Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Không có, ta nhìn thấy yêu vật tập kích thôn, định ra đầu thôn để hỗ trợ, không ngờ lúc đi ngang qua đây lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của đứa bé. Ta thấy cửa viện không khóa liền đẩy cửa đi vào, thì chỉ gặp Linh Nhi, không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Ngư và yêu vật đâu cả." Lan thẩm lắc đầu nói ra.

"Có phải sau khi yêu vật kia bắt được người, đã dùng thần thông như Độn Địa Thuật, trực tiếp đào đất rời đi?" Anh Lạc nghe vậy, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói ra.

"Không phải, thi triển thuật pháp này thì mặt đất không có khả năng không lưu lại một chút vết tích, bây giờ mặt đất trong viện lại không có chút nào dị thường, nên không thể là Độn Địa Thuật được." Mã bà bà trầm giọng nói ra.

"Ta biết rồi!"

Thẩm Lạc nói xong, bước nhanh đến cái giếng lớn bên cạnh, cúi người xuống, dùng ngón tay sờ lên mặt đất bên cạnh giếng, đưa gần mũi khẽ ngửi. Sau đó hắn đứng dậy, nhìn vào trong miệng giếng.

Anh Lạc thấy vậy, thì cùng Lan thẩm đi theo Mã bà bà.

Mấy người cùng một chỗ nhìn xuống giếng, mặt nước trong giếng không có chút gợn sóng, bên trong là một mảnh tĩnh mịch. Nó giống như một cái miệng lớn vô hình, có thể thôn phệ hết thảy đồ vật nếu lọt vào bên trong.

"Ý của Thẩm tiên sư là, sau khi yêu vật bắt được Tiểu Ngư, thì trốn vào trong giếng này?" Mã bà bà hỏi.

Lan thẩm nghe vậy, theo bản năng lui về phía sau một bước, giống như sợ bên trong lại nhảy ra một con yêu vật kéo bản thân mình xuống.

"Khả năng này rất cao, vì như vậy mới có thể không lưu lại chút vết tích nào. Nhưng nếu là thế, Tiểu Ngư sợ rằng lành ít dữ nhiều." Đôi mi thanh tú của Anh Lạc nhíu chặt.

"Ta từng đọc qua một vài quyển sách, nói một ít Yêu vật thích bắt hài đồng để phụ trợ tu luyện, nhưng điều quan trọng là phải bảo đảm hài tử còn sống lấy. Nếu đây là sự thật, thì Tiểu Ngư sẽ tạm thời được an toàn tại bạchngọc sách." Thẩm Lạc chậm rãi nói ra.

"Đúng là có chuyện như vậy, nhưng có ích gì, chẳng lẽ ngươi định lặn xuống nước đi tìm Yêu thú kia sao? Ai, đứa bé này đúng là số khổ..." Đầu tiên Mã bà bà gật nhẹ đầu, tiếp lấy lại thở dài.

"Nếu thất sự bị Yêu thú kéo vào trong nước, người đi vào đều không thể hô hấp, cho dù tìm được Yêu thú kia thì làm được gì? Chẳng phải dâng thêm cho nó một cái mạng nữa à."

"Đúng vậy a! Xem ra đứa nhỏ Tiểu Ngư là dữ nhiều lành ít rồi..."

"Ài, ta đã quan sát đứa nhỏ Tiểu Ngư từ khi còn nhỏ đến lúc lớn, đứa nhỏ này rất thông minh nhất và lanh lợi, lại còn can đảm, nhưng đáng tiếc."

Một đám thôn dân bên ngoài viện, gặp tình hình này, thì mồm năm miệng mười nghị luận ầm ĩ.

"Ta có thể đi xuống dưới xem xét một chút." Bỗng nhiên Thẩm Lạc mở miệng nói ra.

Hắn vừa nói ra, bao gồm cả Mã bà bà, Anh Lạc và tất cả mọi người bên trong đều sững sờ. Ánh mắt của họ nhìn về phía Thẩm Lạc đều có chút thay đổi, nhất là Mã bà bà, trên mặt còn vài phần lạnh nhạt cũng tan thành mây khói.

"Ta và ngươi cùng một chỗ xuống dưới, không biết yêu vật kia thực lực như thế nào, nhưng hai người chúng ta đồng hành cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Anh Lạc thấy vậy, lập tức nói ra.

"Anh cô nương không biết thần thông tị thủy, ở dưới nước cũng không kiên trì được quá lâu, nên đừng có đi xuống. Huống hồ mọi người trong thôn còn cần ngươi bảo vệ, để tránh những Yêu thú khác thừa lúc chúng ta đi vắng lại đến tập kích." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

"Nhưng để một mình ngươi xuống dưới, quá mức nguy hiểm." Anh Lạc vội la lên.

"Không cần lo lắng, ta chỉ xuống dưới điều tra một phen, gặp được nguy hiểm liền lập tức đi lên, mà ta còn có thủ đoạn tự bảo vệ mình." Thẩm Lạc tỏa ra rất tự tin.

Anh Lạc nghe vậy, đành phải gật đầu.

"Thẩm đạo hữu, phải tuyệt đối cẩn thận." Mã bà bà cũng dặn dò.

Thẩm Lạc mỉm cười với mấy người, thi triển Tị Thủy Quyết, bên ngoài thân lam quang chớp động, nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh da trời. Sau đó hắn nhảy vào trong giếng, nhằm chỗ sâu đi tới.

Các thôn dân ở ngoài viện, thấy pháp thuật thần kỳ như vậy, thì đều hưng phấn.

Ánh mắt của Mã bà bà lóe lên, lộ ra một tia trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Lạc dùng Tị Thủy Quyết bảo vệ toàn thân, rất nhanh đã đến đáy giếng, mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện tình huống nơi này cùng lúc trước không có gì khác nhau. Ở dưới đáy giếng, vết bùn đất trên vách đều tự nhiên, không có dấu hiệu nào khác thường.

"Chắc là ta đoán sai rồi?"

Thẩm Lạc nghĩ thầm, nhanh chóng thúc giục Tị Thủy Quyết để thân hình chậm rãi nổi lên, một bên thì đưa tay chạm vào vách giếng, tiếp tục dò xét tỉ mỉ.

"Ồ!"

Kết quả, khi hắn nổi lên khoảng chừng hai ba trượng, tay đang sờ trên vách giếng thì đột nhiên ngừng lại, con mắt mở lớn, giống như đã phát hiện ra điều gì.

Hắn cũng không suy nghĩ gì thêm, hai tay nhanh chóng đặt trên vách giếng cào mạnh, mảng lớn bùn nhão màu vàng lập tức nổi lên, che phủ lên tầm mắt. Nhưng tâm niệm của hắn vừa động, nước giếng trước người liền phun trào ra, cuốn những bùn nhão kia đi, làm phía trước trở nên rõ ràng.

Chỉ thấy phía trên vách giếng thình lình khảm một tảng đá màu vàng to bằng cái cối xay, chỗ biên giới của tảng đá, có thể nhìn thấy bóng đen hơi mờ.

Thẩm Lạc hít sâu một hơi, tay nắm vào nơi biên giới của tảng đá, dùng sức kéo mạnh.

"Soạt" một tiếng, hòn đá màu vàng từ trên vách giếng lăn xuống, lộ ra một cái hang lớn màu đen. Bên trong nó u ám thâm trầm, không biết là thông đến nơi nào.

"Quả nhiên là nơi này!" Thẩm Lạc lẩm bẩm, nhìn vào bên trong mấy lần, đột nhiên ánh mắt chú ý đến một nơi nào đó của biên giới thông đạo.

Nơi đó có hai hòn đá, phía trên còn quấn quanh vật gì đó như là sợi tóc.

Hắn đưa tay cầm, thì phát hiện là mấy sợi tóc hơi vàng, so với sợi tóc của người thường thì lớn hơn không ít.

Thẩm Lạc đưa sợi tóc lên mũi khẽ ngửi, ánh mắt có chút sáng lên.

Mùi này, chính là mùi lưu lại ở trong viện.

Hắn cất vài sợi tóc vào trong ngực, không tiếp tục ở đây nữa, thân hình nhanh chóng nổi lên.

Không bao lâu, mặt nước của giếng "Soạt" một tiếng, thân hình Thẩm Lạc từ bên trong nhảy ra.

"Thẩm tiên sư đã lên!"

Những thôn dân ở trong sân, thấy vậy thì không ngừng ồn ào.

"Thẩm đại ca, tình huống ở bên trong như thế nào?" Anh Lạc vội vàng tiến lên chào hỏi, mặc dù Mã bà bà không có nói chuyện, nhưng trong mắt cũng hiện ra vẻ nôn nóng muốn biết kết quả.

Thẩm Lạc không dám trì hoãn, nhanh chóng nói ra điều mình phát hiện trong miệng giếng.

Đám người nghe thấy trong giếng, vậy mà có thông đạo thì tỏ ra kinh hãi.

"Xem ra thông đạo cũng không phải do tự nhiên hình thành, tám chín phần mười là do yêu vật kia đào, có thể yêu vật vẫn luôn một mực ẩn núp tại phụ cận của thôn." Thẩm Lạc suy đoán.

"Hèn gì một nhà của Đỗ đại gia lần lượt vô cớ mất tích, còn bọn Phùng Tiểu Bảo cũng đột nhiên không thấy, xem ra tám thành là do con yêu này bắt đi." Anh Lạc đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, giận dữ nói.

"À, ta ở bên trong tìm được cái này, mùi của nó giống y như mùi của yêu vật đã để lại, các ngươi nhìn xem." Thẩm Lạc lấy mấy sợi tóc hơi vàng từ trong ngực ra, nói.

"Đây là vật gì, có chút giống tóc, nhưng lại hơi lớn." Anh Lạc tiếp nhận sợi tóc, hiếu kỳ nói.

"Tóc này thật dài, yêu vật gì mà mọc tóc dài vậy?" Thanh Ngưu bu lại, đánh giá sợi tóc trong tay Anh Lạc một chút, nghi ngờ nói.

"Đây... Đây là..." Sắc mặt của Mã bà bà đột nhiên biến sắc.

"Mã bà bà, ngươi biết thứ này?" Anh Lạc liền vội vàng hỏi.

"Không sai, không thể nào sai được, là tóc của yêu vật kia, nó đã trở về!" Mã bà bà nhìn chằm chằm vào mấy cọng tóc, trên khuôn mặt già nua nổi lên sự sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện