Những tu sĩ Tử Vân Điện mà Lâm Vân giết chết vốn đi theo người của Kỷ Minh để phát tài. Lúc tới Địa Cầu, có lẽ bọn họ phát hiện ra đồ vật gì đó nên mới ở lại đấy. Cuối cùng là bị hắn giết chết.

Theo trí nhớ của tên kia, Lâm Vân suy đoán hai lý do Tử Vân Điện không tấn công Địa Cầu. Một là do người Kỷ Minh không ngờ Địa Cầu tồn tại thế lực có thể tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần,, nên không thông báo tin tức về Địa Cầu cho Tử Vân Điện.

Khả năng thứ hai là Tử Vân Điện bởi vì chuyện khác mà giận chó đánh mèo. Bởi trong trí nhớ của tu sĩ kia, chưởng môn của Tử Vân Điện có một đứa con trai biến mất ở Kỷ Minh Tinh. Mà Kỷ Minh Tinh gần như là bị lục tung vẫn chưa tìm thấy.

Còn thứ mà hấp dẫn tu sĩ Hóa Thần tới Địa Cầu, nhất định không phải thứ tầm thường. Lúc quay trở về phải kiếm tra cẩn thận trụ sở của Kỷ Minh ở Châu Phi mới được.

Lâm Vân không suy nghĩ nữa, cũng chẳng quan tâm chuyện của người Kỷ Minh, liền đi vào Tinh Hà Trùy, tiếp tục hành trình tới Hồng Thiên Tinh. Một tuần sau, Lâm Vân đã tới một nơi vừa xa lạ vừa thân quen. Nói quen thuộc, bởi vì nơi này cho Lâm Vân cảm giác đó chính là đại lục Thiên Hồng. Nói xa lạ, bởi vì hắn chưa từng tới đây.

Thu Tinh Hà Trùy vào lại Tinh Thần Châu, Lâm Vân bước lên Phệ Hồn Thương. Chỗ Lâm Vân đáp xuống là một thảo nguyên mênh mông rộng lớn. Dù không dám khẳng định nơi này chính là đại lục Thiên Hồng, nhưng Lâm Vân đoán chắc nơi đây có liên hệ gì đó với đại lục Thiên Hồng.

Đại lục Thiên Hồng mặc dù rộng lớn vô cùng, nhưng vẫn không là gì so với vũ trụ. Cho nên Lâm Vân không cần Tinh Hà Trùy cũng có thể đi hết cả đại lục Thiên Hồng.

Nửa ngày sau, Lâm Vân tới một sơn cốc. Nhìn sơn cố clà biết, đây đúng là đại lục Thiên Hồng rồi. Bởi vì hắn đã từng du lịch tới đây. Lúc đó tu vị của hắn mới là hai sao, hắn và cùng bạn học của học viện đã tới đây thí luyện. Nơi này gọi là cốc Hắc Báo, bởi vì có rất nhiều báo đen sinh sống.

Những con báo sống ở đây đều là những dã thú cấp thấp. Cao nhất cũng chỉ là ma thú cấp hai. Còn ma thú cao cấp thì không thấy có.

Nghĩ tới chuyện xưa, Lâm Vân không khỏi bồi hồi. Những người bạn cùng đi với hắn lúc đó, không biết còn mấy người sống sót.

Thiên Hồng không như Địa Cầu, nơi này là nơi coi trọng thực lực. Ngày nào cũng xảy ra chiến tranh. Năm nào cũng có quốc gia mới thành lập.

Bỗng nhiên vang lên mấy tiếng nổ mạnh. Lâm Vân mỉm cười, chắc là mấy học viên mới của Vũ Quốc đang thí luyện.

Lâm Vân lắc đầu, từ từ đi tới. Có ba nam hai nữ đang vây quanh một con hổ rất lớn. Năm học viên này không ngừng phóng pháp thuật tấn công con hổ kia. Tuy nhiên, tình thế có vẻ không lạc quan. Thực lực của con hổ này khá mạnh, phong nhận mà nó phóng ra đã khiến mọi người ở đây đều bị thương.

Lâm Vân hơi nhăn lông mày. Trong lòng tự nhủ, từ khi nào cốc Hắc Báo lại xuất hiện ma thú bậc ba vậy? Tu vị của mấy học viên này không thấp, cao nhất đã tới Luyện Khí điên phong. Nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với ma thú cấp ba. Nếu không phải người học viên ở giữa có một pháp khí hình cái khiên màu xanh, thì phỏng chừng năm người đã sớm mất mạng rồi.

Có thể có một pháp khí, dù khá thấp kém, chứng tỏ gia cảnh của cậu ta không tầm thường. Cậu ta có lẽ là con dòng cháu giống, thậm chí là người của Hoàng tộc.

Thấy năm người sắp không chịu được, Lâm Vân giơ tay phóng một tinh đao. Con ma thú cấp ba, cơ hồ đã gần bước vào Trúc Cơ, vậy mà chỉ cần một đao đã đứt đầu. Năm người học viên đều sững sỡ.

Lúc Lâm Vân đi ra, năm người càng thêm kinh ngạc. Người trước mắt không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, thậm chí còn trẻ tuổi hơn, nhưng thực lực sao lại khủng bố như vậy? Cho dù là pháp sư hộ quốc cũng không lợi hại như hắn, dễ dàng giết một ma thú cấp ba.

Từ khi nào đại lục Thiên Hồng xuất hiện một cao thủ lợi hại như vậy rồi? Lẽ nào người này chính là tu sĩ Kết Đan trong truyên thuyết? - Chào mọi người. Các cậu đang thí luyện à?

Lâm Vân nhìn trang phục của bọn họ, vừa cười vừa nói.

Người cầm đầu chính là tu sĩ có pháp bảo thấp kém kia. Y đi tới mặt Lâm Vân, cúi người thi lễ:

- Vãn bối là Thi Kinh Thiên, thay mặt mọi người đa tạ tiền bối đã cứu mạng.

Lâm Vân gật đầu, nhìn thấy mấy người bị thương không nhẹ. Nên ném cho bọn họ năm viên đan dược rồi nói:

- Uống mấy viên thuốc này, thương thế của mọi người sẽ khỏi.

Năm viên Hoàng Nguyên Đan cấp thấp tỏa ra một mùi hương tươi mát, khiến mấy người càng kinh ngạc không thôi. Chỉ cần ngửi mùi hương của nó, năm người liền biết đây không phải là đan dược tầm thường. Tuyệt đối là đan dược thượng đẳng.

Thậm chí có hai người không nỡ dùng, muốn giữ lại. Nhưng thấy bạn học đều đã uống, thì cũng đành uống theo. Dược lực mạnh mẽ của Hoàng Nguyên Đan lập tức chữa trị thương thế của năm người, thậm chí còn khiến tu vị của họ tăng lên. Có thể khẳng định, chỉ cần trở về bế quan, tu vị của bọn họ sẽ tăng lên một bậc.

Vì vậy trong lòng năm người càng chấn động. Đan dược quý báu như vậy, mà người trẻ tuổi kia chỉ tùy tiện vứt cho bọn họ. Cộng thêm bản lĩnh của hắn vừa nãy, người này là ai mà nghịch thiên như vậy?

Thấy năm người sững sờ, Lâm Vân cười hỏi:

- Vài vị đều là tu sĩ của Vũ Quốc à?

- Vũ Quốc?

Mấy người nhìn nhau, có chút khó hiểu.

- Sao vậy?

Lâm Vân thấy mấy người học viên này ngập ngừng có vẻ khó nói, trong lòng liền không vui.

Chuyện này có phải là cơ mật gì đâu. Huống hồ Vũ QUốc chỉ còn cách đây hai nghìn km, đi một lúc là tới.

- Tiền bối, có lẽ tiền bối mới tới nên chưa biết. Hai chữ Vũ Quốc đã là điều cầm kỵ. Hiện tại không còn Vũ Quốc nữa rồi. Chỉ có đế quốc Minh Việt mà thôi. Chúng tôi là học viên của học viện đế quốc Minh Việt.

Thi Kinh Thiên kính cẩn trả lời.

Lâm Vân phát hiện trong mắt của anh chàng Thi Kinh Thiên lóe lên sự cừu hận. Lại nhìn hai nam hai nữ kia, ánh mắt bọn họ cũng thế.

Trong lòng Lâm Vân trầm xuống. Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào Minh Việt Quốc đã thâu tóm cả Vũ Quốc? Theo lý thuyết, Vũ Quốc là một quốc gia không nhỏ, cơ hồ ngang bằng với Minh Việt Quốc. Làm sao có thể nói đoạt là đoạt?

Hơn nữa Minh Việt Quốc và Vũ Quốc đã chiến tranh với nhau rất lâu rồi, cũng không thấy ai chiếm được của ai. Vì sao mình mới rời đi mấy năm, đã xảy ra chuyện như vậy?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thi Kinh Thiên, cậu nói cho tôi nghe xem.

Ánh mắt của Lâm Vân quét qua mấy người học viên, khiến trong lòng bọn họ đều cả kinh. Ánh mắt của người này thật lạnh lẽo. Thi Kinh Thiên bị dọa sợ, liền cung kính nói:

- Ba năm trước Vũ Quốc đã bị Minh Việt Quốc xâm chiếm. Sau khi thâu tóm được toàn bộ Vũ Quốc, đã thành lập nên đế quốc Minh Việt. Và trở thành một trong hai mươi chín đế quốc của Thiên Hồng.

Lâm Vân im lặng không nói. Không ngờ Minh Việt Quốc có thể chiếm được Vũ Quốc, thành lập nên đế quốc. Đế quốc là danh xưng của những quốc gia lớn. Ngoại trừ Đế quốc ra, còn có Thánh quốc. Nhưng cả Thiên Hồng, chỉ có năm Thánh quốc mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện