"Cậu tư đã bị lộ rồi, bây giờ để cậu ta đi làm nhiệm vụ khác đã không còn thích hợp nữa rồi. Nếu không thì chỉ cần cậu tư vừa xuất hiện, tuyệt đối sẽ có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, vậy nên chi bằng tiếp tục phái cậu ta tới toà nhà tài chính. Một là để tăng thêm hàm lượng vàng trong mồi câu, như vậy sẽ khiến vài người có thể hạ được quyết tâm. Mặt khác, tôi phán đoán người của gã Điểu tuyệt đối sẽ còn tới toà nhà tài chính một lần nữa. Cái khác không dám nói nhưng nếu luận về quan sát và theo dõi thì cả cái ban ngành này ngoài Quan Thành Quân ra, cậu tư là chuyên nghiệp nhất.”
“Tại sao?” Bộ trưởng Hình hỏi: “Ý của tôi là người của Điểu biết rõ rằng có thể sẽ chết thì sao hắn có thể tiếp tục nhảy xuống hố được?”
“Cậu thử đổi hướng suy nghĩ xem.” Lý Tứ Hải nói: “Nếu tôi là gã Điểu, lúc này cả thế giới đều không tìm được cậu nhóc Lâm Ngữ Đường thì chắc chắn sẽ điều tra từ bản thân trước. Mà trong cả kế hoạch sắp đặt của gã Điểu đối với đứa trẻ này thì địa điểm quan trọng nhất chính là ngân hàng ở toà nhà tài chính. Vậy nên tôi cho rằng gã Điều nhất định sẽ tiếp tục lởn vởn ở ngân hàng!”
“Vậy cậu tư liệu có gặp nguy hiểm không?” Bộ trưởng Hình chau mày hỏi.
“Nguy hiểm lớn thì chắc không có đâu!” Lý Tứ Hải nói: “Lần này thủ đoạn của thủ hạ mà gã Điểu phải tới Kinh Thành không quá kịch liệt, không đến bước vạn bất đắc dĩ thì có lẽ sẽ không làm bị thương tới tính mạng con người đâu!”
Không để Bộ trưởng Hình hỏi lại, Lý Tứ Hải lại nói tiếp: “Từ vụ án lần này ở khu Văn Hoa Uyển có thể nhìn ra được, nếu hắn là một đặc công lòng dạ hiểm độc thì kỹ sư bị hắn mạo danh để trà trộn vào ban quản lý của toà nhà tài chính chắc chắn không còn sống sót. Đổi lại là tôi thì sớm đã giết người diệt khẩu rồi. Lại còn cả tầng hầm ở khu Văn Hoa Uyển nữa, hắn cố ý chơi cậu tư một vố thôi. Nếu dựa theo thủ đoạn hành sự của đặc công gián điệp nước ngoài khác thì thay vì nghĩ nát óc để dẫn cảnh sát và cậu tư chơi trốn tìm với nhau thì chẳng thà hắn đợi ở đó rồi giết luôn cậu tư cho nhanh!”
Nhưng Lý Tứ Hải nào biết rằng chẳng qua là Mèo Rừng phán đoán sai mà thôi. Khi phát hiện ra Tư Hình đuổi theo mình, đối phương lại chỉ có một mình ông ta nên Mèo Rừng mới cho rằng Tư Hình thuộc phe gián điệp ở thế lực khác chứ không phải nhân viên công tác ở ban ngành an ninh. Nhưng nguyên nhân chủ yếu kỳ thực vẫn là Mèo Rừng sợ bản thân bị lộ nên mới không dùng thủ đoạn quá khích mà dùng đến lực lượng của ban ngành an ninh quốc gia và cảnh sát để người khác chịu hoạ thay mình. Kế hoạch của anh ta kỳ thực có hai mặt, thứ nhất Mèo Rừng cho rằng Tư Hình là đặc công và gián điệp của thế lực khác, hơn nữa còn đã nhắm tới mình. Nếu cảnh sát tóm được Tư Hình thì chắc chắn sẽ đào sâu hơn nữa vào đường dây của ông ta, như vậy thì đám gián điệp ấy cũng chẳng có tinh lực mà bám theo anh ta nữa. Mặt khác cũng sẽ gây được sự chú ý của ban ngành an ninh và cảnh sát trên diện rộng, như vậy họ ắt sẽ buông lỏng sự giám sát ở toà nhà tài chính, cũng là để bản thân anh ta có thể tranh thủ chớp thời cơ.
Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình ngồi trong mật thất hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi điện thoại vệ tinh của Bộ trưởng Hình gửi tới một tin từ trợ lý Bộ trưởng Triệu Khắc Hùng giục ông về Bộ thì Bộ trưởng Hình mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Sau này chúng ta vẫn nên cố gắng tránh gặp mặt thì hơn, cậu cũng ít tới đây thôi. Nếu có chuyện gì thì dùng phương thức liên lạc khác, hạn chế dùng điện thoại vệ tinh!” Trước khi Bộ trưởng Hình đi, Lý Tứ Hải trịnh trọng dặn dò.
“Tức là sao? Lẽ nào còn có ai dám giám sát tôi và anh sao?” Bộ trưởng Hình chau mày hỏi.
“Giám sát cậu thì cũng không đến nỗi và cũng chẳng ai dám.” Lý Tứ hải cười khẩy: “Nhưng nếu là tôi thì không dám nói đâu!”
Bộ trưởng Hình nhìn chằm chằm vào Lý Tứ Hải, khuôn mặt lộ ra biểu cảm không thể tin nổi vào cái mình nghe được.
Ông hiểu rất rõ Lý Tứ Hải nói vậy là có ý gì: Kể cả ông vừa mới nhậm chức, dưới trướng chẳng có mấy thân tín có thể dùng được, tuy không đến mức là ông bị mấy Thứ trưởng cấp dưới cho đi tàu bay giấy, nhưng quyền lợi thuộc về ông tạm thời ông vẫn chưa thể nắm được trong tay. Nhưng kể cả có như vậy thì ông cũng vẫn là lãnh đạo cao nhất phụ trách cơ quan an ninh của cả quốc gia này. Bất luận là dùng danh nghĩa gì thì sau khi xảy ra chuyện hoặc tìm bất cứ cái cớ nào, cũng không ai dám dùng loại thủ đoạn này với Bộ trưởng Hình. Nếu có kẻ nào dám làm vậy thì bất luận hắn có hậu thuẫn vững chãi thế nào, có quyền thế lớn đến thế nào, kể cả có lên thiên đình thì cuối cùng kẻ đó cũng khó mà bảo toàn được bản thân.
Nhưng nếu đổi lại là Lý Tứ Hải thì sẽ khác hẳn, người dưới trướng ông dẫu có nhiều thế nào, năng lực có mạnh đến mấy, kinh nghiệm dày dạn ra sao thì cũng không thể thay thế được sự thật là ông đã về hưu. Nếu sau đó bị Lý Tứ Hải hay ai đó phát hiện ra thì người khác cũng có thể sẽ lấy cái cớ “lo lắng cho sự an nguy của lãnh đạo” để cho qua.
“Tôi biết rồi, vậy anh phải cẩn thận đấy.” Bộ trưởng Hình không yên tâm nói.
“Tôi sẽ chú ý!” Lý Tứ Hải gật gật đầu.
Đỗ Tu Hải mặc áo khoác lái chiếc xe được sản xuất trong nước kín đáo quay về khu văn phòng của cơ quan an ninh rồi đi về văn phòng của anh ta ở nội bộ toà nhà. Sau khi vào văn phòng, anh ta liền đuổi luôn thư ký ra ngoài, chẳng thèm cởi áo khoác mà dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Vốn định chợp mắt một lúc, nhưng Đỗ Tu Hải cứ luôn cảm thấy tâm trạng bất an. Trong đầu óc anh ta lúc này, cảnh tượng mình ngồi trên ghế sô pha ở trong tầng hầm nói chuyện với Lý Tứ Hải cứ hiện lên trước mắt, có cố thế nào cũng không xua đi được.
Đỗ Tu Hải mở mắt ra rồi ngồi phắt người dậy, anh ta mở ngăn kéo của bàn làm việc ra rồi thò thay vào một cái lỗ, lấy một cái sim và một chiếc điện thoại phổ thông dân dụng ra.
Đây cũng là thứ duy nhất anh ta giữ lại ở văn phòng mà có thể khiến người ta nảy sinh ra liên tưởng khác. Người đa nghi như Đỗ Tu Hải tuyệt đối không thể tiếp tục giữ lại thứ này ở trong văn phòng được.
Cố nghĩ xem liệu trong văn phòng còn vật gì khác nữa không? Đỗ Tu Hải nhét điện thoại và sim vào trong túi áo khoác rồi bắt đầu đi xung quanh văn phòng, đầu óc anh đang cố gắng nhớ lại nhanh nhất có thể.
Liệu có phải mình quá nhạy cảm rồi không?
Đỗ Tu Hải thầm lẩm bẩm.
Chỉ là mấy câu thăm dò bình thường mà thôi, bản thân không hề lộ ra sơ hở gì, có lẽ sẽ không gây ra sự nghi ngờ quá lớn từ Bộ trưởng Lý Tứ Hải với mình đâu. Chắc ông ta sẽ không ngấm ngầm phái người điều tra mình đâu nhỉ? Đỗ Tu Hải có chút dè dặt bất định.
Vẫn nên cẩn trọng một chút thì hơn, Đỗ Tu Hải thầm nghĩ.
Sau khi đã chắc chắn không còn chút sơ hở gì, Lý Tứ Hải giấu điện thoại và sim lại rồi bước ra khỏi toà văn phòng có bề ngoài không phô trương.
Đỗ Tu Hải vẫn lái chiếc xe đó, anh ta rẽ ngang rẽ dọc trên đường. Khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi mình thì anh ta liền lái tới một bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Đỗ Tu Hải lái xe vào trong một bãi xe tư nhân ở dưới hầm gửi xe. Bãi xe tư nhân này thực chất là một căn phòng an toàn tạm thời ở Kinh Thành của Đỗ Tu Hải. Đỗ Tu Hải mở cánh cửa ngầm của bãi xe rồi bước vào một gian mật thất ở bên cạnh.
Sau khi thay ra toàn bộ y phục trên người, dung mạo của anh ta trở nên khác hẳn. Đỗ Tu Hải men theo con đường ngầm của mật thất rồi đi vào cái giếng thang máy của một toà nhà.
Đỗ Tu Hải đứng đợi đến khi buồng thang máy rơi xuống tầng cuối cùng, đột nhiên nhảy vọt lên nóc của buồng thang máy, động tác của anh nhanh nhẹn như một chú khỉ vậy, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào. Sau đó anh ta lại thuận theo chiều thang máy đi lên mà lên tới một tầng nào đó của toà nhà.
Đỗ Tu Hải bước vào lối đi của tầng đó, anh lấy chìa khoá ra rồi mở cửa một căn hộ vô cùng tự nhiên.
Căn hộ bài trí không có gì đặc biệt, tựa như là một phòng làm việc thông thường vậy, ngoài ra còn có cả một phòng nghỉ.
Đỗ Tu Hải tới nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, anh ta cầm vòi hoa sen lên, vặn đầu phun, bên trong đó hoá ra còn cất giấu một chiếc điện thoại khác.
Cái điện thoại và sim cầm từ văn phòng ra ngoài đã bị Đỗ Tu Hải tiêu huỷ giữa đường từ lâu rồi. Anh ta lúc này có chút giống với con chim đang khiếp sợ cây cung, không ngừng tăng cường sự cẩn trọng.
Đỗ Tu Hải mở điện thoại ra rồi nhanh chóng nhập một dãy số và bấm nút gọi đi.
Đầu dây bên kia vẫn luôn ở trạng thái không người nhấc máy, mãi cho tới khi cuộc gọi tự ngắt.
Sắc mặt của Đỗ Tu Hải có chút khó coi, tựa như anh ta đang hơi tức giận vậy. Nhưng nếu người quen của anh ta ở đây thì chắc chắn có thể nhìn ra được rằng cơn phẫn nộ của Đỗ Tu Hải đã lên tới đỉnh điểm. Bởi tâm tư của Đỗ Tu Hải rất thâm sâu, đến ngay cả người ở bên cạnh anh ta cũng rất hiếm khi nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của anh ta.
Đỗ Tu Hải lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này chuông điện thoại vang lên bảy tám hồi, cuối cùng đối phương cũng nhấc máy.
“Tại sao?” Bộ trưởng Hình hỏi: “Ý của tôi là người của Điểu biết rõ rằng có thể sẽ chết thì sao hắn có thể tiếp tục nhảy xuống hố được?”
“Cậu thử đổi hướng suy nghĩ xem.” Lý Tứ Hải nói: “Nếu tôi là gã Điểu, lúc này cả thế giới đều không tìm được cậu nhóc Lâm Ngữ Đường thì chắc chắn sẽ điều tra từ bản thân trước. Mà trong cả kế hoạch sắp đặt của gã Điểu đối với đứa trẻ này thì địa điểm quan trọng nhất chính là ngân hàng ở toà nhà tài chính. Vậy nên tôi cho rằng gã Điều nhất định sẽ tiếp tục lởn vởn ở ngân hàng!”
“Vậy cậu tư liệu có gặp nguy hiểm không?” Bộ trưởng Hình chau mày hỏi.
“Nguy hiểm lớn thì chắc không có đâu!” Lý Tứ Hải nói: “Lần này thủ đoạn của thủ hạ mà gã Điểu phải tới Kinh Thành không quá kịch liệt, không đến bước vạn bất đắc dĩ thì có lẽ sẽ không làm bị thương tới tính mạng con người đâu!”
Không để Bộ trưởng Hình hỏi lại, Lý Tứ Hải lại nói tiếp: “Từ vụ án lần này ở khu Văn Hoa Uyển có thể nhìn ra được, nếu hắn là một đặc công lòng dạ hiểm độc thì kỹ sư bị hắn mạo danh để trà trộn vào ban quản lý của toà nhà tài chính chắc chắn không còn sống sót. Đổi lại là tôi thì sớm đã giết người diệt khẩu rồi. Lại còn cả tầng hầm ở khu Văn Hoa Uyển nữa, hắn cố ý chơi cậu tư một vố thôi. Nếu dựa theo thủ đoạn hành sự của đặc công gián điệp nước ngoài khác thì thay vì nghĩ nát óc để dẫn cảnh sát và cậu tư chơi trốn tìm với nhau thì chẳng thà hắn đợi ở đó rồi giết luôn cậu tư cho nhanh!”
Nhưng Lý Tứ Hải nào biết rằng chẳng qua là Mèo Rừng phán đoán sai mà thôi. Khi phát hiện ra Tư Hình đuổi theo mình, đối phương lại chỉ có một mình ông ta nên Mèo Rừng mới cho rằng Tư Hình thuộc phe gián điệp ở thế lực khác chứ không phải nhân viên công tác ở ban ngành an ninh. Nhưng nguyên nhân chủ yếu kỳ thực vẫn là Mèo Rừng sợ bản thân bị lộ nên mới không dùng thủ đoạn quá khích mà dùng đến lực lượng của ban ngành an ninh quốc gia và cảnh sát để người khác chịu hoạ thay mình. Kế hoạch của anh ta kỳ thực có hai mặt, thứ nhất Mèo Rừng cho rằng Tư Hình là đặc công và gián điệp của thế lực khác, hơn nữa còn đã nhắm tới mình. Nếu cảnh sát tóm được Tư Hình thì chắc chắn sẽ đào sâu hơn nữa vào đường dây của ông ta, như vậy thì đám gián điệp ấy cũng chẳng có tinh lực mà bám theo anh ta nữa. Mặt khác cũng sẽ gây được sự chú ý của ban ngành an ninh và cảnh sát trên diện rộng, như vậy họ ắt sẽ buông lỏng sự giám sát ở toà nhà tài chính, cũng là để bản thân anh ta có thể tranh thủ chớp thời cơ.
Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình ngồi trong mật thất hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi điện thoại vệ tinh của Bộ trưởng Hình gửi tới một tin từ trợ lý Bộ trưởng Triệu Khắc Hùng giục ông về Bộ thì Bộ trưởng Hình mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Sau này chúng ta vẫn nên cố gắng tránh gặp mặt thì hơn, cậu cũng ít tới đây thôi. Nếu có chuyện gì thì dùng phương thức liên lạc khác, hạn chế dùng điện thoại vệ tinh!” Trước khi Bộ trưởng Hình đi, Lý Tứ Hải trịnh trọng dặn dò.
“Tức là sao? Lẽ nào còn có ai dám giám sát tôi và anh sao?” Bộ trưởng Hình chau mày hỏi.
“Giám sát cậu thì cũng không đến nỗi và cũng chẳng ai dám.” Lý Tứ hải cười khẩy: “Nhưng nếu là tôi thì không dám nói đâu!”
Bộ trưởng Hình nhìn chằm chằm vào Lý Tứ Hải, khuôn mặt lộ ra biểu cảm không thể tin nổi vào cái mình nghe được.
Ông hiểu rất rõ Lý Tứ Hải nói vậy là có ý gì: Kể cả ông vừa mới nhậm chức, dưới trướng chẳng có mấy thân tín có thể dùng được, tuy không đến mức là ông bị mấy Thứ trưởng cấp dưới cho đi tàu bay giấy, nhưng quyền lợi thuộc về ông tạm thời ông vẫn chưa thể nắm được trong tay. Nhưng kể cả có như vậy thì ông cũng vẫn là lãnh đạo cao nhất phụ trách cơ quan an ninh của cả quốc gia này. Bất luận là dùng danh nghĩa gì thì sau khi xảy ra chuyện hoặc tìm bất cứ cái cớ nào, cũng không ai dám dùng loại thủ đoạn này với Bộ trưởng Hình. Nếu có kẻ nào dám làm vậy thì bất luận hắn có hậu thuẫn vững chãi thế nào, có quyền thế lớn đến thế nào, kể cả có lên thiên đình thì cuối cùng kẻ đó cũng khó mà bảo toàn được bản thân.
Nhưng nếu đổi lại là Lý Tứ Hải thì sẽ khác hẳn, người dưới trướng ông dẫu có nhiều thế nào, năng lực có mạnh đến mấy, kinh nghiệm dày dạn ra sao thì cũng không thể thay thế được sự thật là ông đã về hưu. Nếu sau đó bị Lý Tứ Hải hay ai đó phát hiện ra thì người khác cũng có thể sẽ lấy cái cớ “lo lắng cho sự an nguy của lãnh đạo” để cho qua.
“Tôi biết rồi, vậy anh phải cẩn thận đấy.” Bộ trưởng Hình không yên tâm nói.
“Tôi sẽ chú ý!” Lý Tứ Hải gật gật đầu.
Đỗ Tu Hải mặc áo khoác lái chiếc xe được sản xuất trong nước kín đáo quay về khu văn phòng của cơ quan an ninh rồi đi về văn phòng của anh ta ở nội bộ toà nhà. Sau khi vào văn phòng, anh ta liền đuổi luôn thư ký ra ngoài, chẳng thèm cởi áo khoác mà dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Vốn định chợp mắt một lúc, nhưng Đỗ Tu Hải cứ luôn cảm thấy tâm trạng bất an. Trong đầu óc anh ta lúc này, cảnh tượng mình ngồi trên ghế sô pha ở trong tầng hầm nói chuyện với Lý Tứ Hải cứ hiện lên trước mắt, có cố thế nào cũng không xua đi được.
Đỗ Tu Hải mở mắt ra rồi ngồi phắt người dậy, anh ta mở ngăn kéo của bàn làm việc ra rồi thò thay vào một cái lỗ, lấy một cái sim và một chiếc điện thoại phổ thông dân dụng ra.
Đây cũng là thứ duy nhất anh ta giữ lại ở văn phòng mà có thể khiến người ta nảy sinh ra liên tưởng khác. Người đa nghi như Đỗ Tu Hải tuyệt đối không thể tiếp tục giữ lại thứ này ở trong văn phòng được.
Cố nghĩ xem liệu trong văn phòng còn vật gì khác nữa không? Đỗ Tu Hải nhét điện thoại và sim vào trong túi áo khoác rồi bắt đầu đi xung quanh văn phòng, đầu óc anh đang cố gắng nhớ lại nhanh nhất có thể.
Liệu có phải mình quá nhạy cảm rồi không?
Đỗ Tu Hải thầm lẩm bẩm.
Chỉ là mấy câu thăm dò bình thường mà thôi, bản thân không hề lộ ra sơ hở gì, có lẽ sẽ không gây ra sự nghi ngờ quá lớn từ Bộ trưởng Lý Tứ Hải với mình đâu. Chắc ông ta sẽ không ngấm ngầm phái người điều tra mình đâu nhỉ? Đỗ Tu Hải có chút dè dặt bất định.
Vẫn nên cẩn trọng một chút thì hơn, Đỗ Tu Hải thầm nghĩ.
Sau khi đã chắc chắn không còn chút sơ hở gì, Lý Tứ Hải giấu điện thoại và sim lại rồi bước ra khỏi toà văn phòng có bề ngoài không phô trương.
Đỗ Tu Hải vẫn lái chiếc xe đó, anh ta rẽ ngang rẽ dọc trên đường. Khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi mình thì anh ta liền lái tới một bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Đỗ Tu Hải lái xe vào trong một bãi xe tư nhân ở dưới hầm gửi xe. Bãi xe tư nhân này thực chất là một căn phòng an toàn tạm thời ở Kinh Thành của Đỗ Tu Hải. Đỗ Tu Hải mở cánh cửa ngầm của bãi xe rồi bước vào một gian mật thất ở bên cạnh.
Sau khi thay ra toàn bộ y phục trên người, dung mạo của anh ta trở nên khác hẳn. Đỗ Tu Hải men theo con đường ngầm của mật thất rồi đi vào cái giếng thang máy của một toà nhà.
Đỗ Tu Hải đứng đợi đến khi buồng thang máy rơi xuống tầng cuối cùng, đột nhiên nhảy vọt lên nóc của buồng thang máy, động tác của anh nhanh nhẹn như một chú khỉ vậy, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào. Sau đó anh ta lại thuận theo chiều thang máy đi lên mà lên tới một tầng nào đó của toà nhà.
Đỗ Tu Hải bước vào lối đi của tầng đó, anh lấy chìa khoá ra rồi mở cửa một căn hộ vô cùng tự nhiên.
Căn hộ bài trí không có gì đặc biệt, tựa như là một phòng làm việc thông thường vậy, ngoài ra còn có cả một phòng nghỉ.
Đỗ Tu Hải tới nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, anh ta cầm vòi hoa sen lên, vặn đầu phun, bên trong đó hoá ra còn cất giấu một chiếc điện thoại khác.
Cái điện thoại và sim cầm từ văn phòng ra ngoài đã bị Đỗ Tu Hải tiêu huỷ giữa đường từ lâu rồi. Anh ta lúc này có chút giống với con chim đang khiếp sợ cây cung, không ngừng tăng cường sự cẩn trọng.
Đỗ Tu Hải mở điện thoại ra rồi nhanh chóng nhập một dãy số và bấm nút gọi đi.
Đầu dây bên kia vẫn luôn ở trạng thái không người nhấc máy, mãi cho tới khi cuộc gọi tự ngắt.
Sắc mặt của Đỗ Tu Hải có chút khó coi, tựa như anh ta đang hơi tức giận vậy. Nhưng nếu người quen của anh ta ở đây thì chắc chắn có thể nhìn ra được rằng cơn phẫn nộ của Đỗ Tu Hải đã lên tới đỉnh điểm. Bởi tâm tư của Đỗ Tu Hải rất thâm sâu, đến ngay cả người ở bên cạnh anh ta cũng rất hiếm khi nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của anh ta.
Đỗ Tu Hải lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này chuông điện thoại vang lên bảy tám hồi, cuối cùng đối phương cũng nhấc máy.
Danh sách chương