Trong thư phòng rộng lớn, Thái Bình công chúa thong thả uống trà nghe Hạ Trung thuật lại điều kiện của Trương Xương Tông. Cho dù Hạ Trung cũng có tư tâm ham hối lộ làm lộ ra bí mật của Nhị Trương nhưng y cũng là người duy nhất được Nhị Trương tín nhiệm.

- Điều kiện của Trương tướng quân là một khi công chúa điện hạ đăng cơ, nhất định phải phong gã làm Thục Vương, đem Ba Thục chia cho hắn làm đất phong. Hơn nữa, công chúa điện hạ nhất định phải đáp ứng, đời đời Đại Đường về sau không cho phép quân đội tiến vào Ba Thục.

Thái Bình công chúa âm thầm cười lạnh. Nhị Trương về phương diện chính trị thật quá non nớt. Lại có thể muốn mình đáp ứng chuyện như thế này. Lẽ nào bọn họ không nghĩ tới, chỉ cần mình lên ngôi, nhất định sẽ giết bọn họ để cảm tạ thiên hạ sao? Thái Bình công chúa chúa nâng mí mắt, thản nhiên nói:
- Mời Hạ tổng quản chuyển lời đến Trương tướng quân, ta không thể bảo đảm đời đời Đại Đường bởi vì ta không có cách nào bảo đảm. Ta chỉ có thể bảo đảm bản thân ta cùng với con cháu của ta sẽ không tiến binh vào Ba Thục. Về phần gã muốn làm Thục Vương, ta hoàn toàn có thể đáp ứng. Thậm chí ta còn có thể đáp ứng toàn bộ thuế Ba Thục đều cho gã. Chỉ cần gã có thể bảo đảm cho ta có thể lên ngôi, Lý Lệnh Nguyệt ta tuyệt không nuốt lời.

Nói xong, nàng từ trên đầu nhổ xuống một cây ngọc trâm “Răng rắc” gãy thành hai đoạn, đem ngọc trâm đưa cho Hạ Trung:
- Đây chính là sự chấp thuận của ta. Ngươi thay ta mang cây trâm này đưa cho gã.

Hạ Trung mừng rỡ, có thành ý của công chúa như vậy, tin tưởng Trương tướng quân sẽ toàn lực hỗ trọ công chúa lên ngôi.

Thái Bình công chúa nở nụ cười vui vẻ lấy ra hai cái hộp từ trên bàn, một lớn một nhỏ, cùng đưa cho Hạ Trung:
- Trong hộp lớn là bốn viên dạ minh châu, là đồ vật trân quý vô giá của ta. Ta đưa chúng cho Trương tướng quân cũng là biểu hiện thành ý. Bên cạnh đó, hộp nhỏ là một viên kim cương, là chút tâm ý của ta đối với Hạ tổng quản, mời nhận lấy.

Hạ Trung nghe thấy kim cương, kích động đến hai chân run rẩy, liền vội vàng khom người:
- Đa tạ công chúa, đa tạ công chúa.

- Đi đi, thay ta nói những lời hay. Tương lai ta đăng cơ, ta sẽ phong người làm Hạ Quốc công, thưởng cho công lao ủng hộ của ngươi.

Hạ Trung kích động đến mức choáng váng, vừa mơ mộng vừa vội vàng chạy về cung. Thái Bình công chúa lại cười lạnh một tiếng. Cho dù đưa bọn hắn mười viên dạ minh châu thì đã sao, sớm muộn gì vật cũng sẽ trở về chủ cũ.

Nàng khoanh tay đi trong phòng vài bước rồi ra lệnh:
- Truyền Vi Bá đến gặp ta.

Chỉ chốc lát sau, vài tên thị vệ dẫn Vi Bá thân thể mập mạp tiến vào. Dựa theo kế hoạch của Vi Vương Phi, có lẽ hiện tại Vi Bá đang đi Trường An, trên đường bắt cóc con trai Diêu Sùng. Nhưng y bây giờ lại bị dẫn tới phủ Thái Bình công chúa. Trong lòng y vô cùng sợ hãi, quỳ xuống liền dập đầu:
- Cầu xin công chúa điện hạ tha cho ta một mạng.

Thái Bình công chúa cười cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng. Người nào nghe lời ta, thay ta làm việc, ta sẽ thưởng hắn gấp đôi, tuyệt không bao giờ giết hắn.

- Tiểu nhân nguyện vì công chúa tận lực, nghe theo tất cả chỉ bảo của công chúa.

- Tốt lắm!

Thái Bình công chúa uống một ngụm trà rồi nói:
- Nói về chính sự trước mắt, ta có một việc cần nói cho ngươi biết. Ta đã thay ngươi giết Lý Trọng Tuấn, hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Ta là người nói lời giữ lời, hy vọng ngươi cũng không nuốt lời.

Vi Bá mừng rỡ. Lời nói dối của y liên quan đến Lý Trọng Tuấn sẽ không bị vạch trần. Giết Lý Trọng Tuấn rồi, Thái Bình công chúa sẽ không thể kiểm chứng Võ Du Ninh có bị Lý Trọng Tuấn ám sát hay không. Tối hôm qua y lo lắng cả đêm, chính là sợ việc nói dối này bị vạch trần.

Có lẽ thông minh bị thông minh hại, Thái Bình công chúa quá khôn khéo. Nàng cho rằng Vi Bá không dám lừa gạt nàng, do vậy nàng đối với việc Võ Du Ninh do chính Vi vương phi giết chết tin tưởng không nghi ngờ. Trong lòng nàng ta tràn đầy thù hận Vi vương phi. Hiện giờ nàng phải đạp lên Vi vương phi mà thượng vị.

- Bây giờ ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Vi vương phi có bao nhiêu tư quân? Ẩn nấp tại nơi nào?

Vi Bá sợ tới mức run rẩy, một lúc lâu sau mới ấp a ấp úng trả lời:
- Chúng ta báo cáo với vương phi là tám ngàn quân, nhưng thực tế chỉ có khoảng hai ngàn người. Những người còn lại đều là nhân số khống.

Thái Bình công chúa sửng sốt. Sau một lúc lâu mới hiểu rõ ràng. Quả thực làm cho nàng mở mang tầm mắt. Nàng chưa bao giờ gặp qua người có tâm địa đen tối đến như vậy. Cấp dưỡng cho quân đội sáu ngàn người nha! Huynh đệ bọn chúng không biết đã tham ô bao nhiêu tiền. Mấy năm qua, ít nhất cũng vài chục triệu bạc rồi.

Nhưng Thái Bình công chúa cũng không hề bối rối. Không có chứng cứ, nàng làm sao lật đổ được Vi vương phi. Nàng nhéo cổ Vi Bá một cái, quát hỏi:
- Còn hai ngàn người đang ở nơi nào?

- Ở…Ở trang viên của Huỳnh Dương.

- Tốt, ta muốn ngươi đại nghĩa diệt thân, trước triều đình tố cáo cô mẫu của ngươi có ý đồ tạo phản.

Vi Bá toàn thân run rẩy:
- Cái đó…ta làm sao bây giờ?

- Ta sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi. Ngươi nói, cuối cùng ngươi làm hay không làm?

Thái Bình công chúa nháy mắt, vài tên thị vệ tâm phúc tiến lên bắt lấy Vi Bá, y sợ tới mức hét lên như heo bị chọc tiết:
- Ta làm, ta tố cáo!

Thái Bình công chúa híp mắt lại, tự mình lẩm bẩm:
- Tiện nhân, tận thế của ngươi đến rồi.

***

Ngày hôm sau, triều đình bùng nổ ra sự việc khiến cho vô số người khiếp sợ. Cháu trai của Vi vương phi công khai tố cáo cô mẫu của mình huấn luyện tư binh tại Huỳnh Dương, có ý đồ mưu phản. Võ Tắc Thiên vô cùng giận dữ, ngay lập tức lệnh cho Đại tướng quân Lý Trân dẫn năm nghìn kỵ binh hỏa tốc đi Huỳnh Dương bắt giữ tư quân của Vi thị.

Trong hoàng cung, Thái Bình công chúa nói với mẫu thân:
- Nữ nhi ngẫu nhiên phát hiện ra bí mật này. Bởi vì nữ nhi luôn điều tra hung thủ ám sát Võ Du Ninh, cuối cùng từ manh mối là một thanh kiếm tra ra được trên người Vi Bá cháu của Vi thị. Gã cuối cùng thừa nhận chính Vi thị vì muốn ngăn cản Võ Du Ninh phong thân vương nên phái Vi Bá đi ám sát Võ Du Ninh. Thị cũng đồng thời muốn cố ý vu oan cho nữ nhi. Vi Bá hoàn toàn thừa nhận, nữ nhi cũng tìm được nhân chứng và vật chứng khác.

Thái Bình công chúa rất cẩn trọng. Nàng cố gắng hết sức không làm liên lụy đến huynh trưởng Lý Hiển và cháu họ Lý Trọng Tuấn. Trong lòng nàng hiểu rõ, lòng của huynh trưởng đã như tro tàn, không có tâm tranh giành vương vị. Do đó nàng cũng không cần làm liên lụy huynh trường, tránh triều đình kết thù hận không cần thiết với phái Thanh Lưu, ảnh hưởng đến tương lai ủng hộ nàng.

Hơn nữa, chỉ cần nghiêm trị Vi vương phi, huynh trưởng cũng đã bị liên lụy ít nhiều. Vậy y càng không có hi vọng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Võ Tắc Thiên chỉ nhắm mắt, một cái liếc mắt cũng không có. Lúc này, Trương Xương Tông bên cạnh lên tiếng phụ họa:
- Công chúa chính là muốn giữ gìn danh tiếng của bệ hạ, cũng là bảo vệ xã tắc Đại Đường. Thần nghe nói Lư Lăng Vương đắm chìm trong phật giáo, đã nhiều năm không hỏi đến thế sự. Chuyện này nhất định là Vi thị muốn lợi dụng soán quyền Lư Lăng Vương để thực hiện dã tâm cướp ngôi hoàng đế của nàng trong tương lai. Vi thị nhất định phải nghiêm trị, Vi An Thạch cũng có quan hệ.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu:
- Truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng Vi thị một đoạn lụa trắng, tru sát toàn bộ con cháu Vi thị. Bãi miễn Tương Vương của Vi An Thạch, sung quân đi Lĩnh Nam. Vị trí tể tướng do lễ bộ thị lang Cao Tiễn kế nhiệm.

Thái Bình công chúa vô cùng vui sướng, đây chính là kết quả nàng muốn. Tuy không lập tức truyền ngôi cho nàng nhưng để cho Cao Tiễn làm tể tướng, lại có Trương Xương Tông ủng hộ, nàng lại tiến gần hơn một bước đến đại vị rồi.

Lúc này, Võ Tắc Thiên mới nói với nàng:
- Ta biết con có lòng bảo vệ huynh trưởng, nhưng thê tử mưu nghịch làm sao y có thể không có chuyện gì. Truyền ý chỉ của trẫm, bãi miễn phụ tử Lư Lăng Vương Lý Hiển xuống thành thứ dân. Cả đời này không cho phép ra khỏi vương phủ một bước.

- Mẫu thân thánh minh!

Tin tức truyền ra, vô số người vì thế mà tiếc than. Vi thị lộng quyền rốt cuộc cũng có báo ứng này. Thế nhưng Lư Lăng Vương có tội gì đâu, lại bị đoạt tước vị làm dân thường. Y không còn hy vọng đăng cơ làm hoàng đế nữa rồi.

Buổi chiều hôm đó, vương phi Vi Liên khóc lớn một trận, dùng lụa trắng thắt cổ tự sát, kết thúc giấc mộng hoàng quyền mười mấy năm của nàng ta.

***

Huỳnh Dương cách Lạc Dương không xa. Lý Trân dẫn theo năm nghìn kỵ binh đuổi tới Huỳnh Dương, một lưới bắt hết hai nghìn tư quân Vi thị trong trang viên, chém chết thống lĩnh tư quân Vi Tụng. Hắn ra lệnh cho Tửu Chí áp giải tù binh về Lạc Dương, hắn cùng hai trăm hộ vệ chạy về Trường An trước.

Lúc này tại Lạc Dương thế cục hỗn loạn. Ai cũng không ngờ Thái Bình công chúa lại ra tay trước. Lật đổ Lư Lăng Vương Vi thị, hoàn toàn dập tắt hy vọng tranh đế của Lư Lăng Vương. Không chỉ như vậy, tình nhân Cao Tiễn của nàng cũng thay thế cho Vi An Thạch. Do Thái Bình công chúa đã cấu kết với Trương Xương Tông, phái Thanh Lưu trong Chính sự đường chỉ còn lại có 2 người là Trương Giản Chi và Diêu Sùng. Trong triều đình, yêu khí dày đặc, tình thế nguy cấp.

Lý Trân vô cùng lo lắng cho thê tử của mình. Hắn không ở Lạc Dương, huynh đệ Trương thị có thừa cơ hội bắt vợ của hắn đi hay không? Do vậy, Lý Trân ngựa không dừng vó, dẫn theo kỵ binh chạy nhanh như chớp tiến về Lạc Dương.

Rất tốt! Trong phủ hắn tất cả đều bình thường, không có dấu hiệu bị tấn công. Lý Trân nhẹ nhàng thở dài, xoay người xuống ngựa, nhanh chóng bước đến bậc thang.

Lý Trân vừa đi vào cửa phủ, Vương Khinh Ngữ liền lao đến, vẻ mặt kinh hoảng khẽ nói với trượng phu:
- Phu lang, Thái Bình công chúa đến đây, đang ở bên trong.

Lý Trân sửng sốt, Thái Bình công chúa làm sao biết mình trở về lúc này?

Hắn không kịp suy nghĩ kĩ, bước nhanh vào bên trong. Đi được vài bước, hắn lại hỏi Vương Khinh Ngữ:
- Đã đưa Lý Trọng Tuấn đi chưa?

Vương Khing Ngữ gật đầu:
- Lý Bàn buổi trưa tới đưa hắn đi Bách Tước sơn trang.

Tảng đá đè nặng trong lòng Lý Trân như được buông xuống. Tuy rằng Lý Trọng Tuấn bị tước đi chức vị làm dân, nhưng y ở phủ của mình sẽ để cho Trương thị tìm được, lấy cớ giết mình. Đây là thời điểm nhạy cảm, hắn nhất định phải cẩn thận từng bước.

Lý Trân đi tới nội đường, chỉ thấy thê tử Địch Yến cùng Thái Bình công chúa đang ngồi nói chuyện. Lý Trân vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến công chúa điện hạ.

Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười:
- Ta đoán không sai, Lý tướng quân nhất định sẽ lập tức trở về.

- Đã để cho công chúa điện hạ chờ lâu!

Lý Trân nháy mắt với thê tử. Địch Yến hiểu ý, thi lễ với Thái Bình công chúa rồi lui xuống. Lý Trân ngồi xuống, cười nói:
- Ta là nóng vội phục mệnh bệ hạ nên mới vội vàng trở về.

Thái Bình công chúa thản nhiên cười:
- Người quang minh không nói tiếng lóng. Ta và ngươi đều biết rõ lòng dạ của nhau, Lý tướng quân cần gì phải tìm cớ? Kỳ thật ngươi vội vàng trở về là hành động sáng suốt, bởi vì ta từ trong cung trực tiếp đến đây. Huynh đệ Trương thị liều mạng thuyết phục bệ hạ phái binh bắt giữ người nhà ngươi, sau đó bắt giữ ngươi vì ngươi âm thầm ủng hộ Vi vương phi. Ta đã thuyết phục Thánh Thượng, Thánh Thượng quyết định cho ngươi cơ hội giải thích.

Lý Trân đứng dậy, thi lễ thật sâu:
- Đa tạ đại ân của công chúa điện hạ, Lý Trân ghi khắc trong tâm khảm.

Thái Bình công chúa nhìn hắn thật sâu, lại nói:
- Năm đó là ta đề cử ngươi đi Trường An, cũng chính ta đề cử ngươi làm Đại tướng quân của Thiên kỵ doanh. Tuy rằng ngươi không phải người của ta, nhưng ta vẫn không buông bỏ ngươi.

Lý Trân yên lặng gật đầu:
- Ty chức hiểu rõ.

- Thời cuộc bây giờ ngươi cũng đã biết rõ. Tứ ca của ta tuy có tâm tranh giành vương vị nhưng lại không có thực lực tranh giành. Tam ca tuy có nhiều người ủng hộ nhưng y không có ý định tranh giành, hơn nữa lại có một thê tử tràn đầy dã tâm như vậy. Đây chính là ông trời không muốn giúp y.

Nói đến đây, ánh mắt nóng rực của Thái Bình công chúa nhìn chăm chú vào Lý Trân nói:
- Bây giờ người có thể bảo vệ xã tắc hoàng tộc Lý Đường, lại có năng lực chống lại người của Võ thị chỉ còn lại một mình ta. Ta đương nhiên không thể chối từ. Ta hi vọng đại tướng quân có thể ủng hộ ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện