Chương 369:

 

Ôn Cẩm cưng chiều nói: “Chờ đến lúc em nói với anh thì e rằng Lý Thiến đã từ chức cả rồi, cô ấy đã nói với anh, chẳng qua anh cảm thấy không cần vội vã tìm người như thế, chờ Lý Thiến mang thai xin nghỉ rồi đi tìm cũng không muộn.”

 

“Anh biết thì tốt, khi nào tìm người thì anh tự quyết định vậy.”

 

Ôn Nhiên cười tỏ vẻ không có gì, dù sao thì cô cũng đoán có lẽ sau này mình sẽ không có cơ hội trở lại giúp đỡ Ôn Cẩm nữa. Không nói đến chuyện Mặc Tu Trần không muốn cô rời đi, chính Ôn Nhiên cũng không muốn rời khỏi Mặc Tu Trần.

 

“Nhiên Nhiên, tại nạn cần cẩu đã điều tra rõ ràng chưa?”

 

Hai anh em trò chuyện máy câu, Ôn Cảm liền dời đề tài đến chuyện chính ngày hôm nay, nụ cười giữa hai đầu lông mày biến mắt, ân cần nhìn cô.

 

“Dạ, đã điều tra xong, hiện tại vụ án này do anh Lục phụ trách, anh ấy không nói gì với anh sao?”

 

Ôn Nhiên ngạc nhiên nhìn Ôn Cẩm, Lục Chỉ Hành là bạn tốt của anh trai cô, nguyên nhân cái chết của Chu Minh Phú lúc trước cũng là Lục Chi Hành nói cho anh ấy, ngay cả nhật kí của Chu Minh Phú anh trai cô cũng đưa cho Lục Chi Hành.

 

“Đây là chuyện nội bộ của tập đoàn MS, có lẽ cậu ấy cảm thấy không cần thiết phải nói với anh.”

 

Ôn Cẩm nhún vai, nếu không phải anh ấy có quan hệ với Nhiên Nhiên thì đúng là anh ấy không cần biết.

 

Ôn Nhiên mỉm cười: “Đến bây giờ anh Lục vẫn chưa làm xong, em dựa vào quan hệ của Đàm Mục mới biết được.

 

Dương Tân Phát vừa chét, bên trong không có ai cản trở, đương nhiên sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng.”

 

Hóa ra xảy ra tai nạn là do có người động tay động chân với cần cầu.

 

Đây cũng là lý do tại sao người nhà nạn nhân tìm đến chủ thầu, yêu cầu mở cần trục ta nhưng không tìm ra nguyên nhân, bọn họ cảm thấy công nhân tầng dưới chót dễ bị lừa gạt nhưng thật ra không phải như thế, chẳng có ai dễ bị lừa gạt cả.

 

Có lẽ đã có người cố ý tiết lộ tin tức, chạng vạng tối hôm đó người nhà nạn nhân mới có thể kích động và căm giận như thế.

 

Kể cả cái chết của Dương Tân Phát, Ôn Nhiên cảm thấy ông ta sẽ không chết bắt ngờ đúng lúc như thế, giống như: cả sự việc lần này đều bị người khác âm thầm điều khiển, từng bước từng bước phát triển.

 

Mà người giải quyết vụ tai nạn này đương nhiên là Mặc Tu Trần.

 

Lúc đầu Ôn Nhiên còn cảm tháy mình chưa hỏi ý kiến Mặc Tu Trần mà đã bồng bột tự ý cam kết với người nhà nạn nhân nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân, cho bọn họ một câu trả lời thích đáng.

 

Nhưng hiện tại cô lại cảm thấy bản thân làm rất đúng.

 

*Ừ, nhưng có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy, lúc em gặp mặt người nhà nạn nhân nhất định phải chú ý an toàn.”

 

Chuyện Ôn Nhiên có thể nghĩ đến tất nhiên Ôn Cẩm cũng có thể nhận ra.

 

Tai nạn xảy ra, cách cái chết của Dương Tân Phát chỉ có hai mươi mấy tiếng đồng hồ, suýt chút nữa đã khiến Ôn Nhiên dính líu vào. Thời gian gần đây, mặc dù Ôn Cẩm không trông chừng em gái mình nhưng lúc nào anh ấy cũng chú ý đến tình hình xung quanh cô.

 

Trong lòng Ôn Nhiên vô cùng ấm áp: “Anh, em biết, không phải một mình em, đến lúc đó Tu Trần cũng sẽ đi cùng với em, thật ra thì em chỉ là nhân viên góp cho đủ số lượng thôi.”

 

Tuy cô là người cam kết nhưng Mặc Tu Trần vừa trở lại, tất cả mọi chuyện đều do anh làm chủ.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Cẩm dừng đề tài, bình tĩnh nói “Mời vào!”, cửa phòng làm việc bị đầy ra, chị Lý dẫn Vương Diệu Huy tiến vào: “Sếp Ôn, cô Ôn, anh Vương đến!”

 

Ôn Nhiên đứng lên khỏi ghê sô pha, cât tiêng chào hỏi Vương Diệu Huy: “Anh Vương, ở đây.”

 

Ôn Cẳm đi lại không tiện nên không đứng dậy, chỉ gật đầu với Vương Diệu Huy.

 

*Tổng giám đốc Ôn, cô Ôn!”

 

Vương Diệu Huy lễ phép chào hỏi rồi mới ngồi xuống ghé sô pha: “Cô Ôn, cô kêu tôi tới đây là có kết quả rồi sao?”

 

Chạng vạng tối hôm trước, Ôn Nhiên đã cam kết với mọi người, trong vòng ba ngày nhát định sẽ điều tra được sự thật, cho bọn họ một lời giải thích hợp lý, nếu nói nghiêm túc thì ngày mai mới đến kỳ hạn ba ngày.

 

Ôn Nhiên gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh Vương, đúng là tôi mời anh đến đây để nói cho anh biết kết quả điều tra, chẳng qua trước đó tôi muốn biết suy nghĩ của các anh như thế nào.”

 

Cô nói “các anh” thật ra chính là một cách gọi khác của người nhà nạn nhân.

 

Vương Diệu Huy không ngốc, vừa nghe lời này của Ôn Nhiên liền biết cô có ý gì.

 

Trên mặt anh ta toát lên một tia xúc động, chống lại con ngươi trong suốt ôn hoà của Ôn Nhiên, dường như anh ta đang kìm nén cảm xúc của mình, giọng nói hơi cứng rắn: “Không giấu cô Ôn, tôi và nhà họ Trần hàng xóm đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện