Thiên vị người mình, đoàn kết vốn chính là tinh thần đoàn đội cơ bản nhất của quân đội hoặc tổ chức cảnh sát, Lý Hương Quân rất sợ Đội trưởng Tiết sẽ vì việc Tống Triều Dương tấn công cảnh sát mà có cái nhìn phiến diện đối với Tống Triều Dương. Và Lý Hương Quân cũng dám chắc rằng nếu như Đội trưởng Tiết kiên quyết quan điểm của mình, bất luận là quan chức cấp cao của cục cảnh sát hay là quan toà xử án sau này, rất có khả năng sẽ sử dụng ý kiến của Đội trưởng Tiết để làm căn cứ định tội.

Đương nhiên, Lý Hương Quân cũng không phải không có cách nào. Khi đó Cục trưởng Diêu dẫn theo con trai Diêu Kim Tiền tới phòng làm việc của Cục trưởng Điền để thỉnh tội, Cục trưởng Điền tuy không nói rõ ràng nhưng cũng đã ngầm ra hiệu cho Lý Hương Quân, vụ án của Tống Triều Dương, nếu Lý Hương Quân có gặp khó khăn gì có thể tới tìm ông để xin giúp đỡ.

Nếu như Lý Hương Quân thực sự lên tiếng, chắc rằng Cục trưởng Điền cũng sẽ không thoái thác. Về vấn đề Tống Triều Dương tấn công cảnh sát, suy cho cùng, nguyên nhân chủ yếu là vấn đề nội bộ của cục cảnh sát, trong đó trách nhiệm của Cục trưởng Diêu là lớn nhất.

Nhưng như vậy không những vô duyên vô cớ nợ ân tình mà chắc chắn còn đắc tội Đội trưởng Tiết.

Đội trưởng Tiết đã bỏ ra rất nhiều công sức trong vụ án này, có thể được gọi là ân nhân của Tống Triều Dương. Hơn nữa quan hệ cá nhân giữa Lý Hương Quân và Đội trưởng Tiết cũng không tệ, không tới mức bất đắc dĩ, Lý Hương Quân cũng không muốn hai bên lật mặt.

Bây giờ Lý Hương Quân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, tới thời điểm này, bằng chứng có lợi cho Tống Triều Dương mỗi lúc một nhiều, cơ bản đã có thể gột sạch hiềm nghi, vô tội phóng thích là hoàn toàn có thể. Bây giờ chỉ có thiếu việc tiến hành ghép nối lời khai của anh em Ngũ Phúc, bắt giữ tên lưu manh tên Lông Dài về quy án là mọi mắt xích bằng chứng cũng hình thành.

“Đội trưởng, tên nhóc họ Hà này khai rồi!” Một cảnh sát gõ cửa văn phòng làm việc, bước vào nói với Đội trưởng Tiết.

“Ừ? Hỏi ra được điều gì không?” Đội trưởng Tiết có chút hứng thú hỏi.

“Không có giá trị lắm!” Cảnh sát bước vào mở tệp hồ sơ ra, đưa ghi chép thẩm vấn của Hà Chí Đào tới trước mặt Đội trưởng Tiết.

“Tôi còn tưởng rằng tên nhóc này che giấu điều gì chứ?” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn nói, “Thì ra tên nhóc này đã nhận tiền của tên nhóc họ Mục từ trước, mọi kế hoạch và hành động của đám Lưu Tự Phi, hắn đều báo ngay cho Mục Đức Cao biết!”

“Vậy nam sinh Mục Đức Cao này có bảo hắn làm gì không?” Đội trưởng Tiết hỏi.

“Không!” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn lắc đầu nói, “Tên nhóc họ Mục này chỉ bảo hắn báo tin, không chỉ thị hắn làm những việc khác.”

“Tên nhóc Mục Đức Cao này có chút tinh ranh!” Lý Hương Quân hứng thú nói, “tên nhóc này có thân thế ra sao, điều tra ra chưa?”

“Là con một của Mục Hán, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tân Nguyệt!”

“Mục Hán!” Đội trưởng Tiết ngẫm nghĩ gật đầu.

“Tập đoàn Tân Nguyệt?” Lý Hương Quân nhíu mày suy ngẫm, nói tiếp: “Chưa nghe qua bao giờ!”

“Danh tiếng không lớn lắm nhưng thế lực rất hùng hậu!” Đội trưởng Tiết nói: “Hạng mục kinh doanh liên quan tới bất động sản, ngành nghề giải trí, khách sạn, ngoại thương! Nhưng trong đó ngoại thương chiếm tỷ trọng lớn nhất! Doanh thu hàng năm rất đáng nể. Mặc dù không có bằng chứng nhưng nghe đồn quá trình khởi nghiệp của Mục Hán không mấy sạch sẽ, và con người Mục Hán cũng không hề đơn giản, vì trong tay có kinh doanh một số địa điểm giải trí, vì thế có nuôi một số kẻ vô công rồi nghề.”

“Có thể tiến hành thẩm vấn tên Mục Đức Cao này không?” Lý Hương Quân hỏi.

“Dùng danh nghĩa bắt giữ là chắc chắn không thể.” Đội trưởng Tiết dứt khoát nói, “Mặc dù trong mọi việc đều có bóng dáng của Mục Đức Cao, nhưng lại không có bằng chứng trực tiếp chứng minh hắn ta tham gia vào vụ việc này. Cùng lắm cũng chỉ là triệu gọi với danh nghĩa hỗ trợ điều tra, nhưng tôi cho rằng ý nghĩa không lớn!”

“Đúng vậy!” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn nói tiếp: “Nam sinh Mục Đức Cao này có ý thức đề phòng rất cao, mặc dù hiềm nghi của hắn ta rất lớn, nhưng tác dụng lớn nhất của hắn chỉ là hỗ trợ thúc đẩy sự việc diễn ra, và cũng không có bất bằng chứng nào cả!”

“Cháu đoán rằng gã trọc đầu mạo danh giáo viên thể dục và bác sỹ xinh đẹp của phòng y tế tuyệt đối có liên quan tới tên nhóc này!” Lý Hương Quân cúi đầu, sau khi suy nghĩ vài phút liền nói: “Theo những gì Tống Triều Dương nói, hai người này rất lợi hại, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát. Mấy học sinh Ngũ Phúc này tuy gia đình có thế lực nhưng trong vụ án này, ngoài Diêu Kim Tiền ra, những người khác không hề nhờ gia đình giúp đỡ, không sử dụng thế lực bên ngoài. Ở tầm của bọn họ, không có cơ hội tiếp xúc với người chuyên nghiệp như vậy. Hơn nữa, toàn bộ vụ việc này là do Mục Đức Cao chỉ đạo, nếu như anh em Ngũ Phúc khai thật, bọn họ không hề tham gia vào việc hãm hại Tống Triều Dương sử dụng ma túy, vậy thì chỉ có thể là do Mục Đức Cao làm.”

“Bối cảnh gia đình của mấy học sinh Ngũ Phúc này không phức tạp, nếu như so sánh, trong tay Mục Hán đúng là rất có thể có những thuộc hạ giống như thầy giáo trọc đầu và bác sỹ xinh đẹp. Nhưng không có bằng chứng gì cả!” Đội trưởng Tiết không phản đối suy đoán của Lý Hương Quân, nhưng vẫn có sao nói vậy: “Ai cũng biết, hai người này không phải người bình thường, nhưng nếu không có bằng chứng, cho dù có nghi ngờ thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì cả!”

Lý Hương Quân bức xúc trong lòng, cảm thấy vô cùng bực bội. Rõ ràng biết rằng Mục Đức Cao có tới chín mươi chín phần trăm là kẻ đứng sau chỉ đạo, nhưng lại không bị trừng phạt đích đáng.

Đội trưởng Tiết theo nghề cảnh sát đã hơn hai mươi năm, tình hình thế này đã vô cùng quen thuộc, không cảm thấy quá tiếc nuối, ngược lại còn khuyên nhủ: “Không cần quá nóng vội! Nóng vội hỏng chuyện, tùy tiện ra tay ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, việc gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, sẽ có lúc để lộ sơ hở!”

Lời nói của Đội trưởng Tiết có ý ám chỉ, Lý Hương Quân lập tức nghe ra, ánh mắt vụt sáng, lập tức khôi phục tinh thần.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lý Hương Quân lại hỏi.

“Có hai lựa chọn!” Đội trưởng Tiết giơ hai ngón tay trước mặt Lý Hương Quân nói: “Tiếp tục điều tra, nếu như có thể bắt được hai kẻ mạo danh giáo viên thể dục và bác sỹ phòng y tế, tìm ra được bằng chứng Mục Đức Cao tham gia vào vụ việc này, vậy thì vụ án này có thể phá giải một cách hoàn hảo!”

Lý Hương Quân chỉ biết lắc đầu, cô cũng biết, trong thời gian ngắn sẽ rất khó tìm ra được hai người này. Mục Đức Cao lại rất cảnh giác, căn bản không để lại bất cứ manh mối nào có thể vạch tội hắn.

“Nhưng nếu như vậy, vụ án này sẽ không dễ dàng kết án, thời gian Tống Triều Dương bị giam giữ sẽ kéo dài.” Lý Hương Quân nói.

“Đúng vậy! Đây cũng chính là điều chú muốn nói với cháu!” Đội trưởng Tiết nói, “Ngoài ra còn một lựa chọn khác, chính là kết án tại đây. Giáo viên trọc đầu và bác sỹ xinh đẹp có thể được coi là kẻ bỏ trốn của vụ án. Nhưng phần lớn bằng chứng đều đã hình thành, tội danh của Tống Triều Dương cơ bản đã được gột sạch, sau khi đi xong trình tự là có thể để cậu ta rời khỏi nhà giam!”

“Cháu sẽ hỏi ý kiến của cậu ấy!” Lý Hương Quân thở dài nói, “Mặc dù cháu là người giám hộ của cậu ấy trên danh nghĩa, nhưng thực sự không hiểu cậu ấy lắm, cứ để cậu ấy tự quyết định!”

Đội trưởng Tiết ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hương Quân với ánh mắt có phần kỳ lạ, gật đầu nói: “Cũng được!”

Đội trưởng Tiết khá lấy làm lạ, theo như suy nghĩ của ông, lựa chọn trước mắt không hề khó khăn. Nếu như là ông, chắc chắn sẽ lựa chọn sớm kết án, chỉ cần đầu óc của Tống Triều Dương không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không muốn tiếp tục bị giam giữ.

Lý Hương Quân giơ tay xem đồng hồ, sau đó tỏ ý áy náy nói với Đội trưởng Tiết, “Buổi trưa cháu vốn định mời chú Tiết và các đồng chí cảnh sát đi ăn cơm trò chuyện bày tỏ lòng biết ơn, nhưng ba cháu đột nhiên gọi điện bảo cháu phải về nhà ngay. Thực sự xin lỗi, chỉ có thể đợi tới tối vậy!”

“Khách sáo với chú làm gì chứ!” Đội trưởng Tiết nói, “Đây đều là việc trong chức trách!”

Nhưng chỉ cần không phải là kẻ ngốc chắc chắn sẽ không nghĩ vậy. Lần này nếu như không phải vì thân phận của Lý Hương Quân quá đặc biệt, hơn nữa thân phận của Tống Triều Dương cũng khá nhạy cảm, vụ án của Tống Triều Dương tuyệt đối không thể kế án nhanh như vậy được. Thậm chí có thể lật án được hay không cũng rất khó nói, rất có thể, mọi tội danh trên người Tống Triều Dương sẽ đều thành sự thật, những năm tháng trước ba mươi tuổi, e là sẽ phải bầu bạn với song sắt.

Trong đó, ngoài sức ảnh hưởng từ thân phận của Lý Hương Quân và Tống Triều Dương ra, Đội trưởng Tiết có công lớn nhất, Lý Hương Quân thực sự rất cảm kích. Mời ăn cơm cũng không phải chỉ nói đùa.

Vừa rồi khi Lý Hương Quân và Lý Tứ Hải gọi điện thoại, Đội trưởng Tiết đứng ở ngoài cửa, biết rằng Lý Hương Quân thực sự có việc bận. Hơn nữa, Lý Hương Quân và ông cũng có quan hệ thân quen, có thể giúp được Lý Hương Quân, ông cũng rất vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện