Trên thư, Lăng Tiêu phân tích kỹ tình thế trước mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, đêm nay hắn dựa theo ý của Lăng Hoa Thanh mà mang Vương Vận Thi về nhà gặp bà nội, ông ta sẽ không ngốc đến mức ra tay vào lúc này.

Dù ông ta muốn giết Thịnh Xán thì cũng sẽ đợi đến khi Lăng Tiêu cưới Vương Vận Thi cái đã.

Cuối cùng lá thư này viết: “Hoàn Hoàn, chờ tôi bắt được Hà Song thì chân tướng sẽ rõ ràng. Trước lúc đó em phải yêu quý bản thân mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tin lời người khác nói, nhất định phải tin tưởng tôi.”

Xem xong lá thư này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ướt nhòe, nước mắt càng rơi càng nhanh, cô tựa đầu vào trán Thịnh phu nhân mà khóc rống nghẹn ngào.

Thịnh Bắc Thành xếp lá thư lại rồi giao cho Văn Sâm: “Nói cho Lăng Tổng, hi vọng anh ta mau chóng bắt được hung thủ, đừng để bác gái chết không nhắm mắt.”

Văn Sâm gật đầu lui xuống, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám hỏi nhiều.

Từ nửa đêm đến sáng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ôm thi thể Thịnh phu nhân không buông tay, Chúc Văn Bội rất lo lắng: “Hoàn Hoàn tiếp tục như thế không được, con bé đang mang thai, nó sẽ không chịu nổi đâu.”

Dưới tình huống này, Chúc Văn Bội lo Thịnh Hoàn Hoàn sẽ sinh non, trước đó cô đã có dấu hiệu sinh non rồi.

Thịnh Xán thành người thực vật, bây giờ Thịnh phu nhân lại bị hại, nếu Thịnh Hoàn Hoàn lại ngã xuống thì e là Thịnh gia sẽ đại loạn.

Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát rồi nhỏ giọng dặn dò Chúc Văn Bội: “Bà đi đem kim châm tới cho tôi đi.”

Sau một lát, Thịnh Tư Nguyên đi vào phòng rồi đau lòng sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nén bi thương, mẹ cháu trên trời cũng không muốn trông thấy cháu như vậy đâu.”

Nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn đã sớm chảy khô, cô như không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Tư Nguyên mà dán mặt lên mặt Thịnh phu nhân, ngồi ở đó không nhúc nhích.

Thịnh Tư Nguyên không còn cách nào nên lập tức đưa tay đâm một cây châm bạc vào sau cổ Thịnh Hoàn Hoàn rồi đỡ lấy cô vừa mềm nhũn ngã xuống trở về phòng ngủ.

Văn phòng tổng giám đốc Đường Thị.

Thân thể cao lớn của Đường Nguyên Minh đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, giày da mới tinh đạp lên tàn thuốc đầy đất, trong văn phòng to lớn có khói mù lượn lờ.

Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu!

Trên trán người đàn ông đứng trước bàn làm việc chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng ướt một mảng lớn, từng giây từng phút đều là dày vò.

Thật lâu sau mới nghe Đường Nguyên Minh nói: “Tôi không muốn cô ấy cảm thấy đau đớn.”

Người đàn ông lau mồ hôi trán, cẩn thận giải thích: “Vậy không thể dùng thuốc, phải gây tê cho cô ấy, làm phẫu thuật phá thai không đau, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê cả quá trình giải phẫu, không có cảm giác đau.”

Giọng nói của Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo: “Phẫu thuật có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô ấy không?”

Người đàn ông thành thật trả lời: “So với uống thuốc phá thai thì phẫu thuật càng nhanh tổn thương sức khoẻ càng thấp, còn ảnh hưởng thì phải xem từng người, có người thể trạng không tốt sau khi sinh non rất khó mang thai lại, dù mang thai cũng sẽ không chịu nổi.”

Người đàn ông cảm thấy không khí quanh người Đường Nguyên Minh bỗng lạnh đi nên vội tiếp tục nói: “Nhưng đây là số ít, người bình thường chỉ cần điều dưỡng tốt sau khi giải phẫu thì ảnh hưởng không lớn, có một số người làm phẫu thuật ba lần mà vẫn có thể mang thai, cho nên chúng tôi luôn đề nghị kiểm tra trước khi phẫu thuật.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện