Những ngày học ở quốc tử học trôi qua thật nhanh, bây giờ đã gần tháng năm, xuân thâm thảo mộc thịnh.
Liễu Ly đã cởi hết áo tử và phi phong dày, đổi thành một bộ xuân trang có thiết kế mới.

Vải được ngự tứ, do thợ may trong cung đo may, tôn lên vóc dáng xinh đẹp của nàng.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều cùng ăn trưa với Ninh Tử Thanh, vừa học vừa kiếm độ hảo cảm.
10 điểm ngày thứ nhất tăng lên rất dễ dàng, đồng thời cũng thành công đưa giá trị khí vận của Liễu Ly về số dương.
Nhưng kể từ đó thì Ninh Tử Thanh rất keo kiệt, độ hảo cảm tăng nhiều nhất là 1 điểm, thỉnh thoảng cũng chỉ có 0.5.

Cho nên trong gần một tháng, Liễu Ly chỉ kiếm được 15 điểm độ hảo cảm mà thôi.
Nhưng nhìn chung vẫn đi lên, nàng cũng chẳng than phiền gì.
Chỉ là, Liễu Ly sống rất an nhàn, tự nhiên có người chướng mắt, lập kế hoạch chỉnh nàng.
Từ sau sự việc lần đó, Bát công chúa Ninh Tử Thuần có bất mãn với Liễu Như Vận.

Liễu Như Vận lấy lòng nàng ấy một thời gian mới khiến thái độ của nàng ấy tốt hơn.
Cũng may là Bát công chúa đầu óc đơn giản, không đem chuyện này kể cho mẫu thân của nàng là Lý Tiệp Dư, bằng không thì Liễu Như Vận phải nhận hết hậu quả.
Liễu Ly, đều do Liễu Ly hại!
Liễu Như Vận cực kỳ tức giận, và cũng hận Ninh Tử Thanh ở bên cạnh Liễu Ly.
Đối với Liễu Như Vận, Liễu Ly thân thiết với Ninh Tử Thanh là cố ý tát vào mặt nàng.

Dù sao, Cửu công chúa cũng được vịn vào Liễu Ly, còn nàng thì chỉ có thể xoay quanh Bát công chúa, nhìn sắc mặt của người ta!
Đích – thứ nữ sinh ra là kẻ thù, mối quan hệ giữa bọn họ không cần tác động nhiều, chỉ cần lên mũi tên là phải bắn.
Dưới sự đố kỵ và căm hận của Liễu Như Vận, những âm mưu bẩn thỉu đang thầm bén rễ.
*

Trong lương đình, Ninh Tử Thanh ngẫu nhiên lật một trang của "Chu Dịch": "Thăng nhi bất dĩ, tất khốn, cố thụ chi dĩ khốn."
Liễu Ly suy nghĩ một chút rồi trả lời một cách lưu loát: "Khốn hồ thượng giả, tất phản hạ, cố thụ chi dĩ tỉnh."
"Ừm." Ninh Tử Thanh để sách xuống, hờ hững nói: "Vậy mà thuộc hết."
"Đương nhiên rồi, dù sao cũng do điện hạ căn dặn mà." Liễu Ly cười cong mắt.
"Chẳng lẽ, trước đây ngươi giả vờ?" Ninh Tử Thanh nghiêng mắt nhìn nàng, ẩn chứa một chút thăm dò không rõ, "Không giống vẻ chưa bao giờ đọc sách."
Liễu Ly tất nhiên không thể thừa nhận, gãi đầu giả ngốc: "Điện hạ quá khen, trình độ này của ta còn giả vờ gì chứ, trước mặt điện hạ vốn không đáng xem."
Ngón tay thon mảnh của Ninh Tử Thanh lật những trang sách chép của Liễu Ly, nàng nhìn lướt qua rồi khẽ nhíu mày.

Tuy là thuộc tốt, nhưng chữ lại nguệch ngoạc, quá khó coi, viết thua cả đứa trẻ năm tuổi.
Ninh Tử Thanh tự nhận mình dùng tay trái cũng không thể viết ra như thế này, xem ra Liễu Ly thật sự không luyện viết thường.
"Điện hạ dạy ta viết chữ đi, được không?" Liễu Ly đương nhiên không bỏ qua tia chán ghét thoáng qua trong mắt của Ninh Tử Thanh, đột nhiên nảy lên một ý tưởng.
"Ngươi từng thấy chữ của ta chưa?"
"Nét chữ nết người mà, hay là điện hạ cho ta xem với?"
Tiếp xúc với Ninh Tử Thanh một khoảng thời gian, mỗi ngày quan sát dao động của độ hảo cảm, Liễu Ly cũng phần nào biết được ý thích của Ninh Tử Thanh.
Nàng thích người thông minh bộc trực; ghét người ngu dốt, câu trước đá câu sau.
Liễu Ly vốn định cố gắng dịu dàng nói khéo một chút, nhưng thấy Ninh Tử Thanh như vậy thì nàng cũng thôi giả vờ.
Ninh Tử Thanh lấy một quyển sách nhỏ nối lại bằng trúc từ trong cặp ra và đưa nó qua.
Mở ra xem, nét chữ uyển chuyển, đó là một chữ tiểu khải rất đẹp, nhưng lại quá yếu, hoàn toàn không có phong cốt.
Liễu Ly xem một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Thanh: "Không giống chữ của điện hạ."
"Ồ? Không giống thế nào?"
Liễu Ly nghĩ: vì ta nhớ rằng trong nguyên tác chữ của ngươi rõ ràng là hành thư.

Chớp mắt đã nghĩ ra cách diễn đạt: "Chỉ là cảm thấy, chữ này có nội tu quá hoàn hảo, so với cảm giác của ta với điện hạ thì càng có góc cạnh hơn.


Viết chữ tiểu khải có lẽ rất mệt."
Không nhìn ra cảm xúc trên mặt Ninh Tử Thanh, nàng ấy chỉ đáp: "Vậy à."
Nhưng trong lòng Ninh Tử Thanh đã hơi dậy sóng.
Ban đầu, Ninh Tử Thanh vốn nghĩ Liễu Ly là một người hoàn toàn ngu ngốc, sau đó nhận ra nàng có chút không vặt, tuy trong lòng đã phá bỏ suy nghĩ trước đây, nhưng vẫn không quan tâm lắm.
Những công chúa khác nghe giảng ở Quốc Tử Học đều viết bằng chữ tiểu khải, mặc dù Ninh Tử Thanh chỉ thích chữ hành mượt mà và phóng khoáng, nhưng vì kiềm lại tài để mẫn nhiên chúng nhân, nên đương nhiên cũng phải ngụy trang một phen.
Nhưng không biết rằng, Liễu Ly lại đại trí nhược ngu, thông suốt đến mức nhìn thoáng qua là biết rõ chữ tiểu khải này do Ninh Tử Thanh cố ý luyện viết ra.
"[Ninh Tử Thanh] +10 độ hảo cảm với bạn.

Độ hảo cảm hiện tại: 25 (xa lạ)."
Liễu Ly kiến hảo tựu thu, đổi đề tài: "Hôm nay ta lại mang bánh mới, điện hạ nếm thử xem?"
"Là do ngươi lại tự nghiên cứu sao?"
Liễu Ly thành thật đáp: "Đúng vậy, nhưng cũng rất ngon, điện hạ nếm thử thì biết."
Lồng điểm tâm này do Liễu Ly đặc biệt yêu cầu từ ngự thiện phòng, tất nhiên phải ngon.
Hai người chia nhau ăn.

Sau khi ăn xong, Liễu Ly đang định lấy khăn tay lau môi thì lại sờ không thấy.

Hình như...!quên mang khăn tay.
Nàng nhớ ra, hôm nay thức dậy muộn, sợ lỡ học nên đã vội đi ra, vậy là để quên ở Điện Yên La.
Khóe miệng Liễu Ly có chút đồ ăn thừa, nhưng mà lấy tay lau ở trước mặt Ninh Tử Thanh thì không tiện lắm, nàng suy nghĩ rồi hỏi: "Điện hạ, ngài mang theo mấy cái khăn tay?"
Ninh Tử Thanh ngẩn ra: "Sao vậy?"
Liễu Ly khẽ nói: "Nếu có nhiều thì cho ta mượn lau miệng với."
Ninh Tử Thanh mím môi không nói gì, nàng tính điềm tĩnh, bất kể làm việc gì cũng đều chuẩn bị chu toàn, cho dù chỉ là khăn tay thì nàng cũng mang theo hai cái.

Trên bàn tay, chiếc khăn màu trắng trang nhã và mềm mại, bên góc có thêu một thứ, không biết là hoa văn hay chữ.
"Ngươi mượn khăn tay của ta?" Ninh Tử Thanh hỏi.
"Ừ." Liễu Ly hơi xấu hổ, Ninh Tử Thanh ăn điểm tâm không dính ra mặt một chút nào, ngược lại, tướng ăn của nàng thật sự được gọi là bất nhã: "Được không?"
Ngay lúc đó, Liễu Ly ngạc nhiên khi phát hiện độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh lại mau chóng biến động, phản phục quáng khiêu, trong tích tắc, lên 100, xuống -100.
Hệ thống nhắc nhở tiếp nhận không kịp mà chỉ có nàng nhìn thấy, cuối cùng đã dừng lại ở một con số.
"Độ hảo cảm hiện tại của [Ninh Tử Thanh]: 50 (quân tử chi giao)."
...!Lại có chuyện tốt vậy sao? Mất nhiều thời gian như vậy mới được 25 điểm, kết quả hỏi mượn khăn tay của Ninh Tử Thanh để lau miệng thì độ hảo cảm tăng gấp đôi.
Không hổ là ngươi, Ninh Tử Thanh, thật sự là một nữ nhân khiến người ta nhìn không thấu.
Ninh Tử Thanh im lặng đưa tay về phía Liễu Ly, để cho Liễu Ly tùy ý lấy khăn tay còn lại.
Tay áo rộng hơi tụt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn nhưng lại quá mảnh khảnh.

Liễu Ly thoáng nhìn thấy, nói: "Điện hạ gầy quá, điểm tâm ta mang tới, điện hạ cứ ăn tự nhiên."
Nàng vốn tưởng những lời này chẳng có tác dụng gì đối với Ninh Tử Thanh, nhưng lại thấy hai má Ninh Tử Thanh đột nhiên đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại che đi.
Ngại ngùng? Liễu Ly không hiểu, đành phải cho là do Ninh Tử Thanh tuy thiếu niên lão thành, nhưng rốt cuộc cũng mới mười hai tuổi, vẫn ở tuổi cần kết bạn.
Có lẽ là Ninh Tử Thanh chưa từng trải qua tình bạn đồng trang lứa nên mới có phản ứng này.
Cố gắng lau miệng một cách thanh lịch nhất có thể xong, Liễu Ly gấp khăn tay lại, cất vào trong ngực: "Đa tạ điện hạ."
Khăn tay bẩn đương nhiên không thể trả lại cho Ninh Tử Thanh như vậy, đợi nàng trở về giặt sạch rồi mới trả vật cho chủ.
Ninh Tử Thanh không nói gì, chợt càng nhìn không thấu thiếu nữ trước mặt này hơn.
Sao nàng ấy có thể mượn khăn tay của mình một cách tùy tiện như vậy?
Ở Đại Ninh, khăn tay là vật cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể tặng bừa cho người khác được.

Nếu ai đó ngại ngùng không dám bày tỏ tâm ý với người trong lòng, mà lại không nỡ để lỡ như vậy, thì sẽ hỏi mượn người trong lòng một chiếc khăn tay.
Nếu không cho, có nghĩ là từ chối; nếu cho, tất nhiên là lưỡng tâm tương duyệt.
Thậm chí có nơi tặng khăn còn được xem là định chuyện chung thân.
Ninh Tử Thanh định thần lại, chỉ bực mình không biết lúc nãy đã bị gì, chắc là Liễu Ly mượn khăn tay quá tự nhiên, làm nàng nhất thời ngớ ra, cho nên vô thức đưa cho.
Liễu Ly đã cất nó vào ngực, bây giờ Ninh Tử Thanh muốn đòi lại cũng đã quá muộn.
"Ngươi..."
Liễu Ly không để ý Ninh Tử Thanh muốn nói lại thôi, chỉ thấy không còn sớm nữa, cũng cần về cung làm bài tập: "Điện hạ, vậy ta cáo từ trước đây."

Nàng cười thật tươi, trên mặt ẩn hiện một lúm đồng tiền nhỏ, làm cho Ninh Tử Thanh nuốt lại lời muốn nói, hiện lại biểu cảm bình thường.
"Ừ."
Ninh Tử Thanh nhìn bóng dáng Liễu Ly xa dần, tay trái vô thức sờ chuỗi phật châu trên cổ tay.
Sở thái nữ lúc sinh nàng đã đeo vào tay cho nàng, đeo được mười hai năm rồi.

Mỗi khi tâm tình bất ổn, Ninh Tử Thanh chỉ cần sờ vào hạt châu, là sẽ nhanh chóng thanh tâm tĩnh khí, bình ổn trở lại.
Nhưng lần này, Ninh Tử Thanh ngồi một mình trong lương đình hai đã hai nén nhang, phật châu đeo trên tay đã lần một vòng lại một vòng, mà cũng vẫn rối loạn tâm tư.
Tâm trí cứ quanh quẩn tên của Thuần Ninh quận chúa.
——Liễu Ly.
*
Đối với những suy nghĩ của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly không biết gì cả.
Chuyện này cũng không trách nàng, trong nguyên tác căn bản không có chuyện yêu đương, cho nên nàng mờ mịt về ý nghĩa của chiếc khăn tay.
Rốt cuộc, "trao khăn tay" giữa các khuê các nữ nhi ở cổ đại có lẽ cũng giống như ở đây.
Sau khi Liễu Ly về Điện Yên La thì đưa khăn tay cho Diễm Nhi: "Diễm Nhi ngoan, giặt sạch cái này đi."
"Đây đâu phải là khăn tay của quận chúa?"
Diễm Nhi nhận lấy khăn tay lạ, vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, nhìn vào góc phải bên dưới của chiếc khăn, đó là một chữ "cửu".
"Ừ." Liễu Ly thay y phục, nhắm mắt nằm trên trường kỷ, định chợp mắt nghỉ ngơi, "Là đồ của Cửu điện hạ, đừng bao giờ làm hỏng nó."
Diễm Nhi kinh ngạc: "Khăn tay của Cửu điện hạ, tại sao quận chúa đem về?"
"Ta mượn của nàng." Liễu Ly thuận miệng đáp, "Được rồi, ta ngủ một lát, đừng làm ồn."
Diễm Nhi nghe lời đi giặt khăn, đồng thời cố tiếp thu lời vừa rồi của Liễu Ly.
Tất nhiên Diễm Nhi biết mượn khăn và tặng khăn là thể hiện điều gì.
Ở Đại Ninh, bất kể giới tính nào cũng lấy nhau được.

Mặc dù kết hôn đồng tính luôn chiếm thiểu số, nhưng cũng được người đời bao dung chấp nhận.
Không ngờ quận chúa của mình lại có thể mượn khăn tay của Cửu điện hạ một cách thẳng thắn như vậy, quan trọng là, Cửu điện hạ vẫn cho?!
Diễm Nhi nghĩ với vẻ mặt phức tạp, vậy thì có được xem là quận chúa của mình và Cửu điện hạ đã ngầm định việc chung thân rồi không?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện