Chủ nhân của thanh âm vang lên trong đầu Việt chính là đầu ác điểu trú ngụ bên trong cây lông vũ màu đen.

Kể từ lúc thu được cái gọi là Ngũ Hồn Đinh vẫn chưa thấy nó xuất hiện lại, giờ nghe thanh âm dõng dạc hùng hồn như vậy, xem ra thương thế đã hồi phục được không ít.

- Ác điểu, muốn lảm nhảm gì để sau đi, đợi ta hái linh quả rồi nói tiếp!

"Tiểu tử, thần thức của ngươi quá yếu, bên trong thạch lâm tồn tại vô số yêu thú Bước thứ hai, ngươi cứ vậy mà vào đảm bảo bị xé xác!"

- Cái gì? Việt phóng thần thức quét tới, nhưng chẳng mấy ăn thua, thạch lâm này thần thức không có cách nào thẩm thấu vào bên trong, tác dụng so với dùng mắt nhìn còn không bằng.

Tuy nhiên hắn tương đối có lòng tin với lời của ác điểu, bởi vì dù không thấy được gì nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn lẩn khuất đâu đó sau những tảng cự thạch cao lớn kia.

"Tiểu tử, ta có thể giúp ngươi tránh thoát thần thức của đám yêu thú, đương nhiên, không thể làm không công được. Hắc hắc...”

Thanh âm của ác điểu lại vang lên, Việt nghe qua đã hiểu ngay, nhạt giọng nói:

- Được rồi, ngươi ra giá đi!

“Bản tọa cũng không phải kẻ tham lam, có thể giúp ngươi nhưng thành quả thì phải chia đôi! Ta ba ngươi hai!"

- Ta hai ngươi ba? Thế mà gọi là chia đôi à?

"Tùy ngươi, nếu không đồng ý thì thôi!

- Nghe này, bản đại gia trước giờ không quen bị chèn ép! Ta ba ngươi hai, không đồng ý thì ta quay đầu đi thẳng!

"Tiểu tử, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, làm người không nên quá tham lam hai quả, so với không được quả nào thì vẫn tốt chán!"

- Đúng vậy, ngươi cũng nên nghĩ cho kỹ, hai so với không thì nên chọn gì?

Thanh âm của ác điểu biến mất, Việt đứng yên thêm một hô hấp, không thấy đối phương nói gì thì lập tức quay đầu muốn đi vòng qua thạch lâm. Có điều hắn mới đi được vài bước thì thanh âm của ác điểu lại vang lên:

"Tiểu tử, ngươi thắng!"

Việt nở nụ cười nhạt, một con yêu thú cũng dám so tài mặc cả với hắn. Bản thân hắn cũng chẳng cương liệt như vậy, nếu đối phương kiên nhẫn thêm một lúc thì hắn hẳn đã đồng ý rồi. Hai so với không, kẻ ngu cũng biết chọn như nào.

Hai bên đã ngã giá xong xuôi, vụ mua bán cũng được tiến hành.

Việt lấy chiếc lông vũ ra cầm trên tay, lập tức một cỗ hắc khí xuất hiện bao phủ lấy cơ thể hắn.

- Ác điểu, ngươi có chắc lớp khói đen này có thể tránh thoát khỏi thần thức của đám yêu thú chứ?

Nhìn làn khói đen bao quanh mình, nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó giống với mấy thủ đoạn ngụy trang vô cùng thông thường. Trời tối tăm, cộng thêm lớp khói đen, dùng mắt thường thì đúng là khó mà thấy được. Gì đây? Đặc công à?

"Tiểu tử, ngươi đang nghi ngờ bản tọa? Cứ yên tâm mà vững bước, có bản tọa soi sáng con đường tương lai của ngươi!"

Thanh âm của hắc điểu vang lên tràn ngập sự tự tin, lại mang theo vẻ hào hùng rực rỡ, nhưng nghe vào tai Việt thì không khác nào giọng điệu của mấy gã thích nổ cả.

- Thôi được rồi, ta tin ngươi!

Bất quá cũng chẳng có lý do gì để đối phương phải lừa mình, Việt chậm rãi tiến tới, chính thức bước vào trong phạm vi thạch lâm.

Mỗi bước đi của hắn đều vô cùng cẩn thận, phải biết rằng máy bay tàng hình cũng không phải tàng hình thật sự, hắn có thể tránh thoát thần thức nhưng không né được mắt thường.

"Tiểu tử, mau nấp sau tảng đá kia!"

"Tiểu tử, lùi lại hai bước!"

"Tiểu tử, đi về bên trái..."

Một người nói một người thực hiện, bước đi rất nhanh nhưng tốc độ thì ngang rùa bò, mất tới nửa ngày Việt mới đến được trung tâm thạch lâm. Năm trái cây màu hoàng kim vẫn ở đó, khẽ phất phơ theo làn nước trôi nổi.

"Thật sự là Kim Quy Quả!"

Thanh âm có chút kích động của hắc điểu vang lên trong đầu, Việt cuối cùng cũng biết tên của loại quả này. Kim Quy thì hắn không lạ gì, bao nhiêu truyện cổ tích có thần Kim Quy rồi, nhưng thêm một chữ quả ở cuối lại thành khái niệm khác rồi.

- Kim Quy quả là cái gì vậy?

"Kim Quy quả là một loại trái cây đặc biệt, chỉ sinh ra ở nơi có máu huyết của Yêu Vương Quy tộc, là Yêu Vương chân chính chứ không phải Thập cấp yêu thú rác rưởi trong miệng ngươi!"

Việt nghe vậy thì im lặng, hắn rất muốn nói "Thập cấp là rác rưởi, vậy không phải ngươi cũng là rác rưởi hay sao?", nhưng lý trí không cho phép hắn làm như vậy, giờ mà kích động con ác điểu này thì trời mới biết chuyện gì xảy ra.

"Còn đứng thừ người ra làm gì? Mau tiến tới thu lấy!"

Thanh âm của hắc điểu lại vang lên, bộ dáng như sợ ai đoạt mất, nhưng Việt không phản ứng gì, vẫn ngồi yên ở chỗ nấp, đầu óc xoay chuyển không ngừng. Đoạn hắn lên tiếng hỏi:

- Ác điểu, theo như ngươi nói thì Kim Quy quả này rất quý giá phải không?

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

- Vậy theo ngươi thì tại sao năm trái linh quả này vẫn tồn tại vậy? Lẽ nào đám yêu thú trong thạch lâm này đều chỉ thích ăn thịt?

“Cái này...”

Thanh âm của ác điểu ngập ngừng rồi dừng hẳn, có điều Việt cũng không vội, chỉ yên lặng chờ đợi. Một hô hấp sau, thanh âm của hắc điểu lại vang lên:

“Chết tiệt, bên trong thạch lâm này lại tồn tại một đầu Thập cấp, trên năm trái Kim Quy Quả đều ẩn chứa một tia thần thức của nó!”

Việt nghe thấy vậy thì sầm mặt lại, may là hắn vốn rất mẫn cảm với những điều phi logic, nếu không thì hôm nay đã bị đầu ác điểu này hại thảm rồi. Thập cấp linh thú, hắn đã từng gặp, khủng bố vô cùng vô tận, một hơi thở cũng đủ giết hắn rồi, còn nói gì đến việc chạy trốn.

- Xem ra đành phải bỏ qua năm trái linh quả này thôi!

Mặc dù rất tiếc nuối nhưng cầm được thì phải buông được, huống chi hắn vẫn còn chưa cầm lên. Gì thì gì chứ liên quan đến tính mạng thì không thể nào miễn cưỡng được, chỉ sợ vừa chạm vào linh quả đã bị phát hiện rồi.

“Lẽ nào lại phải từ bỏ hay sao?”

Thanh âm của hắc điểu vang lên tràn ngập tiếc nuối.

Việt cũng tiếc lắm chứ, nhưng hắn còn dành tâm trí cho những việc khác. Ánh mắt hắn đảo quanh, mở miệng hỏi:

- Ác điểu, ngươi nói nơi này liệu có thi thể của Thập cấp linh thú hay không?

“Cái này...”

Hắc điểu như choàng tỉnh từ cơn nuối tiếc, nhanh chóng tỏa thần thức ra bốn phía. Nơi này có thể tuy chặn thần thức của Việt nhưng căn bản không thể nào làm khó được nó.

“Tiểu tử, ngươi nhìn phía kia xem!”

Việt ngưng tụ linh lực, nheo mắt nhìn theo hướng của hắc điểu, chỉ thấy ở cách vị trí năm trái Kim Quy Quả không xa, ở trung tâm của thạch lâm, có một cái giếng sâu rộng, dường như bỏ hoang nhiều năm rồi.

Điều đáng nói là từ miệng giếng có thể lờ mờ thấy được từng đoàn tinh khí tràn ra, rất ít, phải chăm chú lắm mới thấy được.

“Tiểu tử, mau mau tiến tới! Xem bên dưới có thứ gì!”

- Nhỡ đâu trong đó là nơi cư trú của đầu Thập cấp kia thì sao?

“Yên tâm, ta dò xét rồi, không có! Mau mau tiến tới!”

Việt nghe vậy thì vững dạ, lặng lẽ tiến tới bên cạnh miệng giếng. Chỉ thấy nó sâu không thấy đáy, không có tận cùng, tràn ngập vẻ huyền bí.

"Mai đi xuống thôi!"

Thanh âm thúc giục vang lên trong đầu, Việt khẽ liếc nhìn năm trái linh quả lần cuối, chậc lưỡi tiếc nuối, rồi lặng lẽ chui vào bên trong miệng giếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện