Cách nhau có một ngày mà Lý Trân và Địch Yến đã đến Nguyệt Hạ Sơn Trang những hai lần. Lúc này trời còn chưa sáng, ấy vậy nhưng đèn đuốc trước đại môn của Nguyệt Hạ sơn trang lại sáng trưng. Sơn trang được mấy trăm tên mặc áo đen canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí trong khu rừng bên ngoài sơn trang cũng có trạm gác bí mật. Tất cả những thứ đó khiến cho người ta biết rằng, đến Nguyệt Hạ sơn trang hôm nay đều là nhân vật không hề tầm thường.

Được hơn chục võ sĩ theo bảo vệ, Lý Trân và Địch Yến thúc ngựa nhanh chóng tiến vào Nguyệt Hạ sơn trang. Lúc này, vị đạo sĩ họ Tạ đã đi trước họ một bước còn hai người họ được đưa đến một phòng chờ bày trí vô cùng xa hoa.

Địch Yến ngồi ở chiếc bàn nhỏ, tỉ mỉ thưởng thức hương vị của tách trà đang còn nóng hổi. Có thể là do một đêm mệt mỏi đã làm nàng chẳng có mấy phần dễ chịu.

Còn Lý Trân chắp hai tay sau lưng cứ đi qua đi lại trong phòng, đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn buộc hắn phải sắp xếp cái suy nghĩ hỗn độn của mình lại.

- Lý ca ca, huynh mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi

Địch Yến nhìn Lý Trân còn đang rối rắm với những suy nghĩ của bản thân liền dịu dàng tới khuyên hắn:
- Trời sắp tối, huynh đã một đêm không ngủ rồi nên chợp mắt chút đi.

Lý Trân lúc này mới thấy bản thân đã lo lắng quá mức, hắn cười ngượng rồi chậm rãi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Còn chưa nhìn thấy địch mà tâm trí ta đã rối loạn như vậy rồi.

Địch Yến khẽ cười:
- Huynh như vậy gọi là lo lắng quá mức ắt loạn. Nhìn ta đi, ta chẳng dính dáng gì tới việc này nên dù có biết người đứng sau tấm màn kia là ai đi chăng nữa thật ra cũng chỉ thỏa mãn tính hiếu kì của ta mà thôi. Không giống huynh, chuyện này liên quan đến việc phá án của Tôn Lễ nên lòng huynh mới cảm thấy nặng trĩu.

- Thật ra ta với chuyện này cũng chẳng đến mức như thế, chỉ là hai hôm nay ta có chút tâm thần bất định.

Hai người đang nói chuyện thì cửa mở, Tạ Ảnh bước vào, cười với họ rồi nói:
- Lý công tử, Địch cô nương, chủ nhân nhà ta có lời mời hai vị.

Địch Yến dùng bộ dạng uể oải nói:
- Lý ca ca, muội thật không muốn đi, có chuyện gì huynh về nói lại cho muội là được rồi.

Lý Trân cảm thấy Đường Yến có điều gì đó không ổn, cứ mãi ngồi một chỗ không hề đứng dậy. Hắn liền ân cần hỏi han:
- A Yến, muội không sao chứ? Địch Yến vẫn cười cười dù trên mặt có chút không tự nhiên cho lắm.
- Muội không sao, huynh mau đi đi, đừng để chủ nhân đợi lâu

Lý Trân gật đầu.
- Thôi được! Muội cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi rồi sẽ về ngay

Khi Lý Trân đi được một quãng xa thì Địch Yến lúc này mới quay sang Tạ Ảnh kẽ nói:
- Cô cô có thể giúp ta an bài một tỳ nữ không, ta bây giờ có chút khó chịu.

Tạ Ảnh hiểu ý liền chỉ bảo một tỳ nữ đến chăm sóc Địch Yến rồi sau đó bước nhanh để cùng với Lý Trân tiến về phía hậu đường. Hai người tới trước cửa căn phòng, lúc này Tạ Ảnh mới dừng bước.
- Mời công tử, chủ nhân chúng tôi đợi công tử ở bên trong.

Lý Trân có chút do dự nhưng vẫn đẩy cửa đi vào. Khác với căn phòng tối qua, đây là một thủy tạ, một gian Thủy Lâm Cư (phòng trên nước), chẳng to cũng không nhỏ. Ở góc tường có đặt một chiếc lư hương bằng đồng, khói tỏa nhè nhẹ khiến cả căn phòng tràn ngập hương thơm.

Trong phòng sạch vô cùng, đến một hạt bụi cũng không thấy. Ngay trước mặt là một chiếc bình ngọc trắng, nó che khuất tầm nhìn của hắn nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy trong gian nhà ấy có một mỹ nhân đang ngồi gảy khúc đàn trầm tư.

Lý Trân ngây người, hắn vốn tưởng đó là người của Võ thị, có thể là Võ Tam Tư hoặc là một người khác nhưng hắn chẳng thể ngờ rằng, người hắn muốn thấy sau tấm màn che kia lại là một nữ nhân

Lúc này, nữ nhân vận đồ trắng kia khẽ cười rồi nói:
- Đãi khách không chu đáo, Lý công tử, mời ngồi.

Lý Trân ngồi xuống mà trong lòng hắn thoáng qua biết bao suy nghĩ. Vị chủ nhân này quả thật nằm ngoài dự liệu khiến những suy nghĩ trong hắn trở nên rối loạn.

Một lát sau, nữ nhân mặc áo trắng từ tấm bình phong phía sau bước qua, hắn thấy nữ nhân ấy chỉ chừng 30 tuổi, tóc đen như mây, còn gắn thêm một chiếc lược bằng ngọc

Khuôn mặt nàng hình trái xoan, lông mi được tỉa tót vô cùng khéo léo tinh tế, mắt phượng thon dài, sống mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm như quả anh đào. Dung mạo ấy của nàng không những đẹp mà còn đẹp tới mức khiến ta không thể kìm được mà nhìn tới lần thứ hai.

Dáng người cao, vóc dáng gầy gầy, nàng mặc một bộ quần áo thanh thoát như tuyết trắng, khí chất cao ngạo, khiến từng cử chỉ bước đi của nàng tao nhã mà nói không lên lời, cho người ta cảm giác lạc vào chốn khác chẳng phải nhân gian.

Nữ nhân vận y phục trắng ngồi đối diện với Lý Chân, điềm nhiên cười rồi nói:
- Ta là người ở Nguyệt Hạ mà ngươi muốn tìm, lá thư Công Tôn đại nương đưa cho người thật sự là bút tích của ta, chỉ là chữ viết của ta có hơi giống nam nhân.

- Sao cô biết?
Lý Trân ngạc nhiên, sao nữ nhân này lại biết rõ sự tình về bức thư như thế.

Nữ nhân cười đáp:
- Lý công tử, mọi việc của ngươi ta đều biết, ta luôn quan sát ngươi, ngươi là một con cờ quan trọng trên bàn cờ của ta nên ta đã đặc biệt mời người tới thành Trường An này.

Nội tâm của Lý Trân hoàn toàn hỗn độn, hàng loạt những điều khó hiểu đều tìm tới hắn, lẽ nào việc hắn đến Trường An đều là do nữ nhân này sắp xếp? Hơn nữa hắn còn trở thành một quân cờ của nữ nhân này.

- Rốt cuộc cô là ai?
Lý Trân không nhịn được mà nóng giận chất vấn, hắn không hề thích việc bản thân bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

Cô nương mặc y phục trắng kia thản nhiên cười đáp:
- Ta vẫn chưa giới thiệu với ngươi sao? Chắc ngươi từng nghe qua, ta đây tên Thượng Quan Uyển Nhi.

Lý Trân cảm giác đầu hắn “ung” một tiếng, thì ra là Thượng Quan Uyển Nhi. Cái tên ấy khiến tâm trạng hắn bỗng nhiên trở nên tươi vui lại thường. Thì ra nàng chính là người bí ẩn trong Xá Lợi Án, là một trong bốn thế lực mạnh nhất. Thượng Quan Uyển Nhi, cũng chính nàng ta là người đã bắn chết Võ Thuận.

- Lý công tử đang nghĩ gì vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi có chút thích thú nhìn hắn.

Các sự việc xảy ra cứ bay nhanh như gió qua đầu hắn khiến ý nghĩ của hắn trở nên vô cùng rối loạn, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy một đầu mối liên kết các sự việc.

Lý Trân hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tôi biết tất cả mọi việc đều diễn ra dưới một tay cô sắp đặt, tin tức của Xá Lợi cũng là do cô đem đến khiến khắp nơi tranh đấu lẫn nhau, cả cái người gọi là A Noãn Vương cũng là hiệu trung với cô.

Thượng Quan Uyển Nhi nâng chén trà lên nhấp một ngụm, vẫn mang nụ cười trên khuôn mặt hướng về phía Lý Trân mà rằng:
- Ngươi nói cũng có chút đúng, Xá Lợi án là do ta bố trí, theo kế hoạch, có ba Xá Lợi hàm, Xá Lợi thực sự là cấp cho Tiết Hoài Nghĩa, còn Lý Đán và Võ Thừa Tự mỗi người đều cầm Xá Lợi giả.

- Nhưng kế hoạch ấy bị vị khách không mời là tôi đây phá hỏng mất rồi.
Trong lòng Lý Trân có chút đắc ý, dù sao thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng là một người có danh tiếng.

Giọng điệu của Thượng Quan Uyển Nhi mang chút hàm ý.
- Không sai, kẻ gây náo loạn ngươi đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta, thế nhưng quỷ sai ma khiến thế nào mà sự xuất hiện của ngươi lại giúp ta đạt được mục đích cuối cùng của mình, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.

- Nếu đã muốn cảm ơn tôi thì tại sao lại giết Võ Thuận rồi đổ thừa cho tôi?

- Lý công tử, ta cho là ngươi hiểu được việc giết Võ Thuận sớm đã có trong kế hoạch của ta, đó vốn là nhiệm vụ của Địch Yến nhưng sự xuất hiện của ngươi lại đúng lúc Võ Thuận bị giết khiến cho người nhà y thản nhiên mặc định là ngươi đã giết y, việc này cũng đâu có liên quan gì tới ta?

Lòng Lý Trân như muốn phun trào, hắn muốn thốt ra rằng:
- Ta biết rồi, hoá ra Độc Kinh án cũng một tay cô mà ra.

Lúc này hắn mới có phản ứng. Cái chết của Võ Thuận và Xá Lợi Án không có quan hệ mật thiết gì với nhau nhưng lại có quan hệ trực tiếp tới Độc Kinh án. Việc này giúp cho Lý Trân hiểu ra một số chuyện quan trọng, Độc Kinh Án chắc chắn là kế sách của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thuượng Quan Uyển Nhi không những không ngạc nhiên mà trái lại khen ngợi hắn cười nói:
- Không hổ là người khiến ta coi trọng, quả nhiên là người có đầu óc tinh anh, có thể trong loạn cục mà tìm ra chân tướng, khiến ta không thể không nể phục ngươi.

Đầu óc Lý Trân rối như tơ vò, hắn day day trán, tận lực mà nghĩ tới phần then chốt của vấn đề, Thượng Quan Uyển Nhi làm thế nào để thao túng được việc này.

Thượng Quan Uyển Nhi như nhìn thấu tâm tư của hắn, khẽ cười nói:
- Muốn thao túng Độc Kinh Án rất đơn giản, Minh tiên sinh bên cạnh Võ Thừa Tự là người ta sắp xếp. Kế hoạch Độc Kinh Án lại là Minh tiên sinh đề xuất cho Võ Thừa Tự. Chỉ vì Võ Thừa Tự nhất định muốn tiêu diệt Địch Nhân Kiệt nên ông ta đã rơi vào bẫy của ta một cách dễ dàng.

Lúc này, Lý Trân liền hít lấy một hơi, chẳng ai hiểu về Xá Lợi Án và Độc Kinh Án hơn hắn. Nhưng hắn không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi bày bố liên hoàn cục, tâm cơ sâu xa, bố trận sắp xếp tài tình, thật khiến hắn sợ hãi một phen.

- Vậy tại sao cô lại muốn trừ khử Võ Thừa Tự?
Lý Trân cuối cùng vẫn là hỏi tới vấn đề mấu chốt này.

Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi không trả lời hắn, nàng đặt chén tràn lên trên mặt bàn, liếc qua Lý Trân bằng ánh mắt sắc sảo, không nhanh cũng chẳng chậm rồi nói:
- Đó là câu đố ta dành cho ngươi, cũng là thử thách cuối cùng của ta cho ngươi, nếu ngươi tìm ra sự thật ắt sẽ có thưởng, ta sẽ đáp ứng một điều kiện ngươi đặt ra.

Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, thản nhiên đi tới phía sau tấm bình phong, lặng yên đứng nhìn hồ phía trước căn nhà ngập nước, khóe miệng nàng vẫn như cũ luôn mang theo một nụ cười, ánh mắt thoáng liếc về phía sau. Lý Trân là người nàng coi trọng, nàng ta hi vọng hắn có thể tìm ra đáp án cho câu đố kia.

Lý Trân như đã lĩnh hội thâm ý nhưng quả thật hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.

Sư phụ từng nói với hắn, trên đời không có chuyện gì vô duyên vô cớ mà xảy ra, có người sinh ắt có người diệt, có người tổn thất ắt sẽ co kẻ được lợi, chỉ cần hắn có thể tìm được người hưởng lợi sau cùng khi Võ Thừa Tự chết đi thì lời giải cho câu chuyện này sẽ vô cùng sống động.

Hắn nhớ Địch Yến cũng từng nói, Võ Thừa Tự hận phụ thân nàng là bởi Địch Nhân Kiệt đã ngăn cản việc y trở thành Thái tử, như vậy kẻ hưởng lợi nhất định có liên quan đến chuyện này, chẳng lẽ là Lý Hiển?

Lúc này, trong đầu hắn hiện ra một cái tên khiến hắn buộc miệng thốt ra:
- Võ Tam Tư”.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa vỗ tay vừa tiến tới, trên mặt nở một nụ cười tán dương
- Ngươi rất thông minh, quả là không làm ta thất vọng, tại sao ngươi lại nghĩ tới y?

Suy nghĩ của Lý Trân đột nhiên thông suốt, hắn cười nói:
- Kẻ mạnh nhất cạnh tranh ngôi vị Thái tử với Võ Tam Tư chỉ có Võ Thừa Tự. Nếu Võ Thừa Tự không chết thì cũng chẳng đến lượt Võ Tam Tư.

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài một tiếng, Võ Thừa Tự rõ ràng có cơ hội thu nạp người này dưới trướng nhưng y lại ngu xuẩn mà bỏ qua một viên ngọc sáng, không thì chẳng ai rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

- Được, vậy ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?

Lý Trân sớm đã nghĩ tới việc này nên không do dự mà nói:
- Chỉ cần cô đáp ứng tôi một việc, đó là dù xảy ra chuyện gì cũng không được làm tổn thương đến người nhà của tôi, hi vọng cô có thể giữ lời hứa.

- Giữ lời?
Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh lùng.
- Ta là một nữ nhân cũng là một người chính khách, ngươi nghĩ lời hứa của ta có ý nghĩa thế sao?

- Bởi vì cô không phải là một nữ nhân bình thường, cũng chẳng phải hạng chính khách tầm thường.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, cuối cùng cũng gật đầu.
- Được! Ta đồng ý với ngươi, sẽ không gây khó dễ cho gia đình ngươi, nhưng ta cảm thấy có chút kì lạ, tại sao ngươi lại không để bọn ta tha cho sư phụ ngươi, lẽ nào ngươi không biết ông ta chính là Lạc Tân Vương sao?

Lý Trân nhảy dựng lên, hắn dường như bị Thượng Quan Uyển Nhi làm cho kinh hãi, sao cô ta lại biết sự phụ hắn là Lạc Tân Vương?

Hắn lẳng lặng nhìn Thượng Quan Uyền Nhi, trong mắt đầy vẻ kinh hãi. Kì thật cũng không thể trách Lý Trân nghĩ không ra, khi Công Tôn đại nương nhận ra kiếm của hắn, lúc ấy hắn trúng độc còn đang hôn mê.

Thượng Quan Uyển Nhi đưa tay ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
- Mời ngồi! Ta không biết sư phụ ngươi như thế nào, chúng ta có thể bàn luận về chuyện đó để hiểu nhau sâu sắc hơn, rồi sau đó nói chuyện một cách thẳng thắn.

Lý Trân cuối cùng cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của nữ nhân này, nói dăm ba câu với cô ta ắt sẽ khiến mình bị khống chế, mà những việc hắn làm cô ta đều biết rõ như lòng bàn tay thậm chí còn bị nàng ta điều khiển, quả giống như Tôn Ngộ không cách nào chạy khỏi bàn tay của Phật Như Lai.

Lý Trân không còn chút sức lực phải ngồi xuống, kinh ngạc nhìn nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng vén tóc mai, đôi mắt nàng tựa như dòng nước trong vắt, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên một nụ cười.
- Ngươi thấy ta và Địch Yến, ai đẹp hơn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện