Từng câu từng chữ lúc này của Hạ Duy khiến cho Bạc Vũ Thần cảm thấy không tin.
Hắn chưa từng nghĩ Hạ Tình lại yêu hắn.
...
Tại phòng riêng ở bệnh viện nơi cơ thể của Hạ Tình đang ở đó.
Bạc Vũ Thần đứng bên cạnh nhìn người con gái đang nằm ở trên giường khuôn mặt không chút màu sắc của sự sống.
Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
“Tiểu Hạ.”
Hạ Hạ, Tiểu Hạ.
Đây là cái tên mà hắn và em gái vẫn gọi Hạ Tình lúc còn nhỏ, nhưng sau khi em gái qua đời hắn không còn gọi cô bằng cái tên này nữa.
“Chủ thượng.”
Hắn còn muốn nói gì đó với Hạ Tình thì Hạ Duy đi vào.
“Mọi chuyện ở đây tôi đã sắp sếp xong rồi, 2 ngày sau tôi sẽ đưa Tình nhi trở về quê nhà.”
“Hạ Duy, ngươi và Hạ Tình ở lại đây đi, ta không bắt người làm việc cho tổ chức nữa, chỉ cần người và Hạ Tình ở đây.”
“Chủ thượng, tôi không thể tôi muốn đưa con bé quay về quê hương, yên nghỉ tại đó. Chủ thượng ngài đã đồng ý với tôi rồi.”
“Chuyện này tạm thời tính sau.”
Bạc Vũ Thần sau khi rứt lời cũng nhanh chóng rời khỏi.
Khi ra đến bên ngoài và trở về, ngồi trên xe hắn không biết bản thân đang suy nghĩ gì mà lại nuốt lời.
Nhưng nghe thấy Hạ Duy nói muốn đưa Hạ Tình rời đi hắn bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, không muốn để Hạ Tình rời đi, nhưng rõ ràng Hạ Tình đã chết rồi Hạ Duy muốn đưa cô rời đi là hợp tình hợp lý.
Hắn thật không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.
Sau khi Bạc Vũ Thần rời đi thì căn phòng chỉ còn lại Hạ Duy.
Bỗng có tiếng mở cửa.
Là Hạ Ngụy, hắn đi vào bên trong nhìn thấy Hạ Duy đang trầm mặc, hắn không hiểu cũng sắp rời khỏi rồi tại sao Hạ Duy lại có biểu cảm lo âu đó.
“Anh, thuốc có hiệu quả trong 6 ngày còn hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây, sao anh lại lo lắng ngư vậy.”
“Hạ Ngụy, tối này lập tức chuẩn bị chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Không trả lời câu hỏi của Hạ Ngụy mà anh lập tức nói ra suy nghĩ lúc này của mình.
“Anh sao lại gấp như vậy, còn 2 ngày nữa mà.”
“Anh cảm thấy không ổn, chủ thượng vừa nãy nói muốn anh ở lại, anh sợ người sẽ đổi ý, thế lên chúng ta cần lập tức rời đi.”
“Anh sao lại gấp như vậy, còn 2 ngày nữa mà.”
“Anh cảm thấy không ổn, chủ thượng vừa nãy nói muốn anh ở lại, anh sợ người sẽ đổi ý, thế lên chúng ta cần lập tức rời đi.”
“Được, em sẽ chuẩn bị tối chúng ta sẽ xuất phát.”
Dù có rất nhiều điều khó hiểu nhưng Hạ Ngụy cũng không hỏi nhiều bởi là chuyện liên quan đến Hạ Tình thì Hạ Duy sẽ không để sảy ra bất kì sai sót nào.
...
“Thần, anh về rồi.”
Thấy hắn trở về Từ Tịnh Lan nhanh chóng đi xuống khỏi giường tiến đến chỗ hắn.
“Em vẫn chưa khoẻ, đừng đi lại vội.”
Hắn đỡ Từ Tịnh Lan về giường, sau đó liền đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng khi hắn vừa ngồi dậy thì Từ Tịnh Lan liền nắm lấy tay hắn.
“Thần, chuyện gì đã sảy ra tại sao tâm trạng lại tệ như vậy.”
Hắn cũng không định dấu diếm gì với ả thế lên liền ngồi xuống.
“Thần rốt cuộc là chuyện gì đã sảy ra.”
“Lan nhi. Hạ Tình cố ấy mất rồi.”
Câu nói này hắn nói ra thật sự vô cùng nặng nề.
“Hạ Tình mất rồi.”
Từ Tịnh Lan nhắc lại câu nói đó của hắn rất nhỏ, nhưng rất nhanh lại quay sang nói lời an ủi với Bạc Vũ Thần.
Hắn không nói gì mà chỉ quay ra ôm lấy ả, không nói một lời nào.
Nhưng nếu hắn quay lại thì có thể thấy bây giờ ánh mắt của Từ Tịnh Lan đã thấy đổi, ánh mắt đó bây giờ hiện nên vẻ đau khổ cùng với sự tức giận.
Sau khi đợi hắn ra khỏi phòng, Từ Tịnh Lan đi đến chỗ cửa khoá chốt lại, rồi tiến đến chỗ tủ đồ, từ sâu bên trong lấy ra một chiếc điện thoại.
Khởi động điện thoại lên bấm gọi vào số lưu duy nhất.
Khi đổ đến hai hồi chuông thì một giọng nói từ chiếc điện thoại đó phát ra.
“Lan nhi, sao bây giờ lại chủ động gọi cho anh vậy thật hiếm thấy.”
“Từ Hạo Thiên, không phải anh đã hứa sẽ không làm bị thương Hạ Tình rồi sao?”
“Đúng vậy, anh đâu có làm gì chứ?”
“Hạ. Anh không làm gì vậy tại sao? Hạ Tình lại chết chứ, anh nói anh không làm gì tại sao Hạ Tình lại mất mạng.”
“Không thể nào? Sao có thể?”
“Từ Hạo Thiên, tôi nói cho anh biết tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”
“Lan nhi, thật sự anh không làm.”
“TỪ HẠO THIÊN.”
Từ Tịnh Lan hét to tên người nọ rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nhất nói với đối phương.
“Tôi nói cho anh biết Từ Tịnh Lan tôi nhất định sẽ lấy mạng anh, khiến anh bồi táng cùng Tình nhi của tôi.”
Dứt lời Từ Tịnh Lan cũng tắt máy sau đó liền đập nát chiếc điện thoại đó.
Ả hối hận rồi lẽ ra ả không lên tin lời con quỷ đội lốt người đó.
“Tình nhi. Xin lỗi... Hức... Tình nhi...”
...
“Anh mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Lúc này bóng đêm bao chùm khắp mọi nơi, thi thể của Hạ Tình liền được đưa đi.
Hắn chưa từng nghĩ Hạ Tình lại yêu hắn.
...
Tại phòng riêng ở bệnh viện nơi cơ thể của Hạ Tình đang ở đó.
Bạc Vũ Thần đứng bên cạnh nhìn người con gái đang nằm ở trên giường khuôn mặt không chút màu sắc của sự sống.
Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
“Tiểu Hạ.”
Hạ Hạ, Tiểu Hạ.
Đây là cái tên mà hắn và em gái vẫn gọi Hạ Tình lúc còn nhỏ, nhưng sau khi em gái qua đời hắn không còn gọi cô bằng cái tên này nữa.
“Chủ thượng.”
Hắn còn muốn nói gì đó với Hạ Tình thì Hạ Duy đi vào.
“Mọi chuyện ở đây tôi đã sắp sếp xong rồi, 2 ngày sau tôi sẽ đưa Tình nhi trở về quê nhà.”
“Hạ Duy, ngươi và Hạ Tình ở lại đây đi, ta không bắt người làm việc cho tổ chức nữa, chỉ cần người và Hạ Tình ở đây.”
“Chủ thượng, tôi không thể tôi muốn đưa con bé quay về quê hương, yên nghỉ tại đó. Chủ thượng ngài đã đồng ý với tôi rồi.”
“Chuyện này tạm thời tính sau.”
Bạc Vũ Thần sau khi rứt lời cũng nhanh chóng rời khỏi.
Khi ra đến bên ngoài và trở về, ngồi trên xe hắn không biết bản thân đang suy nghĩ gì mà lại nuốt lời.
Nhưng nghe thấy Hạ Duy nói muốn đưa Hạ Tình rời đi hắn bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, không muốn để Hạ Tình rời đi, nhưng rõ ràng Hạ Tình đã chết rồi Hạ Duy muốn đưa cô rời đi là hợp tình hợp lý.
Hắn thật không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.
Sau khi Bạc Vũ Thần rời đi thì căn phòng chỉ còn lại Hạ Duy.
Bỗng có tiếng mở cửa.
Là Hạ Ngụy, hắn đi vào bên trong nhìn thấy Hạ Duy đang trầm mặc, hắn không hiểu cũng sắp rời khỏi rồi tại sao Hạ Duy lại có biểu cảm lo âu đó.
“Anh, thuốc có hiệu quả trong 6 ngày còn hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây, sao anh lại lo lắng ngư vậy.”
“Hạ Ngụy, tối này lập tức chuẩn bị chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Không trả lời câu hỏi của Hạ Ngụy mà anh lập tức nói ra suy nghĩ lúc này của mình.
“Anh sao lại gấp như vậy, còn 2 ngày nữa mà.”
“Anh cảm thấy không ổn, chủ thượng vừa nãy nói muốn anh ở lại, anh sợ người sẽ đổi ý, thế lên chúng ta cần lập tức rời đi.”
“Anh sao lại gấp như vậy, còn 2 ngày nữa mà.”
“Anh cảm thấy không ổn, chủ thượng vừa nãy nói muốn anh ở lại, anh sợ người sẽ đổi ý, thế lên chúng ta cần lập tức rời đi.”
“Được, em sẽ chuẩn bị tối chúng ta sẽ xuất phát.”
Dù có rất nhiều điều khó hiểu nhưng Hạ Ngụy cũng không hỏi nhiều bởi là chuyện liên quan đến Hạ Tình thì Hạ Duy sẽ không để sảy ra bất kì sai sót nào.
...
“Thần, anh về rồi.”
Thấy hắn trở về Từ Tịnh Lan nhanh chóng đi xuống khỏi giường tiến đến chỗ hắn.
“Em vẫn chưa khoẻ, đừng đi lại vội.”
Hắn đỡ Từ Tịnh Lan về giường, sau đó liền đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng khi hắn vừa ngồi dậy thì Từ Tịnh Lan liền nắm lấy tay hắn.
“Thần, chuyện gì đã sảy ra tại sao tâm trạng lại tệ như vậy.”
Hắn cũng không định dấu diếm gì với ả thế lên liền ngồi xuống.
“Thần rốt cuộc là chuyện gì đã sảy ra.”
“Lan nhi. Hạ Tình cố ấy mất rồi.”
Câu nói này hắn nói ra thật sự vô cùng nặng nề.
“Hạ Tình mất rồi.”
Từ Tịnh Lan nhắc lại câu nói đó của hắn rất nhỏ, nhưng rất nhanh lại quay sang nói lời an ủi với Bạc Vũ Thần.
Hắn không nói gì mà chỉ quay ra ôm lấy ả, không nói một lời nào.
Nhưng nếu hắn quay lại thì có thể thấy bây giờ ánh mắt của Từ Tịnh Lan đã thấy đổi, ánh mắt đó bây giờ hiện nên vẻ đau khổ cùng với sự tức giận.
Sau khi đợi hắn ra khỏi phòng, Từ Tịnh Lan đi đến chỗ cửa khoá chốt lại, rồi tiến đến chỗ tủ đồ, từ sâu bên trong lấy ra một chiếc điện thoại.
Khởi động điện thoại lên bấm gọi vào số lưu duy nhất.
Khi đổ đến hai hồi chuông thì một giọng nói từ chiếc điện thoại đó phát ra.
“Lan nhi, sao bây giờ lại chủ động gọi cho anh vậy thật hiếm thấy.”
“Từ Hạo Thiên, không phải anh đã hứa sẽ không làm bị thương Hạ Tình rồi sao?”
“Đúng vậy, anh đâu có làm gì chứ?”
“Hạ. Anh không làm gì vậy tại sao? Hạ Tình lại chết chứ, anh nói anh không làm gì tại sao Hạ Tình lại mất mạng.”
“Không thể nào? Sao có thể?”
“Từ Hạo Thiên, tôi nói cho anh biết tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.”
“Lan nhi, thật sự anh không làm.”
“TỪ HẠO THIÊN.”
Từ Tịnh Lan hét to tên người nọ rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nhất nói với đối phương.
“Tôi nói cho anh biết Từ Tịnh Lan tôi nhất định sẽ lấy mạng anh, khiến anh bồi táng cùng Tình nhi của tôi.”
Dứt lời Từ Tịnh Lan cũng tắt máy sau đó liền đập nát chiếc điện thoại đó.
Ả hối hận rồi lẽ ra ả không lên tin lời con quỷ đội lốt người đó.
“Tình nhi. Xin lỗi... Hức... Tình nhi...”
...
“Anh mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Lúc này bóng đêm bao chùm khắp mọi nơi, thi thể của Hạ Tình liền được đưa đi.
Danh sách chương