Ngược lại Lăng Thiên Vũ thường xuyên nhịn không được ghét bỏ Lăng Tích: “Đần” “Ngốc”, lần nào cũng chỉ nói ra được từng chữ từng chữ, Lăng Tích bị cậu ghét bỏ đến mức xấu hổ.
Lăng Tiêu mời gia sư cho Lăng Tích, Lăng lão thái thái bảo Lăng Thiên Vũ đi theo học luôn.
Năng lực phân tích của Lăng Tích kém, Lăng Thiên Vũ thì nghe một lần liền hiểu. Mỗi lần nghe cô giáo cứ lặp đi lặp lại giải thích cho Lăng Tích làm lỗ tai cậu sắp chai, cho nên rất ghét bỏ cô.
Buổi chiều Lăng Tiêu nghe điện thoại của Lăng Hoa Thanh: “Tiêu Nhi, ban đêm ba và mẹ con về Lăng Phủ ăn cơm, con đón Vương Vận Thi đến để mẹ và bà nội con xem đi.”
Lăng Tiêu đang muốn gặp An Lan nên không do dự nói: “Được, đêm nay gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh bước vào phòng của An Lan, An Lan đang loay hoay chăm sóc hoa cỏ của mình trên ban công, mấy ngày nay bà thích ra ban công mà lẳng lặng ngắm nhìn những hoa cỏ kia.
Lăng Hoa Thanh sợ cô phí hoài bản thân nên lắp đặt lưới phòng hộ trên ban công.
“Đêm nay dẫn bà ra ngoài.” Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan từ phía sau.
An Lan không phản kháng, chỉ thản nhiên nói: “Không đi.”
Lăng Hoa Thanh cười nói: “Dẫn bà đi gặp Tiêu Nhi và Thiên Vũ, không đi thật sao?”
An Lan trầm mặc một lát: “Không đi.”
Lăng Hoa Thanh không tốt bụng đến mức nào, ông ta nhất định có mục đích riêng.
“Tôi có thể hứa một chuyện với bà.”
Lần trước Lăng Hoa Thanh đã hứa với Lăng Tiêu, chờ An Lan khoẻ một chút thì sẽ dẫn bà trở về gặp Lăng lão thái thái, ông ta biết Lăng Tiêu đã hoài nghi, muốn xoá đi sự hoài nghi đó còn cần An Lan phối hợp.
An Lan rất thông minh: “Không sợ tôi nói xấu ông trước mặt Tiêu Nhi?”
Lăng Hoa Thanh vùi đầu vào cổ An Lan, há miệng để lại vết tích trên da cô: “Bà muốn giận dỗi tôi tới khi nào, hả?”
An Lan chỉ cảm thấy buồn nôn trước sự thân mật của Lăng Hoa Thanh, lỗ chân lông toàn thân đều đang run rẩy.
Bà kéo tay Lăng Hoa Thanh xuống, xoay người nhìn ông ta: “Muốn tôi tha thứ cho ông, được, ông đưa Hà Song đến trước mặt tôi, tôi muốn nhìn ông tự tay giết ả.”
Hà Song là hung thủ giết chết An Niên.
Bi kịch cả đời bà đều do Hà Song gây ra.
Lăng Hoa Thanh không nói lời nào.
An Lan cười lạnh: “Không nỡ à? Vậy thì vĩnh viễn đừng nói hai chữ tha thứ với tôi.”
Nhìn hận thù mãnh liệt trong mắt An Lan, Lăng Hoa Thanh trầm mặc thật lâu: “Được, chỉ cần bà vui thì tôi sẽ mang bà ta tới trước mặt bà.”
….
Vô Song Thành, văn phòng tổng giám đốc.
“Bịch”, chén trà bị đập mạnh lên sàn nhà bóng loáng, mảnh vỡ văng đầy mặt đất.
Hà Song không ngờ mình đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm như vậy mà lại nhận được kết cục thế này.
Nếu không phải chính tai nghe thấy thì bà ta sẽ không tin Lăng Hoa Thanh đối xử với mình như vậy.
Tất cả mọi thứ trong biệt thự lưng chừng núi đều do Hà Song bố trí, bà ta gắn máy nghe trộm nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của Lăng Hoa Thanh và An Lan.
“Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!”
Lăng Tiêu mời gia sư cho Lăng Tích, Lăng lão thái thái bảo Lăng Thiên Vũ đi theo học luôn.
Năng lực phân tích của Lăng Tích kém, Lăng Thiên Vũ thì nghe một lần liền hiểu. Mỗi lần nghe cô giáo cứ lặp đi lặp lại giải thích cho Lăng Tích làm lỗ tai cậu sắp chai, cho nên rất ghét bỏ cô.
Buổi chiều Lăng Tiêu nghe điện thoại của Lăng Hoa Thanh: “Tiêu Nhi, ban đêm ba và mẹ con về Lăng Phủ ăn cơm, con đón Vương Vận Thi đến để mẹ và bà nội con xem đi.”
Lăng Tiêu đang muốn gặp An Lan nên không do dự nói: “Được, đêm nay gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh bước vào phòng của An Lan, An Lan đang loay hoay chăm sóc hoa cỏ của mình trên ban công, mấy ngày nay bà thích ra ban công mà lẳng lặng ngắm nhìn những hoa cỏ kia.
Lăng Hoa Thanh sợ cô phí hoài bản thân nên lắp đặt lưới phòng hộ trên ban công.
“Đêm nay dẫn bà ra ngoài.” Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan từ phía sau.
An Lan không phản kháng, chỉ thản nhiên nói: “Không đi.”
Lăng Hoa Thanh cười nói: “Dẫn bà đi gặp Tiêu Nhi và Thiên Vũ, không đi thật sao?”
An Lan trầm mặc một lát: “Không đi.”
Lăng Hoa Thanh không tốt bụng đến mức nào, ông ta nhất định có mục đích riêng.
“Tôi có thể hứa một chuyện với bà.”
Lần trước Lăng Hoa Thanh đã hứa với Lăng Tiêu, chờ An Lan khoẻ một chút thì sẽ dẫn bà trở về gặp Lăng lão thái thái, ông ta biết Lăng Tiêu đã hoài nghi, muốn xoá đi sự hoài nghi đó còn cần An Lan phối hợp.
An Lan rất thông minh: “Không sợ tôi nói xấu ông trước mặt Tiêu Nhi?”
Lăng Hoa Thanh vùi đầu vào cổ An Lan, há miệng để lại vết tích trên da cô: “Bà muốn giận dỗi tôi tới khi nào, hả?”
An Lan chỉ cảm thấy buồn nôn trước sự thân mật của Lăng Hoa Thanh, lỗ chân lông toàn thân đều đang run rẩy.
Bà kéo tay Lăng Hoa Thanh xuống, xoay người nhìn ông ta: “Muốn tôi tha thứ cho ông, được, ông đưa Hà Song đến trước mặt tôi, tôi muốn nhìn ông tự tay giết ả.”
Hà Song là hung thủ giết chết An Niên.
Bi kịch cả đời bà đều do Hà Song gây ra.
Lăng Hoa Thanh không nói lời nào.
An Lan cười lạnh: “Không nỡ à? Vậy thì vĩnh viễn đừng nói hai chữ tha thứ với tôi.”
Nhìn hận thù mãnh liệt trong mắt An Lan, Lăng Hoa Thanh trầm mặc thật lâu: “Được, chỉ cần bà vui thì tôi sẽ mang bà ta tới trước mặt bà.”
….
Vô Song Thành, văn phòng tổng giám đốc.
“Bịch”, chén trà bị đập mạnh lên sàn nhà bóng loáng, mảnh vỡ văng đầy mặt đất.
Hà Song không ngờ mình đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm như vậy mà lại nhận được kết cục thế này.
Nếu không phải chính tai nghe thấy thì bà ta sẽ không tin Lăng Hoa Thanh đối xử với mình như vậy.
Tất cả mọi thứ trong biệt thự lưng chừng núi đều do Hà Song bố trí, bà ta gắn máy nghe trộm nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của Lăng Hoa Thanh và An Lan.
“Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!”
Danh sách chương