“Bắc Thành, anh đừng để ý những lời hôm qua em nói, cứ xem như chưa nghe thấy gì đi. Anh nghỉ ngơi đi, em… em không làm phiền anh nữa.”

Phương Mỹ Anh gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành, nói một mạch một hơi rồi tắt máy. Cô đặt điện thoại xuống bàn, vò đầu bứt tai nghĩ đến hành động ngu ngốc vào tối hôm qua của mình.

Sau khi nhìn Cố Bắc Thành ăn hết hộp cơm mà mình mang tới, Phương Mỹ Anh không kìm nổi lòng, trực tiếp tỏ tình với anh.

Tình cảm cô giấu kín bao năm đều đem ra thổ lộ sạch sẽ trước mặt người đàn ông đó. Phương Mỹ Anh cũng không biết mình đã ăn trúng thứ gì, sao lại có can đảm lớn như vậy.

Lúc đó Cố Bắc Thành không nói điều gì, càng không tỏ thái độ đồng ý hay từ chối. Nhưng mà Phương Mỹ Anh biết trong lòng Cố Bắc Thành không có cô, cho nên ván cược này cô thua rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn mất đi mối quan hệ hiện tại với Cố Bắc Thành, vì vậy Phương Mỹ Anh quyết định gọi điện thoại cho anh nói rõ.

Phương Mỹ Anh lăn lộn trên ghế sofa, bế tắc không biết nên làm gì. Nếu như sau này Cố Bắc Thành cố tình tránh mặt, cô sẽ hối hận chết mất.

“Trời ơi, sao mình lại nói ra chứ! Làm sao đây, làm sao đây…”

“A…”

Phương Mỹ Anh ngồi bật dậy, nhìn thấy Phương Thái Khang đi lướt qua chỗ của mình. Anh về nhà từ lúc nào, bước chân cũng không hề phát ra tiếng động mà đột ngột xuất hiện trước mặt của cô.

“Thái Khang, cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy?”

Rõ ràng là anh cùng cô đến bệnh viện, nhưng sau khi cô vào thăm Cố Bắc Thành, anh đã rời đi. Phương Thái Khang có gọi điện cho Phương Mỹ Anh nói anh bận việc gấp, còn để lại xe ô tô để cô lái về nhà.

“Anh mệt, muốn lên phòng nghỉ một lúc.”

Phương Thái Khang nhàn nhạt trả lời, thất thểu lên cầu thang đi về phòng. Chưa bao giờ Phương Mỹ Anh nhìn thấy bộ dạng anh thiếu sức sống như vậy, không khỏi lo lắng.

“Thái Khang, anh sao vậy? Có phải có chuyện gì không?”

Anh không trả lời cô, đi một mạch lên trên phòng đóng kín cửa.

Phương Thái Khang ngồi gục trên giường, hai tay ôm lấy đầu. Tối hôm qua anh cùng Từ Khánh An ở khách sạn đã phát sinh quan hệ. Hai người đều do men rượu nên mới không điều khiển được hành vi của mình, nhưng đó lại là lần đầu của Từ Khánh An. Đối với người con gái, chắc chắn là một loại mất mát không thể nói thành lời.

Cầm điện thoại rất lâu trên tay, Phương Thái Khang định gọi cho Từ Khánh An. Sau cùng quyết định nhắn tin cho cô.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Năm phút sau, đối phương đã trả lời: “Không cần.”

Mấy giây tiếp theo lại có một tin nhắn được gửi tới: “Tôi đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi.”

Từ Khánh An từ chối một cách dứt khoát, hệt như lúc anh còn ở khách sạn.

Trải qua một đêm trên giường cùng nhau, Phương Thái Khang thức dậy nhìn thấy hai người không mảnh vải che thân nằm trên giường. Bên trên ga giường trắng muốt còn dính vệt máu đó thẫm, chứng minh cho người con gái vừa mới mất đi trinh trắng.

Phương Thái Khang bình tĩnh nhận trách nhiệm, Từ Khánh An càng bình tĩnh hơn anh, phớt lờ mọi lời đề nghị.

Nói là lúc say nhưng dù sao cũng là đôi bên tình nguyện. Đã bao nhiêu tuổi rồi còn phải giở trò khóc lóc bắt đàn ông phải bồi thường?

Từ Khánh An chỉ bảo Phương Thái Khang nhanh chóng rời đi. Tuy rằng bên ngoài nhìn anh cứng rắn, nhưng bên trong lại hoảng loạn. Cuối cùng đem theo bộ dạng thất thần trở về nhà.

Phương Thái Khang đọc tin nhắn trong điện thoại, thở dài thườn thượt rồi nằm ngửa xuống giường.



Tinh thần của Cố Bắc Thành đã khá hơn đôi chút. Sau khi Phương Mỹ Anh tỏ tình với anh, Cố Bắc Thành đã vắt tay lên trán suốt một đêm suy nghĩ. Trước đây anh chỉ mãi nhìn theo Từ Khánh Dung, không ngờ lại có một người con gái luôn âm thầm ở phía sau đợi mình.

Nhớ lại một câu mà Phương Thái Khang nói với anh cũng khá lâu rồi. Lẽ nào Phương Thái Khang cũng biết em gái mình thích anh sao?

Cố Bắc Thành đến tìm Từ Khánh Dung. Lần đầu tiên anh gặp mặt cô kể từ sau khi biết mối quan hệ huyết thống giữa hai người.

Từ Khánh Dung im lặng cúi đầu, hai tay vân vê vào nhau. Đối diện với Cố Bắc Thành, cô rất khó xử, trước đây khó xử trong chuyện tình cảm, bây giờ lại thêm mối quan hệ oái oăm khó thể khiến hai người chấp nhận.

“Chú Từ sao rồi? Lịch phẫu thuật đã sắp xếp ổn rồi chứ?”

“Vâng ạ. Tuần sau ba sẽ được làm phẫu thuật.”

Cố Bắc Thành không nói gì nữa, cuộc trò chuyện lại chìm trong biển lặng. Dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, nét mặt rất suy tư. Từ Khánh Dung đưa tay sờ lên bụng, cô căng thẳng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng thở của hai người.

“Khánh Dung, anh có thể ôm em được không?”

Đây là lần thứ hai Cố Bắc Thành muốn ôm Từ Khánh Dung vào lòng. Lần trước là sau khi tỏ tình với cô, chớp mắt một cái, mối quan hệ hiện tại của hai người đã thay đổi mất rồi.

Tuy rằng đang ở bệnh viện, Từ Khánh Dung có hơi do dự, sau cùng vẫn ngồi lại gần, chủ động vươn tay ôm lấy Cố Bắc Thành.

Cô vẫn luôn xem Cố Bắc Thành như anh trai của mình. Giờ đây, anh thật sự đúng nghĩa là anh trai của cô rồi.

Cố Bắc Thành nghẹn đắng lòng, tình cảm bao lâu nay, không thể nói dứt là dứt ngay được. Từ Khánh Dung lại là em gái anh, tuy rằng khó chấp nhận nhưng sự thật này vẫn không thể thay đổi.

Trên đời này, thứ tình cảm thiêng liêng nhất vẫn là tình thương ruột thịt. Cô Bắc Thành dần có thể mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Từ Khánh Dung.

“Khánh Dung, sau này phải sống thật tốt. Anh trai sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để ai bắt nạt em gái anh cả.”

Từ Khánh Dung mím môi bật khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện