Lịch phẫu thuật của Từ Thái Sâm đã được sắp xếp ổn thỏa. Từ Khánh Dung nghe xong, nỗi lo trong lòng mới vơi đi chút ít.

Đàm Lê Giai cuối cùng đã có thể thở phào một hơi. Dạo gần đây bà cũng không quá gắt gao với Từ Khánh Dung nữa, dần nhận ra trước đây mình đúng là đã phân biệt đối xử giữa cô và Từ Khánh An rồi.

“Con nào cũng là con, đều do chúng ta nuôi dưỡng mà trưởng thành. Bà không nhìn thấy Khánh Dung đối đãi với chúng ta sao? Con bé chưa từng than trách vì sao bà lạnh nhạt với nó, cũng chưa từng vì vậy mà bỏ mặc tôi với bà không lo đến.”

“Đây đều là việc nó phải nên làm mà.” Đàm Lê Giai hiểu ý của Từ Thái Sâm, nhưng vẫn cứng miệng trước mặt ông.

Từ Thái Sâm nằm trên giường, hai chân không thể cử động. Ông dùng tay vuốt vuốt gương mặt, từ tốn nói:

“Nói cho cùng Khánh Dung chẳng nợ nần gì chúng ta cả.”

“Tuy rằng tôi luôn yêu thương nó như con ruột của mình, đó là tôi tình nguyện, nhưng suy đi ngẫm lại, đây chẳng phải là trách nhiệm của chúng ta sao?”

“Không thể trách vì mẹ con bé bỏ rơi nó mà Khánh Dung trở thành gánh nặng của nhà họ Từ được. Bà nên nhớ cha ruột con bé bởi vì cứu tôi nên mới hy sinh mạng sống của mình.”

Đàm Lê Giai không phải loại người phải trái bất phân mà không biết đạo lý này. Chẳng qua là vì Từ Khánh Dung quá hiểu chuyện, nên bà mới cậy công ơn dưỡng dục mà chèn ép cô hết lần này đến lần khác.

Lần này, bà đã tỉnh ngộ rồi.

Con nuôi chưa chắc đã xấu, chưa chắc đã là gánh nặng. Sau này, Đàm Lê Giai tự nhủ sẽ đối xử tốt hơn với Từ Khánh Dung.

“Ừ, tôi hiểu rồi. Thái Sâm, ông cố gắng khỏe lại, sau này gia đình bốn người chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau, được chứ?”

Mà phải nói là năm người! Chỉ là Đàm Lê Giai chưa thể tiết lộ về đứa trẻ trong bụng Từ Khánh Dung cho Từ Thái Sâm biết được.

Nhưng bà vẫn còn một nỗi trăn trở. Ba hôm trước, vì quá nóng vội, lúc gặp mặt Tống An Nam, bà đã nói ra những lời không nên nói rồi.

Chỉ là đã qua mấy ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, hy vọng ông ấy không làm gì quá đáng.



Từ Khánh Dung dọn về Từ gia. Phòng của cô hiện tại đang chất nhiều đồ đạc chưa kịp dọn, thế nên cô ở cùng phòng với Từ Khánh An.

Từ Khánh An cực kỳ phản đối, nhưng không còn cách nào khác, cô ta đành chủ động dọn ra khách sạn ở một thời gian.

Phương Mỹ Anh lái xe đưa Từ Khánh An từ bệnh viện trở về nhà, giữa đường không ngờ xe xảy ra sự cố.

Cô ấy gọi điện thoại cầu cứu anh trai của mình, kết quả Phương Thái Khang đang bận, lại trực tiếp liên hệ với Cố Bắc Thành.

Đợi khoảng mười lăm phút, Cố Bắc Thành đến. Xe ô tô của Phương Mỹ Anh cũng được người ta kéo về trạm sửa chữa.

“Bắc Thành, có tiện không? Nếu anh bận thì em đón xe cũng được.”

“Ở đây là cao tốc, làm sao em đón xe được? Hai người mau lên xe đi.”

Từ Khánh Dung và Phương Mỹ Anh đều ngồi ở phía sau. Cố Bắc Thành muốn ghé về nhà lấy tài liệu để một lát nữa đến thẳng công ty, hai cô gái cũng không hề phản đối.

Họ đứng ở bên dưới đợi Cố Bắc Thành. Anh lên trên căn hộ lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn bỏ trong cặp táp, còn có… hai lon sữa dành cho bà bầu ở trong túi giấy để một lát nữa đưa cho Từ Khánh Dung nữa.

“Bắc Thành, con đi đâu vậy?”

Mộng Cầm từ bên ngoài trở về, đúng lúc nhìn thấy Cố Bắc Thành định đi ra ngoài.

“Con đến Cố thị đây. Chiều nay ở công ty có cuộc họp quan trọng.”

“Con đang xách thứ gì thế?”

Cố Bắc Thành chột dạ đem túi giấy giấu ra đằng sau, càng khiến Mộng Cầm mảy may nghi ngờ.

Trên túi giấy có nhãn hiệu sữa bột cao cấp. Mộng Cầm vừa nhìn liền đoán được.

“Con cầm thứ đó, định mang đến chỗ của Khánh Dung đúng không?”

“Không phải. Cái này là đồ của con thôi.”

“Đồ gì chứ? Rõ ràng là sữa dành cho bà bầu. Bắc Thành, mẹ đã cấm con qua lại với con bé đó, con không nghe lời mẹ sao?”

“Tránh xa Khánh Dung ra. Xem như mẹ xin con đi.” Mộng Cầm vừa cứng rắn vừa thấy bất lực. Bà lao về phía trước, giật lấy túi giấy trong tay Cố Bắc Thành, ném thẳng xuống đất.

Cố Bắc Thành không hiểu, thái độ của bà lại càng gay gắt hơn những lần trước. Rốt cuộc bà sợ cái gì, sao phải hành động theo hướng nghiêm trọng như vậy?

“Mẹ đừng quá đáng! Dù sao người lựa chọn ở bên cạnh Khánh Dung cũng là con, là con cam tâm tình nguyện. Con không để ý chuyện cô ấy có thai thì thôi, lẽ nào mẹ không thể vì đứa có trai này mà chấp nhận Khánh Dung sao?”

“Không được! Tuyệt đối không thể được. Con và Từ Khánh Dung nhất định phải tách nhau ra, con có hiểu không?” Mộng Cầm đột nhiên gào lên.

Cố Bắc Thành cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, anh chất vấn ngược lại bà:

“Vì sao mẹ cứ ngăn cản con đến với Khánh Dung… vì sao hả? Chẳng phải trước kia mẹ thích cô ấy lắm sao? Mẹ chấp nhận cô ấy đi, xem như là vì con có được không?”

Mộng Cầm lắc đầu, nước mắt bắt đầu giàn dụa ra khắp khuôn mặt, bà nghẹn ngào khó khăn lắm mới nói thành lời:

“Không phải mẹ không muốn, mà là không thể được. Bắc Thành, con với Khánh Dung cả đời không thể đến với nhau được, vì nó là em gái ruột của con, trời ơi…”

Bịch!

“Em gái… em gái ruột?”

Âm thanh phát ra từ phía cửa chính. Cố Bắc Thành và Mộng Cầm đồng loạt nhìn về một hướng, trước mặt hai người, Từ Khánh Dung và Phương Mỹ Anh đang đứng chôn chân tại chỗ.

“Mẹ… rốt cuộc, mẹ… mới nói điều gì vậy?” Cố Bắc Thành thều thào trong cuống họng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện