**********
Chương 113: Hành hung
Những vị khách xung quanh lại ngạc nhiên, trong bữa tiệc trọng đại hôm nay, phụ nữ sẽ vô cùng quan tâm đến ngoại hình và cách cư xử của mình.

Nhưng HạAn Nhiên thực sự đã không khách khí mà làm điều này, khiến những người có mặt choáng váng, Giang Nhụy Nghiên nhíu mày hỏi: "Tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô làm như vậy đối với bạn tôi là quá đáng phải không?"
Ai cũng biết là Giang Nhụy Nghiên và Mễ Thiên Thiên có quan hệ tốt từ trước đến nay.

Đánh chó thì nể mặt chủ, đây không phải là đánh vào mặt Giang Nhụy Nghiên sao? Vẻ mặt Hạ An Nhiên lãnh đạm, " Tôi chỉ muốn cho các cô biết là nếu không thích người khác thì nên đứng trước mặt mà nói, việc gì phải nói sau lưng?"
Hạ An Nhiên chỉ tay về phía Mễ Thiên Thiên, " Cho nên, cô ta nói tôi đứng phía sau chửi bởi cô, đó là những lời nói vô căn cứ."

Giang Nhụy Nghiên nhất thời không nói được lời nào.

Mễ Thiên Thiên không ngờ rằng Hạ An Nhiên lại giở trò này để minh oan.

Kìm nén sự xấu hổ vì bị Hạ An Nhiên đánh, Mễ Thiên Thiên lập tức tỏ vẻ đáng thương trước mặt Giang Nhụy Nghiên.

" Nhụy Nghiên, đừng nghe lời cô ta ngụy biện, cô ta chỉ đơn giản là ghen tị quan hệ của Lăng Mặc và cô, bây giờ cô ta chính là nhân lúc cô cảm thấy khó chịu mà muốn li giản tình bạn tốt của chúng ta.

Cô ta quả xấu tỉnh và kiêu ngạo
Hạ An Nhiên chớp chớp mắt vô tội, "Tôi ghen tị với mỗi quan hệ của cô Giang và Lăng Mặc? Cổ đang nói đùa à?"
Mễ Thiên Thiên nghiến răng nói: "Cô biết Nhụy Nghiên và Lăng Mặc là thanh mai trúc mã, nên nghĩ rằng Nhụy Nghiên sẽ là vật cản đường nên muốn dọn sạch vật cản đường này."
Nở nụ cười trong mắt, HạAn Nhiên dùng đầu ngón tay móc những sợi tóc lòa xòa quanh tai, chậm rãi hỏi: "Tôi không đẹp sao?"
Mễ Thiên Thiên sững sờ một lúc, trong mắt hiện lên lửa giận nói: "Đừng đổi chủ đề!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ An Nhiên vô cùng tự nhiên, " 11 Tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu rằng, xinh đẹp như tôi việc gì phải lo lắng về chướng ngại vật?"
Xung quanh có một khoảnh khắc im lặng, họ đã thấy nhiều người tự tin, nhưng lại chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy.

Nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt trần của người kia, nhất thời cảm thấy...!dường như không ai có thể là chướng ngại vật của cô.


Đây chính là vẻ đẹp có thể giết người
Nhưng...!những lời này của Hạ An Nhiên vẫn khiến các cô gái ở đây không hài lòng, chính vì vẻ ngoài của Hạ An Nhiên hôm nay quá chói mắt nên đã làm lu mờ đi bọn họ, bởi vậy ngay từ đầu bữa tiệc họ đã không thích.

Tất cả mọi người đều không biết thân phận của cô ấy, không dám làm bậy, nhưng bây giờ Giang Nhụy Nghiên đang dẫn đầu, bọn họ sợ cái gì cơ chứ?
Tùng người một bắt đầu dè bỉu “Có mặt mũi thì đi khắp thế gian được không?” “Không biết mặt mũi này do đầu mà ra.

Sao mà tự hào thế này!
Ngay cả bạn của cô Giang mà cũng dám bắt nạt, đúng là không coi cô Giang ra gì”.

Bên kia, tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lăng Thị, đứng đầu là Triệu Phó tổng, đang vây quanh Lăng Mặc đầy phấn khích.


Vừa rồi lúc Lặng Mặc đọc diễn văn khiến mọi người vô cùng phấn chấn
Chỉ khi Thiếu gia quay trở về, tập đoàn Lăng Thị mới có cảm giác như sống lại! Sau khi Lăng Mặc và bọn họ nói ngắn gọn vài câu, thì Lăng Minh Hải tiến đến, bên cạnh còn có Hà Ngạn.

Thiếu gia Lăng Mặc khẽ liếc nhìn Hà Ngạn, "Không ngờ hôm nay Nhị thiếu gia nhà họ Hà lại tới dự lễ kỷ niệm của tập đoàn Lăng Thị chúng tôi."
Đôi mắt Hà Ngạn nheo lại một cách sắc bén, "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng thiếu gia còn chưa đến hai tháng, vậy mà anh vẫn muốn chiến đấu trên chiến tuyến của tập đoàn Lăng Thị.

Thật sự là rất đáng ngưỡng mộ."
Ánh mắt Lăng Mặc ẩn chứa một bóng đen sâu thẳm, chậm rãi nói:" Tôi đang là người đứng đầu của Lăng Thị, đương nhiên phải chiến đấu cho đến cùng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện