Trang Linh Ngọc vốn định nhân cơ hội này đòi lại lẽ công bằng cho Ninh Tuyết Lạc, rồi sẽ xóa tên Ninh Tịch khỏi dòng họ vĩnh viễn nên mới cố tình gọi nhiều họ hàng thân thích tới thế này. Nhưng, bà ta lại không ngờ sự thật cuối cùng lại khiến bà ta rơi vào vực sâu thế này.
Chuyện thành ra như vậy, bạn bè, họ hàng cũng không tiện ở lại xem kịch vui nữa, từng người một mượn cớ để chuồn luôn.
Thân thể và tâm trí lão gia tử đều mệt mỏi cực độ, ông không muốn quản chuyện ân oán của nhà con trai lớn nữa, được người hầu đỡ rồi cũng run rẩy rời đi.
Khi ấy những gì ông nên khuyên cũng khuyên cả rồi, những gì cần nói cũng đã nói hết. Nhưng chính họ đã tự mình lụa chọn như thế, hôm nay họ muốn giải quyết chuyện này thế nào ông cũng mặc kệ, ông quả thật chẳng còn sức đâu mà quản chuyện này nữa.
Thoáng cái, phòng bệnh chỉ còn lại Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Trịnh Mẫn Quân, Tô Hoằng Quang, Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc.
Trịnh Mẫn Quân nào có chịu nhịn chuyện con trai luôn khiến mình tự hào bị đội mũ xanh, cháu nội bảo bối mà bà ta luôn mong ngóng không ngờ lại là con hoang, cũng mặc kệ đám người kia thích về thì về, bà ta chỉ thẳng mặt Ninh Tuyết Lạc mắng chửi: "Tô gia chúng tôi đúng là vô phúc mới để Tô Diễn lấy loại con dâu giả tạo rẻ rách như cô! Tự bản thân ra ngoài lang chạ với đàn ông, bụng to lên còn dám nói là con của Tô Diễn nhà chúng tôi! Ly hôn ngay! Giờ cô lập tức cút khỏi Tô gia chúng tôi! Còn nữa, một cắc của cái nhà này cô cũng đừng có hòng đem đi!"
Ninh Tuyết Lạc thấy bà ta nói vậy thì cười ầm lên: "Ha ha... Bà cho rằng con người Ninh Tịch thật sự trong sạch lắm sao? 18 tuổi đã bị đàn ông làm to bụng, còn nói là con của Tô Diễn, tôi còn tốt hơn cô ta nhiều đấy!"
Nếu không phải vì Trịnh Mẫn Quân sau khi tới buổi tụ họp của Lý phu nhân tình cờ biết được quan hệ của Ninh Tịch với Trang gia, rồi luôn rắp tâm xúi giục Tô Diễn ly hôn với cô ta thì sao cô ta phải đi ngủ với cái tên nhà giàu béo núc kinh tởm kia chỉ để kéo đầu tư, giữ vững địa vị chứ.
Nếu không vì Tô Diễn bị con đĩ kia câu mất hồn, không muốn có con với cô ta nữa thì sao cô ta phải mạo hiểm giữ lại cái thai của nợ kia! Tất cả đều là lỗi của con khốn Ninh Tịch, là lỗi của nhà họ Tô!
Thấy Ninh Tuyết Lạc nói vậy, Trịnh Mẫn Quân sững người: "Mày nói cái gì?"
"Tôi nói... con khốn Ninh Tịch đó lúc còn hẹn hò với Tô Diễn cũng đã ra ngoài lang chạ với đàn ông, còn chơi hai thằng cùng lúc, chửa rồi thì nói là con của Tô Diễn. Nếu không phải vì vụ tai nạn xe năm ấy, e là còn định sinh đứa con hoang đó ra nữa đấy..."
Nói xong cô ta mỉa mai nhìn Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc, trông có vẻ như đắc ý vì báo được thù: " Ha ha ha... Không tin hả? Không tin các người cứ hỏi thẳng chủ tịch Ninh, hỏi luôn Ninh phu nhân đi! Xem con gái ruột của bọn họ có thật là khốn nạn, đĩ thõa hơn không?"
Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc thấy chuyện xấu của nhà họ Ninh không ngờ lại bị Ninh Tuyết Lạc nói trắng ra trước mặt Tô gia, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Khi ấy họ đã cố gắng xóa đi mọi vết tích của chuyện này nhưng lại không có cách nào xóa đi được sự tồn tại của nó.
Đối với họ mà nói chuyện này chẳng khác gì cơn ác mộng…
Chính vào lúc này, trong góc phòng bệnh bỗng truyền tới giọng nói kiềm chế, run rẩy của một người đàn ông: "Đủ rồi..."
Nghe thấy thanh âm này, nụ cười sảng khoái của Ninh Tuyết Lạc bỗng cứng đờ.
"Không phải Ninh Tịch... chuyện năm ấy... căn bản không phải là lỗi của Ninh Tịch..."
Tô Diễn siết chặt nắm tay, gã khó khăn mở miệng nói: "Từ đầu đến cuối Ninh Tịch chưa từng phản bội con... Cô ấy cũng không làm bừa với đàn ông... cô ấy không hề... cô ấy bị cưỡng bức... bị người ta hãm hại..."
Chuyện thành ra như vậy, bạn bè, họ hàng cũng không tiện ở lại xem kịch vui nữa, từng người một mượn cớ để chuồn luôn.
Thân thể và tâm trí lão gia tử đều mệt mỏi cực độ, ông không muốn quản chuyện ân oán của nhà con trai lớn nữa, được người hầu đỡ rồi cũng run rẩy rời đi.
Khi ấy những gì ông nên khuyên cũng khuyên cả rồi, những gì cần nói cũng đã nói hết. Nhưng chính họ đã tự mình lụa chọn như thế, hôm nay họ muốn giải quyết chuyện này thế nào ông cũng mặc kệ, ông quả thật chẳng còn sức đâu mà quản chuyện này nữa.
Thoáng cái, phòng bệnh chỉ còn lại Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Trịnh Mẫn Quân, Tô Hoằng Quang, Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc.
Trịnh Mẫn Quân nào có chịu nhịn chuyện con trai luôn khiến mình tự hào bị đội mũ xanh, cháu nội bảo bối mà bà ta luôn mong ngóng không ngờ lại là con hoang, cũng mặc kệ đám người kia thích về thì về, bà ta chỉ thẳng mặt Ninh Tuyết Lạc mắng chửi: "Tô gia chúng tôi đúng là vô phúc mới để Tô Diễn lấy loại con dâu giả tạo rẻ rách như cô! Tự bản thân ra ngoài lang chạ với đàn ông, bụng to lên còn dám nói là con của Tô Diễn nhà chúng tôi! Ly hôn ngay! Giờ cô lập tức cút khỏi Tô gia chúng tôi! Còn nữa, một cắc của cái nhà này cô cũng đừng có hòng đem đi!"
Ninh Tuyết Lạc thấy bà ta nói vậy thì cười ầm lên: "Ha ha... Bà cho rằng con người Ninh Tịch thật sự trong sạch lắm sao? 18 tuổi đã bị đàn ông làm to bụng, còn nói là con của Tô Diễn, tôi còn tốt hơn cô ta nhiều đấy!"
Nếu không phải vì Trịnh Mẫn Quân sau khi tới buổi tụ họp của Lý phu nhân tình cờ biết được quan hệ của Ninh Tịch với Trang gia, rồi luôn rắp tâm xúi giục Tô Diễn ly hôn với cô ta thì sao cô ta phải đi ngủ với cái tên nhà giàu béo núc kinh tởm kia chỉ để kéo đầu tư, giữ vững địa vị chứ.
Nếu không vì Tô Diễn bị con đĩ kia câu mất hồn, không muốn có con với cô ta nữa thì sao cô ta phải mạo hiểm giữ lại cái thai của nợ kia! Tất cả đều là lỗi của con khốn Ninh Tịch, là lỗi của nhà họ Tô!
Thấy Ninh Tuyết Lạc nói vậy, Trịnh Mẫn Quân sững người: "Mày nói cái gì?"
"Tôi nói... con khốn Ninh Tịch đó lúc còn hẹn hò với Tô Diễn cũng đã ra ngoài lang chạ với đàn ông, còn chơi hai thằng cùng lúc, chửa rồi thì nói là con của Tô Diễn. Nếu không phải vì vụ tai nạn xe năm ấy, e là còn định sinh đứa con hoang đó ra nữa đấy..."
Nói xong cô ta mỉa mai nhìn Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc, trông có vẻ như đắc ý vì báo được thù: " Ha ha ha... Không tin hả? Không tin các người cứ hỏi thẳng chủ tịch Ninh, hỏi luôn Ninh phu nhân đi! Xem con gái ruột của bọn họ có thật là khốn nạn, đĩ thõa hơn không?"
Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc thấy chuyện xấu của nhà họ Ninh không ngờ lại bị Ninh Tuyết Lạc nói trắng ra trước mặt Tô gia, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Khi ấy họ đã cố gắng xóa đi mọi vết tích của chuyện này nhưng lại không có cách nào xóa đi được sự tồn tại của nó.
Đối với họ mà nói chuyện này chẳng khác gì cơn ác mộng…
Chính vào lúc này, trong góc phòng bệnh bỗng truyền tới giọng nói kiềm chế, run rẩy của một người đàn ông: "Đủ rồi..."
Nghe thấy thanh âm này, nụ cười sảng khoái của Ninh Tuyết Lạc bỗng cứng đờ.
"Không phải Ninh Tịch... chuyện năm ấy... căn bản không phải là lỗi của Ninh Tịch..."
Tô Diễn siết chặt nắm tay, gã khó khăn mở miệng nói: "Từ đầu đến cuối Ninh Tịch chưa từng phản bội con... Cô ấy cũng không làm bừa với đàn ông... cô ấy không hề... cô ấy bị cưỡng bức... bị người ta hãm hại..."
Danh sách chương