Hơn nửa tháng sau khi Từ Thái Sâm phẫu thuật, ông được xuất viện trở về nhà. Từ tuần sau ông sẽ bắt đầu luyện tập phục hồi, hy vọng sớm có thể đi lại.

Kể từ khi Từ Khánh Dung dọn về Từ gia, Từ Khánh An dọn ra khách sạn sống qua ngày. Cô suy nghĩ mấy hôm, quyết định tìm Từ Khánh An để thuyết phục cô ấy quay trở về nhà.

“Ba mẹ rất nhớ chị. Khánh An, chị về nhà đi. Tôi và dì Trần thu xếp xong sẽ dọn đi ngay.”

Tuy rằng Từ Thái Sâm không nói ra nhưng Từ Khánh Dung biết ông rất nhớ Từ Khánh An. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nếu mỗi ngày ông có thể được ăn cơm, trò chuyện cùng con gái, cô nghĩ tinh thần của Từ Thái Sâm sẽ hứng khởi hơn, bệnh tình cũng nhanh chóng hồi phục.

Từ Khánh An nhìn chiếc bụng lộ rõ của Từ Khánh Dung, mấp máy môi hỏi:

“Em bé đã được mấy tháng rồi?”

Cô hơi khựng lại, sau đó mỉm cười đáp:

“Đã gần năm tháng rồi.”

Từ Khánh An hiếu kỳ nhìn vào bụng của Từ Khánh Dung, chính cô cũng cảm nhận được thái độ của Từ Khánh An có cái gì rất khác. Cách nói chuyện của cô không hề gay gắt như mọi ngày, thậm chí còn quan tâm Từ Khánh Dung nữa.

“Một lát nữa tôi sẽ về nhà. Nếu chưa tìm được nơi ở thì cứ ở nhà đi, không cần gấp gáp chuyển đi đâu.”

Từ Khánh Dung còn tưởng mình nghe nhầm. Cứ nghĩ cô còn ở lại Từ gia một ngày, Từ Khánh An sẽ không bước chân về đó.



Gần trưa, Từ Khánh An thật sự dọn đồ trở về.

Cô xin lỗi Đàm Lê Giai vì đã nổi nóng với bà, sau đó hỏi thăm tình hình của Từ Thái Sâm. Sức khỏe của ông đã ổn định hơn lúc trước, Từ Khánh An cũng thấy nhẹ lòng.

Không thể phủ nhận, lần nói chuyện cùng Phương Thái Khang ở quán rượu khiến Từ Khánh An ngộ ra nhiều điều.

Nghĩ lại những việc đã làm trong quá khứ, Từ Khánh An tự thấy chán ghét bản thân mình. Rốt cuộc, cô đã hiểu vì sao Cố Bắc Thành không thích mình rồi.

Trước đây Từ Khánh An luôn nghĩ Từ Khánh Dung nhẫn nhịn mình vì cô sợ Từ Thái Sâm và Đàm Lê Giai sẽ không yêu thương cô, nhưng hiện tại Từ Khánh An chợt nhận ra, Từ Khánh Dung hiểu chuyện không chấp nhất là bởi vì bản tính cô hiền lành, cốt cách được rèn rũa từ bé nên mới trở thành một cô gái lương thiện.

Dì Trần đã đưa Từ Khánh Dung ra ngoài khám thai, có lẽ trưa nay sẽ về không kịp. Cơm nước nấu xong, Đàm Lê Giai mang vào phòng cho Từ Thái Sâm ăn trước, sau đó xuống bếp ăn cơm cùng Từ Khánh An.

Bà ấy biết Từ Khánh An trở về, nấu rất nhiều món mà cô yêu thích. Trong đó có món gà hầm khoai tây, lần nào Đàm Lê Giai nấu, Từ Khánh An cũng ăn hai, ba bát liền.

“Khánh An, có món gà hầm khoai tây, con ăn đi cho nóng. Dạo này trông con tiều tụy quá.” Đàm Lê Giai vuốt tóc Từ Khánh An, cho dù cô từng có thái độ vô lễ với bà, Đàm Lê Giai giận thì giận, nhưng vẫn rất thương con gái mình.

“Mẹ cũng ăn đi. Nấu nhiều như vậy, chừa lại một ít đến chiều cho dì Trần với Khánh Dung ăn nữa.”

“Đã để phần cho họ rồi. Mẹ biết con thích ăn món này, nên mới múc ra một tô lớn để con ăn cho thỏa.”

“Mẹ… mẹ không giận con chút nào sao?”

Đàm Lê Giai nắm tay con gái. Nhìn biểu hiện của Từ Khánh An thì biết cô đã hối lỗi rồi, huống chi lúc nãy cô cũng đã xin lỗi bà. Giận cái gì nữa chứ?

“Không còn giận nữa. Con xem, người ta hay nói con hư tại mẹ. Nếu như con thật sự hư hỏng thì cũng một phần lỗi của mẹ. Biết sai thì sửa, chưa bao giờ là quá muộn.”

So với việc giận Từ Khánh An, Đàm Lê Giai còn trách bản thân nhiều hơn. Cũng vì bà tiêm nhiễm những suy nghĩ không hay vào đầu Từ Khánh An mà khiến gia đình lâm vào cảnh bất hòa. Nếu như trước đây bà yêu thương cả hai chị em Từ Khánh An và Từ Khánh Dung, không phân biệt đối xử giữa con nuôi và con ruột thì mọi chuyện đã khác rồi.

Từ Khánh An rưng rưng nước mặt, Đàm Lê Giai vội lấy khăn giấy trên bàn lau mặt cho cô. Bà múc ra một bát gà hầm, đẩy gần đến trước mặt cô.

“Được rồi, không nói chuyện linh tinh nữa. Món này phải ăn nóng mới ngon. Khánh An, con ăn thử xem mùi vị thế nào.”

“Mẹ nấu thì đương nhiên là ngon rồi ạ.”

Từ Khánh An dùng muỗng múc một muỗng súp, nhưng vừa đưa vào miệng, cô đã thấy lờm lợm trong cuống họng.

Gương mặt khẽ nhăn lại, Từ Khánh An vội chạy vào trong nhà vệ sinh, nôn ra hết những thứ trong miệng.

“Khánh An, con làm sao vậy?”

“Con… con không sao.”

Từ Khánh An mở cửa nhà vệ sinh, giả vờ bình thường bước ra ngoài. Cô nhoẻn miệng cười để Đàm Lê Giai không nghi ngờ.

“Mẹ, tự nhiên con cảm thấy không được khỏe, có lẽ hôm qua bị dính mưa nên trong người không thoải mái chút thôi. Món gà hầm để khi khác con ăn nhé! Con về phòng nghỉ ngơi đây.”

Bên ngoài tỏ ra vẫn ổn nhưng Từ Khánh An biết rõ cơ thể mình lại có sự thay đổi này.

Cô đang mang thai! Đứa trẻ là kết quả của cái đêm lầm lỡ giữa cô và Phương Thái Khang. Ba hôm trước Từ Khánh An đã dùng que thử thai, sau đó cô còn cẩn thận đến bệnh viện làm xét nghiệm máu, chắc chắn không thể nhầm lẫn được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện