Từ cuộc trò chuyện này, Mạch Châu gần như không mở mắt được đã suy luận được một điều.
Khước Nhiên Triết chắc chắn là một người bạn trai bị đánh đòn.
Hắn yêu baba của con mình một cách vô vọng.
"Vậy tại sao cậu lại lãng phí thời gian ở đây? Triết ca đi, đi đón người đàn ông của cậu đi," Mạch Châu say rượu nhẹ nhàng tát vào mặt Khước NhiênTriết như một con chó con cố ý khiêu khích một con hổ.
Khước Nhiên Triết tối sầm mặt khen bạn mình trơ tráo đến ngu ngốc.
Điều đã cứu Mạch Châu đêm đó là vì anh đã cho Khước Nhiên Triết mượn mộtchiếc tai nếu không Mạch Châu sẽ tỉnh dậy và bị trói vào cột trong sânbóng.
Và đúng vậy, Khước Nhiên Triết đã từng làm điều đó trước đây khi Mạch Châu dám nhúng ngón tay vào thức ăn của mình.
“Cậu nói đúng.” Khước Nhiên Triết đứng dậy định rời đi, nhưng khi hắn vừanắm tay nắm cửa mở cửa đi ra khỏi phòng riêng, trong phòng liền vang lên một tiếng động lớn.
Mạch Châu cố đứng dậy nhưng lại ngã sấp mặt xuống như khúc gỗ.
Rên rỉ đau đớn Mạch Châu nhấc một ngón tay lên với khuôn mặt vẫn đang hôn sàn nói: "Tôi nghĩ, tôi nghĩ tôi say rồi."
Khước Nhiên Triết cố nén cảm giác buồn cười và bế anh ra khỏi phòng về phía khách sạn.
Hắn thực sự không có tâm trạng chăm sóc Mạch Châu say xỉn vì bản thân hắn cũng đang say.
Hắn định đưa Mạch Châu đi cùng với bất kỳ cấp dưới nào mà hắn gặp trên đường đi nhưng người duy nhất hắn gặp phải là Airen.
Nhớ lại cú đấm ngày hôm đó, trên mặt Khước Nhiên Triết nở một nụ cười tà ác.
Đã đến lúc Airen phải trả tiền cho mai mối rồi.
Với tốc độ và độ chính xác vượt trội, hắn thả Mạch Châu vào tay cô và nói,"Bây giờ anh ấy là vấn đề của cô," trước khi biến mất trong không khínhư một pháp sư dày dạn kinh nghiệm.
Airen muốn từ chối và giao Mạch Châu lại cho Thượng tướng nhưng Khước Nhiên Triết đã biến mất không dấu vết.
Cảm thấy bị chơi đùa, cô chửi thề, "Mẹ kiếp!" định hạ gục Mạch Châu.
Vì chiều cao và sức mạnh khổng lồ của mình, cô có thể dễ dàng bế Mạch Châu nhưng chỉ vì cô không thể có nghĩa là cô sẽ làm như vậy.
Cô dứt khoát đặt người đàn ông xuống nhưng Mạch Châu không biết xấu hổ vòng tay qua cổ Airen không chịu buông ra.
"Airen.... à là em à? Waaaaa..... đẹp quá" Mạch Châu, người đang được bế trong tưthế công chúa, kêu lên, không chút quan tâm đến ánh mắt của người xem.
Nếu lúc đó cô do dự thì bây giờ cô đã không do dự.
Cô lập tức gõ cửa phòng trung sĩ và đánh rơi củ khoai tây nóng hổi có đôi tai hơi đỏ này.
Trong khi Airen đang chạy trốn khỏi Mạch Châu thì Khước Nhiên Triết đã lẻn vào phòng Phượng Tử.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy Phượng Tạ Lăng đang ngủ bên cạnh baba mình nhưng thật ngạc nhiên, đứa trẻ lại không có ở đó.
Phượng Tử nằm một mình trên giường, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường bên ngoài phản chiếu lên làn da trắng như sứ của y.
Không cần suy nghĩ kỹ, hắn cởi giày và bò lên giường trước khi ngồi ngay cạnh người đàn ông đang ngủ.
Chẳng mấy chốc hắn đã nằm xuống nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Phượng Tử nhưng chỉ nhìn thôi vẫn chưa đủ.
Ngay cả hắn cũng không thể hiểu được dũng khí đó đến từ đâu.
Rất có thể là do rượu.
Dù nó đến từ đâu, điều quan trọng không phải là hắn làm gì tiếp theo.
Hắn đưa tay vén mái tóc đỏ của Phượng Tử ra sau tai.
***
Phượng Tử cau mày như thể sắp tỉnh dậy nhưng y không tỉnh dậy, lông mày nhăn lại.
Điều này càng làm cho vị tướng này trở nên trơ trẽn hơn.
Hắn dùng ngón tay thon dài chạm vào mắt Phượng Tử, nhẹ nhàng vuốt ve nóbằng ngón tay cái, vuốt ve má y, sau đó là đôi môi hơi hé mở.
Khi ngón tay cái chạm vào môi Phượng Tử, đôi mắt của Khước Nhiên Triết tối sầm lại với một tia ám ảnh.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, hắn đã đưa ra một quyết định kiên quyết.
Hắn muốn hôn đôi môi hồng ấy cho đến khi chúng sưng tấy.
Hắn sẽ chỉ hài lòng cho đến khi hắn thực hiện một dấu hôn trên đôi môituyệt đẹp đó và để cả thế giới biết Phượng Tử thuộc về hắn.
Hắn lê bước đến gần một cách im lặng nhất có thể nhưng hành động của anh sớmbị phát hiện khi Phượng Tử cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Ôn Tần Khê, người đang mơ một giấc mơ êm đềm, giết Khước Giao Linh, đã bịsốc khi mở mắt ra và thấy Khước Nhiên Triết đang nhìn chằm chằm vàomình.
"Chết tiệt! Triết ca, cái quái gì vậy!" Ôn Tần Khê chửi rủa, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang run rẩy của mình.
Y ngạc nhiên vì mình đã không thức dậy sớm hơn.
Ôn Tần Khê bắt đầu mắng mình ngủ như chết không có cảnh giác.
Còn việc Khước Nhiên Triết lấy được chìa khóa phòng bằng cách nào thì ai biết được? Nếu Phượng Tạ Lăng có thể lấy được chìa khóa phòng thì Khước Nhiên Triết thì sao?
Rất nhanh, Ôn Tần Khê mùi rượu xông vào mũi, y nói: "Anh say rồi phải không?"
Khước Nhiên Triết vội vàng phủ nhận trong khi kéo Phượng Tử vào lòng.
"Tôi không có, cậu thử tôi đi, tôi khẳng định không có say." Khước Nhiên Triết hai người trán dán vào nhau nói.
Ôn Tần Khê liếc hắn một cái, có chút hoài nghi.
Tên này vừa rồi không phải là nhút nhát sao, bây giờ hắn đã chủ động rồi.
Ôn Tần Khê không khỏi nghi hoặc. “Nếu không say thì đi tắm đi,” y nói để kiểm tra xem người đàn ông có thực sự say hay không.
Trước sự ngạc nhiên của y, Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn xuống giường, bước đi vững vàng và tỉnh táo đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên, êm dịu đến lạ thường, khiến Ôn Tần Khê lại chìm vào giấc ngủ.
Mười phút sau, người đàn ông không quá say bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo vào rồi lại bò lên giường.
Lần này hắn tự tin hôn lên cổ Phượng Tử, sau đó là những tiếng lầm bầm ngái ngủ và âm thanh hôn dâ.m dụ.c của Phượng Tử.
Ôn Tần Khê tỉnh lại lần nữa đẩy Khước Nhiên Triết ra, Khước Nhiên Triếtvừa ngã xuống giường liền nói: "Anh chắc chắn say rồi, ngoan ngoãn đinếu không tôi sẽ đuổi anh ra ngoài."
Khước Nhiên Triết không hề bị lời nói của y đe dọa mà nói: “Không phải em bảo Phượng Tạ Lăng ngủtrong phòng Airen để chúng ta có thời gian riêng tư sao,” vừa nhẹ nhàngxoa cổ Phượng Tử như đang suy nghĩ xem có nên hôn Phượng Tử hay không?
Ôn Tần Khê bị nhìn thấu cũng không phủ nhận nói: "Đúng vậy, nhưng anh sayrồi thì có ý nghĩa gì? Sáng hôm sau anh thậm chí sẽ không nhớ chuyện gìđã xảy ra tối nay," loại bỏ bàn tay của Khước Nhiên Triết, cảm giác nhưthể sắt bỏng trên da y.
Như đã nói trước đó, y không lợi dụngnhững người say rượu và đôi mắt của Khước Nhiên Triết như say rượu mặcdù người đàn ông này dường như cư xử bình thường.
Trên mặt KhướcNhiên Triết hiện lên một nụ cười ngọt ngào hỏi: "Chờ đã, vậy tối nay emmuốn làm gì đó với tôi à?... Vậy thì chúng ta đừng lãng phí cơ hội này." Câu cuối cùng được nói ra khi Phượng Tử không trả lời.
Khước Nhiên Triết chủ động đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Ôn Tần Khê.
Vị ngọt quen thuộc khiến toàn thân y râm ran.
Thấy Ôn Tần Khê để cho mình, Khước Nhiên Triết lại hôn y.
Nụ hôn vốn nhẹ nhàng, dịu dàng bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt, cuồng nhiệt như một cơn thèm muốn chợt bùng lên và ùa ra.
Giống như một ma cà rồng không có một giọt máu trong hơn một thế kỷ, KhướcNhiên Triết đã có được đôi môi ngọt ngào đó cho đến khi chúng giống nhưmột nụ hồng.
Khước Nhiên Triết chắc chắn là một người bạn trai bị đánh đòn.
Hắn yêu baba của con mình một cách vô vọng.
"Vậy tại sao cậu lại lãng phí thời gian ở đây? Triết ca đi, đi đón người đàn ông của cậu đi," Mạch Châu say rượu nhẹ nhàng tát vào mặt Khước NhiênTriết như một con chó con cố ý khiêu khích một con hổ.
Khước Nhiên Triết tối sầm mặt khen bạn mình trơ tráo đến ngu ngốc.
Điều đã cứu Mạch Châu đêm đó là vì anh đã cho Khước Nhiên Triết mượn mộtchiếc tai nếu không Mạch Châu sẽ tỉnh dậy và bị trói vào cột trong sânbóng.
Và đúng vậy, Khước Nhiên Triết đã từng làm điều đó trước đây khi Mạch Châu dám nhúng ngón tay vào thức ăn của mình.
“Cậu nói đúng.” Khước Nhiên Triết đứng dậy định rời đi, nhưng khi hắn vừanắm tay nắm cửa mở cửa đi ra khỏi phòng riêng, trong phòng liền vang lên một tiếng động lớn.
Mạch Châu cố đứng dậy nhưng lại ngã sấp mặt xuống như khúc gỗ.
Rên rỉ đau đớn Mạch Châu nhấc một ngón tay lên với khuôn mặt vẫn đang hôn sàn nói: "Tôi nghĩ, tôi nghĩ tôi say rồi."
Khước Nhiên Triết cố nén cảm giác buồn cười và bế anh ra khỏi phòng về phía khách sạn.
Hắn thực sự không có tâm trạng chăm sóc Mạch Châu say xỉn vì bản thân hắn cũng đang say.
Hắn định đưa Mạch Châu đi cùng với bất kỳ cấp dưới nào mà hắn gặp trên đường đi nhưng người duy nhất hắn gặp phải là Airen.
Nhớ lại cú đấm ngày hôm đó, trên mặt Khước Nhiên Triết nở một nụ cười tà ác.
Đã đến lúc Airen phải trả tiền cho mai mối rồi.
Với tốc độ và độ chính xác vượt trội, hắn thả Mạch Châu vào tay cô và nói,"Bây giờ anh ấy là vấn đề của cô," trước khi biến mất trong không khínhư một pháp sư dày dạn kinh nghiệm.
Airen muốn từ chối và giao Mạch Châu lại cho Thượng tướng nhưng Khước Nhiên Triết đã biến mất không dấu vết.
Cảm thấy bị chơi đùa, cô chửi thề, "Mẹ kiếp!" định hạ gục Mạch Châu.
Vì chiều cao và sức mạnh khổng lồ của mình, cô có thể dễ dàng bế Mạch Châu nhưng chỉ vì cô không thể có nghĩa là cô sẽ làm như vậy.
Cô dứt khoát đặt người đàn ông xuống nhưng Mạch Châu không biết xấu hổ vòng tay qua cổ Airen không chịu buông ra.
"Airen.... à là em à? Waaaaa..... đẹp quá" Mạch Châu, người đang được bế trong tưthế công chúa, kêu lên, không chút quan tâm đến ánh mắt của người xem.
Nếu lúc đó cô do dự thì bây giờ cô đã không do dự.
Cô lập tức gõ cửa phòng trung sĩ và đánh rơi củ khoai tây nóng hổi có đôi tai hơi đỏ này.
Trong khi Airen đang chạy trốn khỏi Mạch Châu thì Khước Nhiên Triết đã lẻn vào phòng Phượng Tử.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy Phượng Tạ Lăng đang ngủ bên cạnh baba mình nhưng thật ngạc nhiên, đứa trẻ lại không có ở đó.
Phượng Tử nằm một mình trên giường, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường bên ngoài phản chiếu lên làn da trắng như sứ của y.
Không cần suy nghĩ kỹ, hắn cởi giày và bò lên giường trước khi ngồi ngay cạnh người đàn ông đang ngủ.
Chẳng mấy chốc hắn đã nằm xuống nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Phượng Tử nhưng chỉ nhìn thôi vẫn chưa đủ.
Ngay cả hắn cũng không thể hiểu được dũng khí đó đến từ đâu.
Rất có thể là do rượu.
Dù nó đến từ đâu, điều quan trọng không phải là hắn làm gì tiếp theo.
Hắn đưa tay vén mái tóc đỏ của Phượng Tử ra sau tai.
***
Phượng Tử cau mày như thể sắp tỉnh dậy nhưng y không tỉnh dậy, lông mày nhăn lại.
Điều này càng làm cho vị tướng này trở nên trơ trẽn hơn.
Hắn dùng ngón tay thon dài chạm vào mắt Phượng Tử, nhẹ nhàng vuốt ve nóbằng ngón tay cái, vuốt ve má y, sau đó là đôi môi hơi hé mở.
Khi ngón tay cái chạm vào môi Phượng Tử, đôi mắt của Khước Nhiên Triết tối sầm lại với một tia ám ảnh.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, hắn đã đưa ra một quyết định kiên quyết.
Hắn muốn hôn đôi môi hồng ấy cho đến khi chúng sưng tấy.
Hắn sẽ chỉ hài lòng cho đến khi hắn thực hiện một dấu hôn trên đôi môituyệt đẹp đó và để cả thế giới biết Phượng Tử thuộc về hắn.
Hắn lê bước đến gần một cách im lặng nhất có thể nhưng hành động của anh sớmbị phát hiện khi Phượng Tử cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Ôn Tần Khê, người đang mơ một giấc mơ êm đềm, giết Khước Giao Linh, đã bịsốc khi mở mắt ra và thấy Khước Nhiên Triết đang nhìn chằm chằm vàomình.
"Chết tiệt! Triết ca, cái quái gì vậy!" Ôn Tần Khê chửi rủa, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang run rẩy của mình.
Y ngạc nhiên vì mình đã không thức dậy sớm hơn.
Ôn Tần Khê bắt đầu mắng mình ngủ như chết không có cảnh giác.
Còn việc Khước Nhiên Triết lấy được chìa khóa phòng bằng cách nào thì ai biết được? Nếu Phượng Tạ Lăng có thể lấy được chìa khóa phòng thì Khước Nhiên Triết thì sao?
Rất nhanh, Ôn Tần Khê mùi rượu xông vào mũi, y nói: "Anh say rồi phải không?"
Khước Nhiên Triết vội vàng phủ nhận trong khi kéo Phượng Tử vào lòng.
"Tôi không có, cậu thử tôi đi, tôi khẳng định không có say." Khước Nhiên Triết hai người trán dán vào nhau nói.
Ôn Tần Khê liếc hắn một cái, có chút hoài nghi.
Tên này vừa rồi không phải là nhút nhát sao, bây giờ hắn đã chủ động rồi.
Ôn Tần Khê không khỏi nghi hoặc. “Nếu không say thì đi tắm đi,” y nói để kiểm tra xem người đàn ông có thực sự say hay không.
Trước sự ngạc nhiên của y, Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn xuống giường, bước đi vững vàng và tỉnh táo đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên, êm dịu đến lạ thường, khiến Ôn Tần Khê lại chìm vào giấc ngủ.
Mười phút sau, người đàn ông không quá say bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo vào rồi lại bò lên giường.
Lần này hắn tự tin hôn lên cổ Phượng Tử, sau đó là những tiếng lầm bầm ngái ngủ và âm thanh hôn dâ.m dụ.c của Phượng Tử.
Ôn Tần Khê tỉnh lại lần nữa đẩy Khước Nhiên Triết ra, Khước Nhiên Triếtvừa ngã xuống giường liền nói: "Anh chắc chắn say rồi, ngoan ngoãn đinếu không tôi sẽ đuổi anh ra ngoài."
Khước Nhiên Triết không hề bị lời nói của y đe dọa mà nói: “Không phải em bảo Phượng Tạ Lăng ngủtrong phòng Airen để chúng ta có thời gian riêng tư sao,” vừa nhẹ nhàngxoa cổ Phượng Tử như đang suy nghĩ xem có nên hôn Phượng Tử hay không?
Ôn Tần Khê bị nhìn thấu cũng không phủ nhận nói: "Đúng vậy, nhưng anh sayrồi thì có ý nghĩa gì? Sáng hôm sau anh thậm chí sẽ không nhớ chuyện gìđã xảy ra tối nay," loại bỏ bàn tay của Khước Nhiên Triết, cảm giác nhưthể sắt bỏng trên da y.
Như đã nói trước đó, y không lợi dụngnhững người say rượu và đôi mắt của Khước Nhiên Triết như say rượu mặcdù người đàn ông này dường như cư xử bình thường.
Trên mặt KhướcNhiên Triết hiện lên một nụ cười ngọt ngào hỏi: "Chờ đã, vậy tối nay emmuốn làm gì đó với tôi à?... Vậy thì chúng ta đừng lãng phí cơ hội này." Câu cuối cùng được nói ra khi Phượng Tử không trả lời.
Khước Nhiên Triết chủ động đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Ôn Tần Khê.
Vị ngọt quen thuộc khiến toàn thân y râm ran.
Thấy Ôn Tần Khê để cho mình, Khước Nhiên Triết lại hôn y.
Nụ hôn vốn nhẹ nhàng, dịu dàng bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt, cuồng nhiệt như một cơn thèm muốn chợt bùng lên và ùa ra.
Giống như một ma cà rồng không có một giọt máu trong hơn một thế kỷ, KhướcNhiên Triết đã có được đôi môi ngọt ngào đó cho đến khi chúng giống nhưmột nụ hồng.
Danh sách chương