Trong phòng, bày thêm bát đũa, đàn sáo lại vang.

Trịnh Triệu Khôn giới thiệu hai bên với nhau: “Vị này là Cố công tử của phủ Vân Dương bá.” Hắn cười chỉ về phía Cố Ngọc, rồi giới thiệu người mặc áo xanh có tướng mạo bình thường nhưng khí chất ôn hòa ngồi đối diện Cố Ngọc, “Còn vị này là Thế tử gia phủ Duyên An hầu”, cuối cùng mới chỉ sang nam tử anh tuấn ngồi cạnh Cố Ngọc, “Vị này là Tế Ninh hầu gia.”

Hà Dục rất kinh ngạc. Hắn biết vị hôn phu của Đậu Chiêu là Tế Ninh hầu nhưng vì lòng tự trọng, hắn chưa từng tìm hiểu người này nên không hề quen biết Ngụy Đình Du. Không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này. Thảo nào, trông vẻ mặt Kỷ Vịnh vừa nãy khá kỳ lạ.

Hà Dục âm thầm liếc nhìn cô gái phong trần đang ôm chặt cánh tay Ngụy Đình Du, gần như ngả cả người lên hắn ta, rồi mới nhìn sang Uông Thanh Hoài. Quan văn và quý tộc không ở trong cùng một phạm vi quen biết, đôi khi gặp nhau cũng chỉ xã giao qua loa. Dù vậy, hắn cũng từng nghe nói Thế tử gia của phủ Duyên An hầu nổi danh hào sảng trượng nghĩa, sao lại cùng ngồi với Cố Ngọc nhỉ? Hắn bất giác nhìn Uông Thanh Hoài thêm lần nữa.

Trịnh Triệu Khôn đã quay ra giới thiệu Kỷ Vịnh và Hà Dục với đám người Cố Ngọc: “Vị này là tân khoa Thám Hoa Kỷ Kiến Minh, hiện làm công việc biên tu ở Hàn Lâm viện, bá phụ là cấp trên của ta, Kỷ Thị Lang”, hắn cười hì hì, giọng điệu có phần đùa cợt nhưng không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm mà ngược lại thấy thêm thân thiết, “Phụ thân của y chính là Tả thông chính của Thông Chính ti, tri phủ Hoài An Kỷ đại nhân là cửu thúc của Kỷ biên tu.”

Có rất nhiều Kỷ đại nhân nên đành lấy chức quan ra để giải thích.

Ánh mắt Uông Thanh Hoài chợt sáng lên. Vụ đào kênh lần này, Hoài An cũng nhận một đoạn. Tuy nói hắn không có quan hệ gì với Cố Ngọc nhưng phủ Tổng binh Thủy vận nằm ở Hoài An, nếu muốn tham gia làm ăn về thủy vận hoặc muốn gầy dựng sự nghiệp làm ăn ở Giang Nam thì không thể không kết giao với Tổng binh thủy vận, tri phủ Hoài An cũng là một nhân vật không thể bỏ qua. Nhất thời, Uông Thanh Hoài đánh giá cao sự thấu tình đạt lý, khéo cư xử của Trịnh Triệu Khôn.

Trịnh Triệu Khôn nào biết tâm tư của Uông Thanh Hoài, chỉ là hắn cảm thấy đám người Cố Ngọc đã nhận việc đào kênh thì quen biết thêm mấy quan viên phụ trách việc trị thủy cũng tốt. Mọi tâm tư hiện giờ của hắn đều đang để vào Hà Dục.

Khi nãy, hắn và Hà Dục nảy sinh xung đột, Kỷ Vịnh chỉ khoanh tay đứng nhìn, qua đó thấy được công tử tự xưng họ “Hà” này hoàn toàn có năng lực xử lý tranh chấp. Ở kinh đô, họ Hà, ngoại hình lại tuấn mỹ như vậy… hắn chợt nghĩ tới tiểu công tử của Hà các lão gia… Khi giới thiệu người khác thì phải có thứ tự trước sau theo tôn bậc lớn nhỏ. Đáng lý ra, Kỷ Vịnh xuất thân là tiến sĩ hai bảng, lại có danh Thám Hoa, là Biên tu của Hàn Lâm viện, so với người không có công danh như Hà công tử thì lớn mạnh hơn không biết bao nhiêu, nhưng chuyện trên thế gian này chính là vô lý thế đó, càng là người không có bản lĩnh lại càng sợ bị khinh thường, càng thích tranh hư vinh, Hà công tử cũng không thể đụng vào!

Trịnh Triệu Khôn đành giả vờ hồ đồ, chắp tay với Hà Dục cười chào rồi nói với mấy người Cố Ngọc: “Vị này là bạn của Kỷ đại nhân.” Nói rồi quay ra nhìn Hà Dục, “Vẫn chưa thỉnh giáo xưng hô thế nào?”

“Tại hạ Hà Dục.” Hà Dục thản nhiên cười đáp, “Là bạn của Kiến Minh.” Ngoài ra không nói gì thêm.

Uông Thanh Hoài đứng dậy đón tiếp bọn họ, thái độ nhiệt tình vừa phải, rất dễ gây cảm tình tốt cho người khác.

Cố Ngọc thì khác, vừa bóc lạc nhắm rượu vừa cười khẽ cắn tai cô gái ngồi bên cạnh, cử chỉ ngang ngạnh, trái ngược hẳn với Ngụy Đình Du cẩn trọng, kìm dục.

Hà Dục không khỏi nhíu mày. Tên họ Ngụy này sao lại nhỏ nhen thế. Cứ cho là không thoải mái, gặp dịp chơi đùa thì cứ ứng phó cho xong đi, việc gì phải e dè như vậy. Thật tiếc cho Đậu gia tứ tiểu thư… Quả là “minh châu mông trần”*… vợ khôn lấy phải chồng khờ…

(*): Viên ngọc sáng bị rơi vào bụi trần tăm tối

Hắn còn đang nghĩ xem có cần nói mấy câu với Ngụy Đình Du không, cũng để họ Ngụy bớt ngại ngùng thì thấy Kỷ Vịnh nâng chén đầu tiên kính hắn ta: “Tế Ninh hầu, tính ra thì chúng ta cũng được coi là bà con đó!”

Lời hắn nói khiến người ta kinh ngạc không thôi, làm những người có mặt ở đó đều bất ngờ.

“Đậu tứ tiểu thư từ nhỏ đã mất mẹ, được cô của ta nuôi lớn.” Kỷ Vịnh cười nói, “Muội ấy thường qua lại nhà chúng tôi, rất gần gũi, xét thứ tự thì ngươi nên gọi ta hai tiếng ‘biểu huynh’ mới đúng!”

Ngụy Đình Du giật mình, vội nâng chén đứng dậy, vô cùng cung kính gọi ‘biểu huynh’.

Kỷ Vịnh cười lớn, uống một hơi cạn chén rượu.

Mấy người Trịnh Triệu Khôn reo hò, hét ầm lên nào là “Kỷ đại nhân thật là phóng khoáng”, mấy cô gái phong trần bồi rượu thì thi nhau rót rượu cho Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh mỉm cười nhìn Ngụy Đình Du.

Vừa rồi, Ngụy Đình Du đã uống không ít, nhưng nếu không uống thì… lại hơi thất lễ, hắn nghiến răng uống một hơi cạn.

“Tốt!” Kỷ Vịnh vỗ tay, chỉ vào chén rượu của Ngụy Đình Du, “Rót đầy vào! Ta và Tế Ninh hầu uống thêm một chén!”

Cô gái ngồi bên cạnh Ngụy Đình Du liền rót rượu, rồi lại ngả ngớn vào lòng hắn. Ngụy Đình Du một tay đẩy cô ả ra, không khỏi liếc nhìn Uông Thanh Hoài.

Uông Thanh Hoài cũng biết hôm nay hắn uống đã nhiều, sợ thất thố nên cười cười nâng chén rượu lên nói: “Chén này để ta uống cùng Kỷ đại nhân nhé!” Nói xong liền uống cạn, “Ta kính Kỷ đại nhân.”

Cô gái ngồi với Kỷ Vịnh lập tức cười lẳng lơ đưa chén rượu đến bên miệng Kỷ Vịnh. Hắn coi như không thấy cô ả, giằng lấy chén rượu của mình đặt lên bàn, che miệng cười đáp lời Uông Thanh Hoài: “Việc nào ra việc ấy chứ, nếu chén này là huynh kính ta thì ta cung kính không bằng tuân mệnh, không liên quan đến Tế Ninh hầu.” Nói rồi cũng nâng chén rượu lên, ra hiệu cho Trịnh Triệu Khôn, “Rót đầy cho ta, chén này là ta uống cùng Tế Ninh hầu!” Vừa nói vừa đá chân Hà Dục.

Hà Dục mỉm cười. Hắn nghĩ đến khi người nhà họ Trần đến xem mặt, Đại cữu huynh đưa ra liên tiếp mười vế đối, thấy hắn đối lại rất suôn sẻ thì sắc mặt mới hòa hoãn. Hẳn là Kỷ Vịnh muốn chuốc cho Ngụy Đình Du uống không dậy nổi đây!

Hắn ở nhà là con út, vợ cũng là con thứ của Trần gia, thường ngày đều nằm trong đội bị chuốc rượu, hiếm có dịp chuốc rượu người khác nên vô cùng hào hứng, nâng chén rượu kính Uông Thanh Hoài: “Thế tử gia phủ Duyên An hầu, đại danh đã nghe từ lâu mà nay mới gặp mặt lần đầu, ta xin kính Thế tử một chén.” Nói rồi mặc kệ Uông Thanh Hoài phản ứng ra sao, uống cạn một hơi luôn. Xong lại ra hiệu cho cô gái bên cạnh: “Rót đầy cho Thế tử gia!”

Cô gái mỉm cười rót rượu cho họ Uông. Uông Thanh Hoài đành ứng chiến.

Hà Dục lại lôi cả Cố Ngọc vào.

Một tiếp hai, cũng không phải uống nhiều lắm, uống rượu vào liền nói mãi mấy chuyện phong nguyệt, thấy uống nhiều rồi lại hứng lên, mà vẫn kém xa Kỷ Vịnh và Ngụy Đình Du ly nào cũng cạn, chẳng cần cố sức đã có bảy, tám chai rỗng nằm lăn lóc, Ngụy Đình Du thì càng uống hai mắt càng nhìn thẳng, ai hỏi gì thì nói nấy.

Hà Dục giờ mới biết, hóa ra Cố Ngọc và mấy người họ nhận việc đào kênh, Công Bộ phụ trách tính toán tiền công. Mà Công Bộ nào dám ép giá bọn họ, đám Uông Thanh Hoài liền mời mấy chủ sự thường giúp việc kết toán đi uống rượu hoa, mấy chủ sự đó còn không chạy cho nhanh…

Hắn chợt cảm thán. Thảo nào, ai cũng nói Uông Thanh Hoài rất đáng để kết bạn, chỉ nói việc chiêu hiền đãi sĩ của hắn thôi đã không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Hà Dục thật sự nảy sinh tâm tư muốn uống với Uông Thanh Hoài.

Rượu uống dần chậm, lời ra càng nhiều.

Cố Ngọc thấy chán chán, rồi thấy Ngụy Đình Du đã uống đến độ không còn biết gì nữa, còn mấy chủ sự của Công Bộ thì đang cười đùa trêu ghẹo mấy cô gái ngồi bên, quần áo rơi rụng gần hết thì ném vỏ lạc lên bàn, đứng dậy nói: “Hôm nay đến đây thôi! Khi khác chúng ta lại tụ tập sau.”

Ngụy Đình Du lờ đờ gật đầu.

Quản sự của Uông Thanh Hoài ra mặt tiếp đãi đám Trịnh Triệu Khôn ăn uống chơi đùa.

Mấy người Cố Ngọc tỏ vẻ say rượu.

Kỷ Vịnh nói: “Lão thái gia nhà ta đến kinh thành. Hôm nay khó lắm ta mới chuồn ra ngoài được, chẳng biết bao giờ mới đến lần sau!” Hắn đề nghị, “Hay là chúng ta đến chỗ Triệu Tử Xu uống tiếp nhé!”

Triệu Tử Xu là một trong các đào kép nổi tiếng hiếm hoi ở kinh thành, ở tại ngõ Thiên Phật tự, đình viện ba dãy, dọn dẹp rất ngăn nắp, dẫn theo mấy đồ đệ mi thanh mục tú, mời đầu bếp nổi tiếng của kinh thành đến tận nhà nấu ăn, người thường không vào được cửa.

Hà Dục tinh thông âm luật, giỏi viết từ thoại, được Triệu Tử Xu coi như thượng khách. Hắn đã mấy lần mời Kỷ Vịnh đến ngõ Thiên Phật tự nghe hát nhưng Kỷ Vịnh lại không quan tâm lắm. Lần này hiếm khi Kỷ Vịnh chủ động nhắc đến, đương nhiên Hà Dục luôn miệng ca ngợi.

Uông Thanh Hoài đang muốn kết thân với Kỷ Vịnh nên cũng cười hưởng ứng. Cố Ngọc là người thích náo nhiệt, thân phận tương đương nhau, thấy Uông Thanh Hoài đã đồng ý thì cũng thuận theo. Kỷ Vịnh liền khoác vai Ngụy Đình Du lên xe ngựa.

Cả đoàn người cùng đến ngõ Thiên Phật tự.

Triệu Xử Tu vội ra nghênh đón.

Ngụy Đình Du vừa nhìn thấy hắn liền đờ ra. Dáng người mảnh khảnh, da dẻ như viên đạn rạch xé lòng ham muốn, mặt mày như hoa, nụ cười lời nói đều tự nhiên thoải mái, ánh mắt lúng liếng ẩn chứa vẻ quyến rũ vô tận.

Hắn bất giác liếm đôi môi hơi khô, khẽ hỏi Kỷ Vịnh: “Hắn, hắn là trai hay gái?”

Kỷ Vịnh liếc hắn đáp: “Ngươi đã gặp đào kép nữ bao giờ chưa?”

Ngụy Đình Du hơi ngượng nhưng cũng thấy nhẹ nhõm, cùng đám người Kỷ Vịnh vào nhà.

Đèn lồng đỏ ẩn hiện trên tàng cây xanh, mang lại vẻ đẹp cho nơi đình viện tĩnh mịch.

Triệu Tử Xu bày tiệc chiêu đãi đoàn Hà Dục ở phòng khách.

Cùng lúc đó, ở phủ Cảnh quốc công, trong dãy nhà của Ngụy Đình Trân lại đèn đuốc sáng rực.

Ngày mai là Pháp Hội mỗi năm một lần của chùa Đại Tướng Quốc, trụ trì của chùa sẽ đích thân giảng giải phật pháp ở Thiên điện. Khi ấy, không chỉ những quý phụ nhân thờ phụng đạo Phật mới đi mà cả nữ quyến quan lại cũng tới.

Trong phòng nàng, các nha hoàn và ma ma đang chuẩn bị đồ ăn cái mặc cho ngày mai xuất hành.

Kim ma ma nhìn chiếc áo thêu đủ loại hoa nhuộm đỏ mà Ngụy Đình Trân đang cầm, giở giọng nịnh nọt: “Chiếc áo này đẹp quá. Phu nhân ngày mai hãy mặc bộ này đến chùa Đại Tướng Quốc đi!”

Ngụy Đình Trân không đáp mà hỏi Lã ma ma đứng bên: “Ngươi thấy sao?”

Lã ma ma cười đáp: “Tôi thấy mặc đồ nhạt màu vẫn đẹp hơn, đã giữa hạ rồi, màu nguyệt sắc, màu nước hồ, đều là những màu rất đẹp.”

Ngụy Đình Trân “ừm”, gật đầu rồi dặn nha hoàn: “Vậy chọn chiếc vải Hàng Châu màu nguyệt sắc hoa văn lá trúc đó.”

Nha hoàn vâng lời rồi đi.

Lã ma ma không khỏi đắc ý nhìn Kim ma ma. Kim ma ma oán ghét trong lòng.

Từ lúc mụ này nói cái gì mà Đậu gia tứ tiểu thư bát tự xấu, lúc nhỏ khắc chết mẫu thân, lại không có tổ phụ, phu nhân liền coi trọng bà ta hơn hẳn.

Biết vậy thì trước kia mình cũng nên ác tâm một chút, cũng nói hết về Đậu gia tứ tiểu thư như vậy. Giờ hối hận cũng đã muộn.

Phu nhân lúc nào cũng nể mặt bà ta, mình giờ mà tranh chấp thì khác nào tự rước nhục. Xem ra chỉ có ngày mai ở chùa Đại Tướng Quốc tranh thủ thời cơ.

Nghĩ vậy, Kim ma ma cũng thấy dễ chịu trong lòng hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện