Xung quanh vẫn là bầu không khí nghiêm túc và tĩnh lặng, các đồng nghiệp đều bận rộn khẩn trương, nhưng cô lại chợt có cảm giác lạnh lẽo như đang đứng trong chốn đồng hoang.
Hứa Mộng Sơn phát hiện sắc mặt lạ thường của cô: “Sao vậy?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Khó nói lắm. Rảnh sẽ cho cậu xem tư liệu. Hiện giờ chúng ta buộc phải điều tra cẩn thận hết một lượt!”
Đồng nghiệp phụ trách giám định hiện trường và pháp y đều đã có mặt, cả căn nhà chìm trong không khí nghiêm túc. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn bắt đầu sắp xếp lại suy luận từ đầu.
Trước hết, Lạc Đình tan làm vào 2 giờ sáng hôm xưa, ngồi xe bus về nhà, khoảng 2 giờ 30 phút về đến nhà. Cô ấy đã tử vong trước 10 giờ 30 phút sáng hôm qua. Thời gian chính xác hơn cần phải đợi kết luận của pháp y.
Vưu Minh Hứa nói: “Cậu đi hỏi cô bạn cùng phòng kia xem gần đây Lạc Đình có thân thiết với người đàn ông nào không?”
Hứa Mộng Sơn xuống lầu. Người bạn cùng phòng ở tầng dưới cùng một cảnh sát khác. Trong khoảng thời gian anh ấy đi, Vưu Minh Hứa kiểm tra gian phòng hết một lượt từ trong ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Yến, gửi ảnh, xác định cửa không những không có vết cưỡng chế xâm nhập mà đến cả dấu vết bị phá khóa cũng không có.
Hứa Mộng Sơn trở lại, nói: “Bạn cùng phòng nói Lạc Đình độc thân, gần đây cũng không thân thiết với ai. Nếu có thì cô ấy chắc chắn sẽ biết. Mình thấy cô gái đó không đáng ngờ.”
Tất nhiên, bạn cùng phòng có đáng ngờ hay không, lời khai có đáng tin hay không, cảnh sát còn phải nghiệm chứng từ nhiều góc độ khác nhau. Nhưng nếu giả thiết này thành lập, tức là rất có khả năng không phải người quen gây án.
Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đều im lặng. Nếu không phải người quen, còn không phá khóa, khoảng thời gian đó Lạc Đình lại đang ngủ, vậy thì hung thủ vào nhà bằng cách nào? Hai người đều cùng nhớ lại thủ đoạn trong một vụ đột nhập vào nhà sau đó cưỡng hiếp ngày trước, tình hình cũng gần giống với vụ án này.
“Theo đuôi rồi đột nhập?” Vưu Minh Hứa nói.
Mắt Hứa Mộng Sơn vụt sáng: “Rất có khả năng. Tòa nhà này rất đông người, nếu hắn vào đây sau khi trời sáng thì mức độ mạo hiểm rất cao. Nhưng nhìn hiện trường cho thấy thời gian hắn ở lại không ngắn. Theo đuôi nạn nhân vào nhà cũng là thời gian gây án tốt nhất. Mình sẽ cho người đi kiểm tra camera khoảng 2 rưỡi xem có phát hiện kẻ tình nghi hay không.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, nói: “Nếu đúng là theo đuôi rồi đột nhập, không có dấu vết đánh lộn, cơ thể nạn nhân cũng không có vết ngoại thương nào khác, chứng tỏ hung thủ đã chế ngự nạn nhân chỉ trong chớp mắt.”
Hứa Mộng Sơn: “Có khả năng dùng thuốc mê không?”
Vưu Minh Hứa: “Có, xem kết quả giám nghiệm tử thi.”
Qua những câu trao đổi ngắn gọn, hai người đã xác định được trọng điểm điều tra đầu tiên: Kẻ tình nghi có khả năng xuất hiện trong camera giám sát vào khoảng 2 giờ 30 phút sáng.
Cả hai tiếp tục đến phòng khách, điều tra kĩ lưỡng song không phát hiện manh mối. Mọi đồ đạc đều được sắp xếp rất gọn gàng, là nơi ở điển hình của hai cô gái độc thân. Nhân viên giám nghiệm cũng xác nhận không phát hiện bất cứ dấu chân, dấu máu hay lông tóc nào đáng nghi. Về vân tay, phần lớn đều là của hai cô gái. Họ không ôm quá nhiều hy vọng trong việc phát hiện dấu vân tay của kẻ thứ ba.
Tiếp đó, hai người quay lại phòng ngủ.
Lần đầu bước vào, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào xác chết. Nhưng lần này, sự chú ý của Vưu Minh Hứa tập trung vào những thứ đồ khác trong phòng nhiều hơn.
Rèm cửa sổ màu hồng phấn nhạt, rất có cảm giác thiếu nữ. Trong phòng còn có bàn sách, ghế được đặt tại góc tường cạnh bàn. Trên bàn không có sách, đặt một cuốn lịch để bàn in hình manga. Vưu Minh Hứa cầm lịch lên xem, phát hiện Lạc Đình đều ghi chú thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi tuần trong đây. Ngoài ra còn có một vài sắp xếp đặc biệt khác như sinh nhật mẹ hay đồng nghiệp tụ họp vào tháng trước. Hiển nhiên là một cô gái rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Vưu Minh Hứa tiếp tục mở tủ quần áo, bên trong trừ hai chiếc balo còn lại đều là quần áo. Kiểu dáng đều khá kín đáo, không hề xuất hiện phong cách táo bạo hở hang. Cô đang ngồi trên giường lật xem đồ đạc trên tủ đầu giường thì một đồng nghiệp giám định đến nói: “Có phát hiện.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều đứng dậy.
Đồng nghiệp đó dẫn họ đến góc tường, chỉ chiếc ghế kia rồi nói: “Hung thủ chắc chắn vô cùng cẩn thận, trừ giường thì những nơi khác trong phòng đều không có dấu máu. Chỉ có phần sau lưng ghế này, tôi phát hiện được một giọt máu khá mới, chúng tôi đã lấy mẫu rồi.”
Hứa Mộng Sơn sờ cằm. Vưu Minh Hứa ghé lại gần chiếc ghế, quả nhiên nhìn thấy giọt máu đỏ tươi trên lưng ghế, tuy đã khô nhưng đúng là còn khá mới như lời nhân viên giám định, cũng tức là rất có khả năng vết máu được lưu lại từ đêm ngày hôm xưa.
Phát hiện này khiến Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn phấn chấn. Nếu là vết máu của hung thủ thì quá tốt. Có điều Vưu Minh Hứa cảm thấy khả năng này không lớn, tình trạng căn phòng không cho thấy hung thủ bị thương. Còn nếu là máu của Lạc Đình…
Vưu Minh Hứa đứng bên ghế, vị trí này cách giường ít nhất một mét rưỡi, thú vị thật, vết máu sao có thể chạy đến đây được? Vả lại chỉ có duy nhất một giọt, vậy thì chắc chắn không phải do máu bắn ra, mà là không cẩn thận để đụng vào mà thành.
———
Cả chiều và tối ngày hôm nay, cảnh sát nhanh chóng hoàn tất kiểm tra hiện trường và điều tra sợ bộ.
Trước tiên, Lạc Đình là người tỉnh này, đến Tương Thành làm thêm, đã làm công việc mát-xa được hai năm. Trung tâm cô ấy làm việc cách nhà 3 kilomet, mỗi lần tan làm đều ngồi xe bus về nhà một mình.
Bạn cùng phòng được loại khỏi diện tình nghi, cô ấy có chứng cứ ngoại phạm, đồng thời không hề có động cơ giết người. Lạc Đình gặp nạn khiến người bạn cùng phòng chịu đả kích rất lớn. Lời của cô bạn đó cũng đã được chứng thực – bất kể là bố mẹ, đồng nghiệp hay những bạn bè khác đều cho biết Lạc Đình không có bạn trai, gần đây cũng không qua lại với bất cứ người đàn ông nào.
Tính cách Lạc Đình thật thà, làm việc cần cù chăm chỉ, an phận thủ thường, đối xử với người khác dịu dàng hòa nhã. Cô ấy không nổi bật tại trung tâm, cũng chưa từng có thù oán với ai. Gia đình của cô ấy rất bình thường, bố mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương.
Khi gặp nạn, trong tài khoản ngân hàng của cô ấy có hơn mười vạn*, vừa không có áp lực kinh tế cũng không có nợ nần.
Cũng có nghĩa là: khả năng giết người vì tình, vì thù và tranh chấp kinh tế đều bị loại bỏ.
Ngoài ra, kết quả chi tiết của pháp y chứng thực thời gian tử vong chính xác của Lạc Đình là từ 4 giờ 30 phút đến 5 giờ 30 phút ngày hôm qua (cũng tức là sáng sớm thứ Bảy). Nguyên nhân tử vong là ngạt thở, đồng thời do dây thừng tạo thành. Nhưng từ vết siết cho thấy, dây thừng là loại được bày bán trong chợ, rất khó để tra ra nguồn gốc xuất sứ.
Ở hiện trường không tìm được hai bên bộ phận sinh dục bị cắt. Vết thương ở vùng kín tạo thành từ vật sắc nhọn tựa dao. Hai loại vết thương này đều được tạo nên sau khi nạn chết đã chết.
Không có dấu vết xâm hại tình dục.
Ngoài ra, pháp y còn phát hiện một lượng nhỏ thuốc gây mê trong cơ thể Lạc Đình, suy đoán xâm nhập qua đường hô hấp.
Có điều loại thuốc này mọi bệnh viện đều có, tuy cần đơn thuốc song có thể mua được dễ dàng tại một vài cơ sở y tế tư nhân và chợ đen. Cho nên tạm thời cũng chưa thể điều tra được nguồn gốc của thuốc.
Hứa Mộng Sơn phát hiện sắc mặt lạ thường của cô: “Sao vậy?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Khó nói lắm. Rảnh sẽ cho cậu xem tư liệu. Hiện giờ chúng ta buộc phải điều tra cẩn thận hết một lượt!”
Đồng nghiệp phụ trách giám định hiện trường và pháp y đều đã có mặt, cả căn nhà chìm trong không khí nghiêm túc. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn bắt đầu sắp xếp lại suy luận từ đầu.
Trước hết, Lạc Đình tan làm vào 2 giờ sáng hôm xưa, ngồi xe bus về nhà, khoảng 2 giờ 30 phút về đến nhà. Cô ấy đã tử vong trước 10 giờ 30 phút sáng hôm qua. Thời gian chính xác hơn cần phải đợi kết luận của pháp y.
Vưu Minh Hứa nói: “Cậu đi hỏi cô bạn cùng phòng kia xem gần đây Lạc Đình có thân thiết với người đàn ông nào không?”
Hứa Mộng Sơn xuống lầu. Người bạn cùng phòng ở tầng dưới cùng một cảnh sát khác. Trong khoảng thời gian anh ấy đi, Vưu Minh Hứa kiểm tra gian phòng hết một lượt từ trong ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Yến, gửi ảnh, xác định cửa không những không có vết cưỡng chế xâm nhập mà đến cả dấu vết bị phá khóa cũng không có.
Hứa Mộng Sơn trở lại, nói: “Bạn cùng phòng nói Lạc Đình độc thân, gần đây cũng không thân thiết với ai. Nếu có thì cô ấy chắc chắn sẽ biết. Mình thấy cô gái đó không đáng ngờ.”
Tất nhiên, bạn cùng phòng có đáng ngờ hay không, lời khai có đáng tin hay không, cảnh sát còn phải nghiệm chứng từ nhiều góc độ khác nhau. Nhưng nếu giả thiết này thành lập, tức là rất có khả năng không phải người quen gây án.
Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đều im lặng. Nếu không phải người quen, còn không phá khóa, khoảng thời gian đó Lạc Đình lại đang ngủ, vậy thì hung thủ vào nhà bằng cách nào? Hai người đều cùng nhớ lại thủ đoạn trong một vụ đột nhập vào nhà sau đó cưỡng hiếp ngày trước, tình hình cũng gần giống với vụ án này.
“Theo đuôi rồi đột nhập?” Vưu Minh Hứa nói.
Mắt Hứa Mộng Sơn vụt sáng: “Rất có khả năng. Tòa nhà này rất đông người, nếu hắn vào đây sau khi trời sáng thì mức độ mạo hiểm rất cao. Nhưng nhìn hiện trường cho thấy thời gian hắn ở lại không ngắn. Theo đuôi nạn nhân vào nhà cũng là thời gian gây án tốt nhất. Mình sẽ cho người đi kiểm tra camera khoảng 2 rưỡi xem có phát hiện kẻ tình nghi hay không.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, nói: “Nếu đúng là theo đuôi rồi đột nhập, không có dấu vết đánh lộn, cơ thể nạn nhân cũng không có vết ngoại thương nào khác, chứng tỏ hung thủ đã chế ngự nạn nhân chỉ trong chớp mắt.”
Hứa Mộng Sơn: “Có khả năng dùng thuốc mê không?”
Vưu Minh Hứa: “Có, xem kết quả giám nghiệm tử thi.”
Qua những câu trao đổi ngắn gọn, hai người đã xác định được trọng điểm điều tra đầu tiên: Kẻ tình nghi có khả năng xuất hiện trong camera giám sát vào khoảng 2 giờ 30 phút sáng.
Cả hai tiếp tục đến phòng khách, điều tra kĩ lưỡng song không phát hiện manh mối. Mọi đồ đạc đều được sắp xếp rất gọn gàng, là nơi ở điển hình của hai cô gái độc thân. Nhân viên giám nghiệm cũng xác nhận không phát hiện bất cứ dấu chân, dấu máu hay lông tóc nào đáng nghi. Về vân tay, phần lớn đều là của hai cô gái. Họ không ôm quá nhiều hy vọng trong việc phát hiện dấu vân tay của kẻ thứ ba.
Tiếp đó, hai người quay lại phòng ngủ.
Lần đầu bước vào, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào xác chết. Nhưng lần này, sự chú ý của Vưu Minh Hứa tập trung vào những thứ đồ khác trong phòng nhiều hơn.
Rèm cửa sổ màu hồng phấn nhạt, rất có cảm giác thiếu nữ. Trong phòng còn có bàn sách, ghế được đặt tại góc tường cạnh bàn. Trên bàn không có sách, đặt một cuốn lịch để bàn in hình manga. Vưu Minh Hứa cầm lịch lên xem, phát hiện Lạc Đình đều ghi chú thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi tuần trong đây. Ngoài ra còn có một vài sắp xếp đặc biệt khác như sinh nhật mẹ hay đồng nghiệp tụ họp vào tháng trước. Hiển nhiên là một cô gái rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Vưu Minh Hứa tiếp tục mở tủ quần áo, bên trong trừ hai chiếc balo còn lại đều là quần áo. Kiểu dáng đều khá kín đáo, không hề xuất hiện phong cách táo bạo hở hang. Cô đang ngồi trên giường lật xem đồ đạc trên tủ đầu giường thì một đồng nghiệp giám định đến nói: “Có phát hiện.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều đứng dậy.
Đồng nghiệp đó dẫn họ đến góc tường, chỉ chiếc ghế kia rồi nói: “Hung thủ chắc chắn vô cùng cẩn thận, trừ giường thì những nơi khác trong phòng đều không có dấu máu. Chỉ có phần sau lưng ghế này, tôi phát hiện được một giọt máu khá mới, chúng tôi đã lấy mẫu rồi.”
Hứa Mộng Sơn sờ cằm. Vưu Minh Hứa ghé lại gần chiếc ghế, quả nhiên nhìn thấy giọt máu đỏ tươi trên lưng ghế, tuy đã khô nhưng đúng là còn khá mới như lời nhân viên giám định, cũng tức là rất có khả năng vết máu được lưu lại từ đêm ngày hôm xưa.
Phát hiện này khiến Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn phấn chấn. Nếu là vết máu của hung thủ thì quá tốt. Có điều Vưu Minh Hứa cảm thấy khả năng này không lớn, tình trạng căn phòng không cho thấy hung thủ bị thương. Còn nếu là máu của Lạc Đình…
Vưu Minh Hứa đứng bên ghế, vị trí này cách giường ít nhất một mét rưỡi, thú vị thật, vết máu sao có thể chạy đến đây được? Vả lại chỉ có duy nhất một giọt, vậy thì chắc chắn không phải do máu bắn ra, mà là không cẩn thận để đụng vào mà thành.
———
Cả chiều và tối ngày hôm nay, cảnh sát nhanh chóng hoàn tất kiểm tra hiện trường và điều tra sợ bộ.
Trước tiên, Lạc Đình là người tỉnh này, đến Tương Thành làm thêm, đã làm công việc mát-xa được hai năm. Trung tâm cô ấy làm việc cách nhà 3 kilomet, mỗi lần tan làm đều ngồi xe bus về nhà một mình.
Bạn cùng phòng được loại khỏi diện tình nghi, cô ấy có chứng cứ ngoại phạm, đồng thời không hề có động cơ giết người. Lạc Đình gặp nạn khiến người bạn cùng phòng chịu đả kích rất lớn. Lời của cô bạn đó cũng đã được chứng thực – bất kể là bố mẹ, đồng nghiệp hay những bạn bè khác đều cho biết Lạc Đình không có bạn trai, gần đây cũng không qua lại với bất cứ người đàn ông nào.
Tính cách Lạc Đình thật thà, làm việc cần cù chăm chỉ, an phận thủ thường, đối xử với người khác dịu dàng hòa nhã. Cô ấy không nổi bật tại trung tâm, cũng chưa từng có thù oán với ai. Gia đình của cô ấy rất bình thường, bố mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương.
Khi gặp nạn, trong tài khoản ngân hàng của cô ấy có hơn mười vạn*, vừa không có áp lực kinh tế cũng không có nợ nần.
Cũng có nghĩa là: khả năng giết người vì tình, vì thù và tranh chấp kinh tế đều bị loại bỏ.
Ngoài ra, kết quả chi tiết của pháp y chứng thực thời gian tử vong chính xác của Lạc Đình là từ 4 giờ 30 phút đến 5 giờ 30 phút ngày hôm qua (cũng tức là sáng sớm thứ Bảy). Nguyên nhân tử vong là ngạt thở, đồng thời do dây thừng tạo thành. Nhưng từ vết siết cho thấy, dây thừng là loại được bày bán trong chợ, rất khó để tra ra nguồn gốc xuất sứ.
Ở hiện trường không tìm được hai bên bộ phận sinh dục bị cắt. Vết thương ở vùng kín tạo thành từ vật sắc nhọn tựa dao. Hai loại vết thương này đều được tạo nên sau khi nạn chết đã chết.
Không có dấu vết xâm hại tình dục.
Ngoài ra, pháp y còn phát hiện một lượng nhỏ thuốc gây mê trong cơ thể Lạc Đình, suy đoán xâm nhập qua đường hô hấp.
Có điều loại thuốc này mọi bệnh viện đều có, tuy cần đơn thuốc song có thể mua được dễ dàng tại một vài cơ sở y tế tư nhân và chợ đen. Cho nên tạm thời cũng chưa thể điều tra được nguồn gốc của thuốc.
Danh sách chương