Đây là tập hợp toàn bộ yêu thú lợi hại nhất sơn mạch này lại, trận thế này dù là một vài đại môn phái trong Cổ vực gặp phải cũng sẽ lùi bước.  

Lục Lâm Thiên cười khổ nói:  

– Tiêu đời rồi.  

Hai con yêu thú ngũ giai, ba con tứ giai, mấy trăm con tam giai, đúng là khủng thật.  

Cái đầu Cửu Đầu Yêu Giao chính giữa gầm rống:  

– Nhân loại, các ngươi thật to gan, dám giương oai trong địa bàn của ta?  

Bốn cái đầu khác nhìn Thôi Hồn Độc Suất chằm chằm.  

Thôi Hồn Độc Suất nói với Cửu Đầu Yêu Giao:  

– Cửu Đầu Yêu Giao, ngươi làm tọa kỵ của ta đi, nếu không ta sẽ đốt ngươi thành tro.  

Cửu Đầu Yêu Giao đủ tư cách làm tọa kỵ của Thôi Hồn Độc Suất, tọa kỵ cũ bất hạnh đã bị gϊếŧ, hiện giờ gặp Cửu Đầu Yêu Giao là lựa chọn tốt nhất cho lão.  

Cửu Đầu Yêu Giao tức giận quát:  

– Buồn cười! Kêu bản yêu vương làm tọa kỵ của ngươi? Mơ đi, bản vương phải xé xác ngươi ra!  

Thân thể to lớn vọt lên, cái miệng chính giữa phun cột lửa nóng cháy.  

Cửu Đầu Yêu Giao quát to:  

– Gϊếŧ những nhân loại này!  

Trong rừng cây, Thạch Viên Yêu Vương hét to lao lên, mỗi bước đi làm mặt đất rung rinh.  

– Grao grao!  

– Grừ grừ!  

Tiếng thú gầm cao vυ”t, mấy trăm con yêu thú bao vây đoàn người.  

Lục Lâm Thiên sắc mặt khó xem nói:  

– Nguy rồi!  

Lục Lâm Thiên ở trong vòng sáng, yêu thú tam giai không thể đến gần nhưng nếu đυ.ng phải yêu thú tứ giai thì khó nói.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng có quyết định:  

– Trốn!  

Nếu không trốn sẽ chết chắc.  

Chân khí dồn xuống chân, Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên chạy trốn.  

Bùm bùm bùm!  

Trên bầu trời, tay Thôi Hồn Độc Suất ngưng tụ linh hỏa đấu với Cửu Đầu Yêu Giao.  

Thạch Viên Yêu Vương rống to:  

– Grao grao!  

Đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Thôi Hồn Độc Suất trên cao, há to miệng phát ra lực hút muốn nuốt trời, khí lưu xoay tròn cuồng bạo công kích Thôi Hồn Độc Suất.  

Thạch Viên Yêu Vương, Cửu Đầu Yêu Giao vây công, Thôi Hồn Độc Suất thận trọng ứng đối. Hai con yêu thú ngũ giai, Thôi Hồn Độc Suất chưa lành vết thương, trong một lúc không làm gì được chúng nó. Nếu Thôi Hồn Độc Suất trong thời kỳ đỉnh phong thì lão không sợ gì hai con yêu thú ngũ giai.  

Huyết Tích Dịch tiếp tục đánh nhau với Hoàng Kỳ Phàm, cái đuôi to đâm thủng không gian bắn vào Hoàng Kỳ Phàm, tiếng xé gió sắc nhọn, năng lượng cuồng bạo phát tán.  

Trên bầu trời, U Linh Phi Thử kêu chít chít sà xuống Hạ Thanh Sơn. Độc Giác Yêu Ngưu gầm rống vọt hướng Lý Phong.  

Tiếng hét thảm liên tục vang lên:  

– A!!!  

Nhiều thành viên dong binh đoàn bị yêu thú vây công nhanh chóng chết đi, thành đồ ăn của chúng.  

– Cứu ta, cứu mạng… A!  

Năm con yêu thú tam giai vây công, phụ nhân trung niên phong vận thành thục bị con Đại Địa Khiếu Lang tam giai cắn đứt một tay. Phụ nhân trung niên chưa hét xong thì mấy con yêu thú khác lao lên xé xác nàng thành mấy mảnh.  

– Grao!  

Sư hổ thú yêu thú thổ hệ sơ kỳ tam giai chặn trước mặt Lục Lâm Thiên đang trên đà chạy trốn, tiếng gầm làm rách màng tai Lục Lâm Thiên.  

– Thanh Linh khải giáp, Nộ Hải Cuồng Khiếu!  

Lục Lâm Thiên lập tức tấn công, nếu không liều mạng thì kết cuộc của hắn sẽ rất thảm. Bất cứ con yêu thú nào ở đây đều là đẳng cấp tam giai. Đơn độc đánh với con yêu thú sơ kỳ tam giai nào Lục Lâm Thiên cũng không sợ, nhưng hiện tại có đến mấy trăm con yêu thú tam giai.  

Thanh linh khải giáp có vảy vàng nhạt bao phủ người Lục Lâm Thiên, hắn nhanh chóng kết thủ ấn. Lực lượng cuồng bạo khuếch tán, không gian tuôn ra năng lượng thuộc tính thủy đậm đặc. Những năng lượng này tụ tập nhanh kinh người, trong không trung tụ lại thành màn nước xoay tròn trước mặt Lục Lâm Thiên, hóa thành vòng xoáy gần trăm thước rít gào tràn ra.  

Vòng xoáy như sóng thần trong đại dương, khí thế khủng bố, uy nhϊếp sắc bén kinh khủng. Vòng xoáy xoay nhanh, tiếng gió đinh tai nhức óc. Vòng xoáy nhanh chóng trướng to, khí thế đáng sợ, uy nhϊếp sắc bén tràn ra bao phủ thân thể sư tử hổ báo chặn đường.  

Bùm bùm bùm!  

Khí lưu không gian vặn vẹo như vòi rồng quét qua, vòng xoáy xoay nhanh nổ tung. Kình khí khủng bố tựa cơn bão thổi quét, nháy mắt thân thể to lớn của sư tử hổ báo thú bị đánh bay ra mấy chục thước.  

Con Sư hổ thú chưa chết, nó gầm rống vùng vẫy bò dậy, lực phòng ngự của nó đã đến mức độ đáng sợ làm Lục Lâm Thiên hoảng hốt.  

– Trốn!  

Lục Lâm Thiên co giò bỏ chạy, do hắn không ở giữa khu vực chiến trường mà gần ngoài rìa nên nhanh chóng chạy ra khỏi bầy yêu thú.  

Vang mấy tiếng gầm gừ:  

– Grao!  

Khí thế cường đại ập đến, Lục Lâm Thiên hốt hoảng ngoái đầu nhìn lại, hút ngụm khí lạnh. Sau lưng Lục Lâm Thiên có năm con yêu thú tam giai rượt theo.  

Tốc độ của yêu thú hơn xa Lục Lâm Thiên, khoảng cách chớp mắt bị kéo gần, mắt thấy hắn sắp bị đuổi kịp.  

Mặt Lục Lâm Thiên sa sầm, tay vung lên. Khi con yêu thú sắp áp sát, Lục Lâm Thiên bóp nát một viên đan dược, lại ném viên đan dược khác vào miệng.  

Vù vù vù!  

Đan dược bị bóp bể hóa thành sương đen đậm đặc che kín không gian năm trăm thước, mấy con yêu thú lao vào sương mù một mảnh hắc ám, mùi hôi khó ngửi. Mấy con yêu thú cuống cuồng chạy ra.  

Lát sau sương mù đen tán đi, bóng dán Lục Lâm Thiên cũng mất.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Khí độc đan thật lợi hại.  

Lục Lâm Thiên thành công trốn ra khỏi đàn yêu thú, hắn chạy như điên về phía trước, không có mục tiêu gì, chỉ biết không thể ở lại bên này.  

Bùm bùm bùm!  

Sau lưng Lục Lâm Thiên vang tiếng nổ đinh tai nhức óc, kình khí cường đại khuếch tán. Lục Lâm Thiên không cần biết ai chết ai sống, lão độc vật bị hai con yêu thú ngũ giai vây công trong một lúc cũng khó thoát ra, hắn thừa dịp này thoát khỏi ma chưởng. Có Tiểu Long giải độc Phệ Huyết Hóa Cốt đan không lâu sau sẽ hết hẳn.  

Lục Lâm Thiên xuyên qua rừng cây, không biết chạy đi bao xa, mãi khi tiếng nổ đinh tai nhức óc mất hẳn hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Lâm Thiên quan sát rừng cây xung quanh, ước chừng hắn đã cách xa đàn thú.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Nguy rồi, nên đi hướng nào bây giờ?  

Sơn mạch này vẫn trong khu vực nguy hiểm, trở về thì không được, yêu thú phi hành còn mất chặng đường một tháng, nếu Lục Lâm Thiên đi về sẽ cần khoảng nửa năm, không chừng nửa năm cũng không đủ.  

Đám người Hoàng Kỳ Phàm nói còn bảy ngày là đến khu vực an toàn đi Cổ vực, yêu thú phi hành mất bảy ngày nếu Lục Lâm Thiên đi đường sẽ là một tháng.  

– Đi Cổ vực vậy, sau đó tìm cách trở về.  

Lục Lâm Thiên không còn lựa chọn nào khác, hắn phải đến Cổ vực rồi tìm đường về.  

Vù vù vù!  

Tiếng rít phát ra từ bầu trời sau lưng Lục Lâm Thiên, hắn vụt ngẩng đầu lên. Trên bầu trời có một bóng người lao nhanh qua, Lục Lâm Thiên mơ hồ thấy là thanh niên hoa phục. Lưng thanh niên hoa phục có đôi cánh bằng chân khí.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:  

– Vũ kỹ bay phong hệ,  

Có luồng sáng to xẹt qua không trung, tốc độ nhanh hơn thanh niên hoa phục nhiều.  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên:  

– U Linh Phi Thử!  

Luồng sáng đó là U Linh Phi Thử yêu thú phong hệ tứ giai sơ kỳ. Xem ra U Linh Phi Thử đuổi theo thanh niên hoa phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện