Đậu Chiêu khó nhọc ngồi dậy.

Tố Tâm vội bước lên đỡ nàng, nhanh nhẹn cầm chiếc gối lớn đặt ra sau lưng Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu dựa vào giường, lúc này mới phát hiện lục bá mẫu không có ở đây.

Chẳng lẽ lục bá mẫu đã biết chuyện này cũng có liên quan đến Kỷ gia? Cho nên không có mặt mũi nào đi gặp nàng?

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, cữu mẫu đã rưng rưng tiến lên, ngồi bên giường giúp nàng đắp lại chăn, thấp giọng nói: “Vừa rồi con bị ngất đi. Giờ thấy đỡ hơn chưa? Có muốn ăn gì không?” Lúc nói chuyện, Triệu Chương Như đã đón lấy chung trà nóng trong tay nha hoàn đưa cho cữu mẫu, cữu mẫu đưa cho Tố Tâm rồi nói: “Con uống chén trà cho nhuận hầu.”

Đậu Chiêu gật gật đầu.

Tố Tâm hầu hạ Đậu Chiêu uống mấy ngụm trà.

Đậu Chiêu cảm thấy khá hơn nhiều.

Trong phòng im ắng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng thần sắc khác nhau nhưng đều là vẻ không biết nên nói gì mới phải

Đậu Chiêu cũng không biết lúc này mình nên phản ứng thế nào.

Nàng đành phải hỏi: “Sao con lại ngất đi vậy?”

Cữu mẫu không nhịn được rơi nước mắt, lại vội xoay người đi lấy khăn lau nước mắt.

Đám người Triệu Chương Như thì đều cúi đầu.

Ngũ phu nhân thấy thế vội cười cười, dĩ hòa vi quý tiến lên nói: “Không có gì, không có gì! Chắc là vì mấy hôm nay quá khẩn trương nên con mới ngủ thiếp đi…”

“Câm mồm!” Phụ thân vốn luôn ôn hòa lại đột nhiên quát lớn cắt lời ngũ phu nhân, sau đó chỉ ra cửa, không chút khách khí. “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài hết cho ta!”

Đậu Chiêu kinh ngạc nhìn phụ thân.

Ngũ phu nhân xấu hổ, thì thào gọi “Thất thúc”, nói “Đệ hãy nghe ta nói, đây hoàn toàn là hiểu lầm thôi…”

Phụ thân nhắm mắt lại như đang cố đè ép lửa giận trong lòng, giọng nói cũng trầm đi mấy phần nói: “Các người đừng ép ta phải nói những lời khó nghe!”

Ngũ phu nhân vừa thẹn vừa mắc cỡ. Còn định nói gì thêm thì phụ thân đã đứng phắt dậy, chỉ ra cửa, trán nổi gân xanh mà lớn tiếng quát: “Các ngươi không có tai sao? Ta nói, các ngươi đều ra ngoài cho ta…” Chưa nói hết câu, lại đột nhiên ngã ra sau.

“Phụ thân!” Đậu Chiêu kinh hãi thất thanh, nhảy dựng lên, bổ nhào đến bên phụ thân.

Cữu mẫu cũng hoảng hốt, bất chấp nam nữ hữu biệt, tiến lên day nhân trung cho Đậu Thế Anh rồi quay lại gọi Triệu Chương Như: “Mau, mau đi mời người đến!”

Triệu Chương Như “A” một tiếng rồi hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.

Ngũ bá mẫu và một đám người vây đến, có người gọi “Thất lão gia”, có người hỏi “Chuyện gì thế”, còn có người lớn tiếng nói, “Mau mau đưa thất lão gia lên giường đi”, trong phòng rối loạn.

※※※※※

Phủ Tế Ninh hầu, tiếng pháo, tiếng chiêng trống chấn thiên.

Tống Mặc cố ý xin phép rồi rời khỏi hành cung chống nóng trở về, hắn không chút để ý ngồi trong sảnh đường uống trà. Nghe tiếng đùa giỡn của Uông Thanh Hoài và Cố Ngọc, khóe mắt vẫn chăm chú để ý đến động tĩnh ngoài phòng.

“Đến rồi, đến rồi đây.” Có người hô “Kiệu hoa vào cửa!”

Người trong phòng ồn ào xông ra đến quá nửa.

Tống Mặc tuy vẫn ngồi không nhúc nhích nhưng ánh mắt lại không kìm được mà nhìn ra bên ngoài.

Cố Ngọc đang nói chuyện rất hăng say, thấy Tống Mặc căn bản không chú tâm thì không khỏi quơ quơ tay trước mặt Tống Mặc, bất mãn gọi “Thiên Tứ ca!”

Tống Mặc quay đầu lại cười nói: “Chúng ta cũng ra xem tân nương tử đi.”

“Có gì hay chứ?” Cố Ngọc la hét. “Trùm khăn voan, chẳng nhìn thấy gì cả. Nếu ngươi thực sự muốn xem thì chờ thêm mấy ngày nữa bảo Tế Ninh hầu mời chúng ta đến nhà uống rượu là được.” Bọn họ là bạn tốt của Ngụy Đình Du, có thể mời tân nương tử ra bái kiến. Cố Ngọc tiếp tục đề tài ban nãy. “…Chuyện này ta thấy tốt nhất bảo tên tiểu tử Thẩm Thanh lôi kéo một trận. Nhưng mấy ngày nay hắn vàn Đổng Kỳ rất thân thiết, tiểu tử kia chẳng tốt đẹp gì hết, chưa biết chừng sẽ đánh rắn động cỏ, Đổng Kỳ sẽ giật dây Thẩm Thanh trên đường đi. Thiên Tứ ca, giờ ngươi đã qua thời gian để tang, dù để người ta biết chúng ta cùng kết phường buôn bán hẳn là cũng không quan trọng đâu? Nếu Đổng Kỳ biết việc làm ăn này có một phần của ngươi thì chắc chắn hắn không dám làm bậy…”

Bây giờ sao Tống Mặc có thể bình tĩnh mà nghe hắn nói mấy chuyện này, đứng dậy đi: “Ngươi có đi xem náo nhiệt không? Ngươi không đi thì tự ta đi?”

Uông Thanh Hoài tuy rằng cùng Tống Mặc làm ăn nhưng quá nửa là trao đổi với Cố Ngọc, không mấy khi tiếp xúc với Tống Mặc, nghĩ Tống Mặc rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đột nhiên nổi lòng tò mò cũng là chuyện bình thường, cười cười ôm vai Cố Ngọc nói: “Ta cũng muốn đi xem, chuyện kia không bằng tìm lúc nào rảnh rỗi ngồi xuống bàn bạc cẩn thận đi.”

Hai phiếu hơn một phiếu.

Cố Ngọc buồn bực theo bọn họ ra khỏi phòng.

Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, người xem trò vui chật ních.

Ngụy Đình Du mặt mày hồng hào nhìn tân nương tử mặc giá y đỏ thẫm và khăn voan phủ lên mũ phượng, khóe mắt đuôi mày đều không thể che giấu nổi sự vui sướng.

Hắn cẩn thận tuân theo những gì người chủ trì yêu cầu, khom người chào, bái thiên địa, lại cúi đầu bái phụ mẫu, cuối cùng là phu thê giao bái.

Tống Mặc đứng ngoài nhìn tân nương tử được người toàn phúc đỡ, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đậu Chiêu như khúc gỗ vậy.

Hơn nữa động tác của nàng có chút cứng ngắc, không hề còn dáng vẻ hiên ngang như bình thường.

Hắn nghĩ đến lúc trước có tin đồn Đậu Chiêu không muốn gả cho Ngụy Đình Du… Sau đó lại vội vàng quyết định hôn sự, chẳng lẽ Đậu Chiêu bị ép?

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn lại cảm thấy mình có chút đa nghi.

Thủ hạ của Đậu Chiêu vừa có mưu sĩ lại vừa có hiệp khách, nếu là bị bức ép, người khác không biết nhưng dựa vào mạng lưới tin tức của nàng, không thể nào không biết.

Hay là vì làm tân nương tử nên có chút lo lắng?

Tống Mặc suy nghĩ, nhưng nhìn hành động của tân nương tử, các giác bất ổn càng lúc càng mãnh liệt.

Sao mình lại có cảm giác này được chứ?

Tống Mặc cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tân nương tử.

Phút chốc, thần sắc hắn trông thật căng thẳng.

Mỗi lần tân nương tử quỳ lạy đều phải nắm tay người toàn phúc mới có thể đứng lên, dường như đi đứng bất tiện.

Tống Mặc túm lấy cái túi thơm bên hông Cố Ngọc rồi ném về phía tân nương tử.

“Này!” Cố Ngọc vội ôm eo.

Túi thơm đã ném vào làn váy đỏ thẫm thêu hoa rực rỡ của tân nương tử.

Đế hài vừa dày vừa cao của tân nương tử hiện ra.

Sắc mặt Tống Mặc nhất thời rất khó coi.

Nàng, không phải là Đậu Chiêu.

Vậy Đậu Chiêu đâu?

Nàng chạy đi đâu rồi?

Tống Mặc lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Bên người nàng có Trần Khúc Thủy, có Đoạn Công Nghĩa, ai có thể động đến nàng?

Tống Mặc không thể chờ thêm một phút một giây.

Hắn đẩy người đứng chắn trước mình rồi xông ra ngoài, lại bị Cố Ngọc kéo lại: “Thiên Tứ ca, ngươi làm sao vậy? Sao trán toát mồ hôi thế kia?”

Tống Mặc không khỏi lau trán, xòe tay ra, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi kia như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu hắn.

Ngụy Đình Du lấy ai chẳng liên quan gì đến hắn hết.

Hắn xông lên làm gì?

Tống Mặc không ngừng tự nhủ bản thân, trăm ngàn lần không được kích động, không được hoảng hốt, tất cả đợi đến khi tìm được Đậu Chiêu rồi nói.

Hắn bình tĩnh cười cười, đi ra chính sảnh phủ Tế Ninh hầu rồi nói: “Không sao, chỉ là cảm thấy hơi oi bức.”

Đêm mùa thu, mát mẻ như nước thế này mà Thiên Tứ ca lại cảm thấy oi bức?

Nếu đã vậy thì vì sao vừa rồi lại xông lên?

Cố Ngọc lầu bầu.

Tống Mặc cười nói: “Ngươi cứ ở đây xem trò vui, ta ra ngoài đi dạo, hít thở không khí một lát rồi sẽ quay lại.”

※※※※※

Đậu gia ở ngõ Tĩnh An Tự giăng đèn kết hoa, nhìn đâu cũng có thể thấy được chữ hỉ đỏ thẫm.

Đậu Chiêu ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn phụ thân hôn mê bất tỉnh, thấp giọng hỏi Tố Tâm: “Cha ta biết Đậu Minh thay ta gả qua có liên quan đến ngõ Hòe Thụ chưa?”

Dưới sự khuyên bảo của nàng, cữu mẫu được biểu tỷ đỡ về phòng khách nghỉ tạm, đám người ngũ phu nhân thì bị nàng gạt ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại nàng và Tố Tâm.

“Vâng.” Tố Tâm gật đầu khẽ nói. “Tiểu thư uống canh hạt sen bách hợp rồi ngất đi. Chỉ lát sau, kiệu hoa của Ngụy gia đến, ngũ phu nhân tiến vào kéo cữu phu nhân và biểu tiểu thư đi xem náo nhiệt, thất phu nhân liền dẫn ngũ tiểu thư từ cửa sau tiến vào, do Thái phu nhân giúp đỡ thay đổi xiêm y, đội mũ phượng, cho đến khi người đón dâu kêu ‘Nếu không đi sẽ làm trễ giờ lành’ thì Thái phu nhân mới cho người toàn phúc của Ngụy gia vào.”

“Ngũ tiểu thư cúi đầu, gõ Thái phu nhân đỡ vội vàng ra ngoài.”

“Thất lão gia phát hiện người mặc áo cưới là ngũ tiểu thư thì rất hoảng sợ, hồi lâu sau mới phản ứng lại nhưng Thái phu nhân lại la hét ‘Mau mau lên, nếu không sẽ trễ giờ bát đường’, ngũ tiểu thư hành lễ với thất lão gia rồi được đám người Thái phu nhân kéo ra khỏi phòng khách, thất lão gia đuổi theo lại bị thất phu nhân ngăn lại, hơn nữa bên ngoài còn có tiếng pháo ồn ào khiến tiếng hô của lão gia bị nhấn chìm. Chờ đến khi thất lão gia đuổi theo ra thì kiệu hoa đã rời khỏi ngõ Tĩnh An Tự rồi. Lúc ấy lão gia liền nổi nóng, trước mặt mọi người tát cho thất phu nhân một cái thật mạnh, chất vấn ngũ phu nhân rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ngũ phu nhân vội vàng biện giải, còn vội gọi đại thiếu gia tiến vào bảo đại thiếu gia lập tức tới phủ Tế Ninh hầu ngăn cản ngũ tiểu thư và Tế Ninh hầu bái đường. Thất lão gia nghe xong càng thêm tức giận. Người nói nếu ngũ phu nhân không giúp đỡ thì sao ngũ tiểu thư có thể thay tứ tiểu thư xuất giá? Đừng coi người khác như kẻ ngốc. Còn hỏi ngũ phu nhân đây là chủ ý của bà hay là của ngũ lão gia?”

“Cữu phu nhân và biểu tiểu thư lúc trước được an bài ở phòng khách nhỏ phía sau, đang cùng thất phu nhân cùng chờ người đi từ biệt, thấy “tiểu thư” đi quá vội vàng thì đang oán trách Thái phu nhân làm việc không chu đáo. Lúc này thấy động tĩnh chạy ra thì mới biết ngũ tiểu thư đã thay người lên kiệu hoa… Cữu phu nhân kéo thất phu nhân đòi tìm người Vương gia để lí luận, nếu không phải lúc ấy biểu tiểu thư hô lớn một tiếng “Thọ Cô đâu?” thì chỉ sợ mọi người giờ vẫn còn đang cãi cọ trong đại sảnh.”

Cho nên phụ thân mới có thể nổi cáu với ngũ bá mẫu như vậy.

Đậu Chiêu không khỏi thở dài một hơi.

Đại đường huynh từ nhỏ đã đi theo ngũ bá phụ, chẳng phải là bên Hòe Thụ nói sao thì làm vậy ư?

Chỉ sợ ngũ bá mẫu bảo hắn đuổi qua là để chứng thực việc hoán thân chứ không phải là ra mặt vì mình đâu.

Đậu Chiêu trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ngươi có thấy lục bá mẫu không?”

“Không có.” Tố Tâm lắc đầu, “Lục phu nhân từ lúc bị Thập nhất thiếu phu nhân gọi đi thì vẫn không thấy xuất hiện.”

Đậu Minh cuối cùng có thành công thay nàng gả cho Ngụy Đình Du hay không thì phải xem ngày mai Đậu Minh có được Ngụy gia thừa nhận hay không.

Mặc kệ thế nào, nàng đều có cớ để không bao giờ thành thân nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện