìn cách Từ Khánh Dung đối đãi với Từ Thái Sâm, hai chân bà bỗng mềm nhũn ra, linh tính về một chuyện càng trở nên rõ ràng. Khó khăn lắm Mộng Cầm mới đi ra được đến bãi giữ xe, trở về nhà.
Tài liệu lần trước mà bà nhờ người điều tra về Từ Khánh Dung vẫn còn giữ lại. Vừa trở về Mộng Cầm đã vào thẳng phòng của mình, lục tìm thông tin. Cho đến khi nhìn rõ ngày tháng năm sinh của cô trên tờ giấy, trái tim bà giống như ngừng đập.
Mộng Cầm run tay đánh rơi tài liệu xuống đất, sau đó cũng ngồi phịch xuống, hai hàm răng run cầm cập va đập vào nhau. Điều bà lo sợ nhất đã xảy ra trước mắt.
“Không… không thể nào…”
“Trời ơi! Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?”
Lẽ nào đây là nghiệp báo mà ông trời bắt bà phải trả sao?
…
Thông qua Phương Mỹ Anh, Từ Khánh Dung tìm được một người môi giới uy tín, rất nhanh căn biệt thự đã được bán.
Số tiền khổng lồ được chuyển đến cô trong chốc lát, không chút kỳ kèo. Nhìn con số khổng lồ hiển thị trong số dư tài khoản, Từ Khánh Dung mới nhận ra trước kia bản thân nghèo đến nhường nào.
Đàm Lê Giai đang thu xếp đồ đạc cho Từ Thái Sâm, vô tình nhìn thấy một góc của quyển sổ ở trong túi xách của Từ Khánh Dung ló ra bên ngoài. Bà ta tò mò liền rút ra xem thử, kết quả không khỏi bất ngờ.
Là số khám thai, bên trên còn viết tên của Từ Khánh Dung. Đàm Lê Giai lật mở xem ghi chép bên trong, những thông tin khác như ngày khám thai, tình trạng sức khỏe đều được liệt kê đầy đủ.
“Mẹ, trả lại quyển sổ đó cho con đi.”
Từ Khánh Dung từ bên ngoài đi vào, cô bước vội đến giành lại quyển số khám thai.
“Khánh Dung, con… con có thai sao?”
“Không phải! Mẹ, mẹ nghe con nói đã…”
“Còn cố giấu, bên trên rõ ràng viết tên của con.”
Từ Khánh Dung biết chắc không thể giấu được, vì vậy cô chỉ mong Đàm Lê Giai có thể giữ bí mật giúp mình.
Đàm Lê Giai đang suy nghĩ về cha của đứa trẻ. Từ Khánh Dung và Tống Duật ly hôn chưa được bao lâu, theo thời gian viết trong sổ khám thai, bà ta có thể khẳng định đứa trẻ chính là máu mủ của Tống Duật.
“Đứa trẻ là con của Tống Duật sao?”
“Mẹ à, xin mẹ hãy giữ bí mật chuyện này. Đừng nói cho ai biết, kể cả cha con, có được không?”
Dường như Đàm Lê Giai không tán thành lắm, bà ta nói:
“Sao lại không được nói cho ai biết? Đứa trẻ là máu mủ nhà họ Tống, con không thể giấu họ được.”
“Mẹ! Ba đang như vậy, hiện tại việc điều trị cho ba mới là quan trọng nhất. Con đã rối rắm lắm rồi, mẹ để cho con thời gian bình ổn tâm trạng đi.”
Từ Khánh Dung gần như gắt lên, cô không thể giữ nổi bình tĩnh được. Đàm Lê Giai thấy cô căng thẳng cũng nguôi ngoai, bà ta không nói gì, chỉ ậm ừ gật đầu rồi tiếp tục thu xếp đồ đạc.
Danh sách chương