Lê Giang Lâm dựa người vào đầu giường môi mỏng mím chặt, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Kim Thơ, vẻ mặt vừa dữ tợn vừa u ám như thể sắp ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
“Thơ Thơ, em cố ý làm vậy phải không?” Lê Giang Lâm rằngtừng chữ một qua kẽ răng.
Kim Thơ nhận ra có gì đó không ổn cô quay người muốn chạy, nhưng vừa bước được một bước đã bị cánh tay của Lê Giang Lâm túm lấy cổ tay kéo mạnh về phía mình, sau đó anh ôm lấy eo trực tiếp đè lên người Kim Thơ, toàn bộ cơ thể to lớn của người đàn ông cọ xát vào người cô không một khe hở.
Kim Thơ giật mình sợ hãi lấy tay che mặt không dám nhìn thẳng vào Lê Giang Lâm, giọng cô bối rối.
“Tôi không cố ý, anh thả tôi ra.”
Lê Giang Lâm nắm lấy cổ tay Kim Thơ kéo tay cô xuống, gương mặt anh kề sát vào mặt cô trầm giọng nói:
“Đêm khuya Không chịu ngủ lại chạy đến bên giường của tôi, còn không cho tôi ngủ, em thật sự muốn làm cái gì hả?”
Làm… Làm gì chứ? Tất nhiên làm chuyện khó nói rồi, là người trưởng thành không cần phải nói quá rõ ràng mới biết đối phương đang ám chỉ điều gì.
Đầu óc Kim Thơ trở nên trống rỗng như thể cô đã mất khả năng suy nghĩ. Ngây người một lúc, Kim Thơ ý thức được nguy hiểm, cô vùng vẫy cố đẩy Lê Giang Lâm ra khỏi người mình nhưng vô tình lại chạm vào thứ gì đó cứng rắn nằm giữa hai chân Lê Giang Lâm. Lập tức bên tai Kim Thơ nghe được tiếng thở hổn hển như đang kìm nén, tim cô rung lên đập càng nhanh trong lồng ngực, một giọt mồ hôi từ quai hàm sắc nhọn của Lê Giang Lâm chảy xuôi rơi xuống ngực Kim Thơ, cô mơ hồ nhận ra sự thay đổi trên cơ thể của người đàn ông trưởng thành này, Kim Thơ sợ quá không dám cử động.
“Giang Lâm, làm ơn đừng làm vậy… Trước đó chúng ta đã thỏa thuận là sẽ không làm chuyện mà đối phương không tự nguyện. Nếu anh làm đến cùng, tôi sẽ… “
Sẽ thế nào? Kim Thơ dừng lại không biết nên dùng lời lẽ gì để nói tiếp, trong suy nghĩ của cô lúc này cảm thấy hai từ ly hôn không thể dễ dàng nói ra được ít nhất là vào lúc này. Dù bề ngoài chỉ là vợ chồng hờ nhưng chuyện kết hôn cả hai người điều không hề phản đối, cho nên chuyện ly hôn cũng nên bình tĩnh ngồi xuống bàn bạc chứ không thể bị đem ra làm con bài mặc cả trong tình huống này.
Đèn trên trần nhà vẫn sáng như ban ngày, Kim Thơ từ từ mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh lùng xen lẫn sự nhẫn nhịn của Lê Giang Lâm đã ửng hồng chẳng khác gì người say rượu, một cảm xúc khó giải thích ùa về trong lồng ngực cô, Kim Thơ mấp máy khóe môi nuốt hết lời muốn nói vào trong cổ họng.
Đôi mắt Lê Giang Lâm nhìn cô chằm chằm, nửa khuôn mặt Kim Thơ vùi bên gối chỉ lộ ra nửa khuôn mặt còn lại nhỏ nhắn bầu bĩnh dưới ánh sáng đèn neon, chiếc cằm thon nhọn cùng làn da trắng hồng, đôi tai tròn xoe cũng ửng đỏ, nhìn xuống phía dưới một chút là chiếc cổ thanh tú đã ửng hồng được bao phủ bởi lớp lông tơ trắng mịn, mái tóc dài rối tung trải trên gối, đôi vai khẽ run run như giọt sương sớm rơi trên cánh hoa hồng mỏng manh, nếu chạm mạnh vào sẽ vỡ tan rơi khỏi cánh hoa.
Trong phòng im lặng có thể nghe được tiếng hơi thở của hai người đan vào nhau, cả hai đều là người trưởng thành nên sự va chạm xác thịt sẽ làm họ không thể đè nén được dục vọng khiến nó bùng cháy. Không ai nói lời nào, sau một lúc im lặng Lê Giang Lâm vẫn là người buông tay trước, anh thả tay Kim Thơ ra rồi ngồi dậy kéo chiếc chăn bông dưới sàn nhà lên đấp qua eo mình. Kim thơ như được đại xá, cô vội vàng rời khỏi giường chạy nhanh ra đến cửa thì một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, Kim Thơ dừng lại.
“Lần sau đừng cố gắng giễu cợt tôi.”
Không giống một lời đe dọa mà giống trách móc xen lẫn ấm ức khó chịu trong lòng hơn. Bầu không khí yên ấn trong phòng lập tức bị lời nói lạnh lùng của Lê Giang Lâm xua tan, Kim Thơ không khỏi quay đầu lại nhìn anh. Lê Giang Lâm ngồi thẳng lưng trên giường, chăn bông vắt ngang hông che đi những bộ phận trọng yếu, nửa thân trên cởi trần trông rất lạnh lùng và xinh đẹp giống như một bức tượng được đặt trong phòng triển lãm trang nghiêm bất khả xâm phạm.
Rõ ràng là do nhất thời nông nổi của cả hai người, hoặc là nói anh đã kéo tôi lên giường, nhưng bây giờ anh nói giống như thể tôi đang cố tình đem anh ra mà đùa giỡn chẳng khác nào anh là nạn nhân. Nhưng nếu cô không đến tìm và tự động mở cửa bước vào phòng thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Kim Thơ đỏ mặt, cô cúi đầu trước mặt Lê Giang Lâm, “Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
Nói xong, cô xấu hổ mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Mọi thứ trở lại im lặng, khi về phòng của mình Kim Thơ nằm dài lên giường hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Lê Giang Lâm, khuôn mặt tuấn tú của anh ta xen lẫn cảm xúc chân thật khi da thịt va chạm vào nhau, thân thể rắn chắc cơ bắp cuồng cuộn, mùi mồ hôi dày đặc vây quanh lấy cô, eo và bụng được đôi bàn tay Lê Giang Lâm ôm lấy rồi siết chặt. Cái cảm giác vừa xa lạ lại vừa thân quen này khiến cho cô không nỡ rời xa. Trằn trọc mãi không ngủ được Kim Thơ mở điện thoại di động lên, ánh đèn chiếu vào mặt có chút chói mắt, đã hai giờ sáng, chắc chắn ngày mai cô sẽ không thể vực dậy tinh thần để đi làm được rồi.
Quăng điện thoại sang một bên, Kim Thơ cố buộc bản thân ngừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Trong mơ màng cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào khi tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu, bụng cồn cào vì đói, Kim Thơ nhìn thời gian thì đã là mười giờ sáng. Cô thấy có vài tin nhắn đã được gửi đến điện thoại của mình, tất cả đều là tin nhắn của Nhã Lan, cô bấm vào đó và trả lời.
Thật ngạc nhiên vì một người luôn chú ý đến khái niệm thời gian như Nhã Lan lại không gọi điện để hỏi lý do tại sao Kim Thơ không đi làm, chắc có lẽ cô ấy nghĩ Kim Thơ đang buồn về việc bị thua Cẩm Lý cho nên không còn tâm trạng để đi làm nên cũng không muốn gọi điện đến quấy rầy Kim Thơ.
Kim Thơ đọc tin nhắn xong để điện thoại sang một bên, dù sao cũng đã muộn nên không cần vội vàng làm gì, đến công ty nhìn ánh mắt xoi mói của đồng nghiệp thôi thì ở nhà luôn cho rồi. Kim Thơ nhấc chân ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị xuống lầu tìm thứ gì đó để ăn, khi bước đến cửa phòng cô thấy có một tờ giấy màu xanh lam dán trên cửa phòng.
“Tôi đã gọi điện thoại đến công ty giúp em xin nghỉ một ngày.”
Thì ra Lê Giang Lâm đã giúp cô xin nghỉ, chẳng trách Nhã Lan không gọi điện đến làm phiền cô. Kim Thơ xé tờ giấy trên cửa xuống rồi đi xuống lầu. Lúc này có điện thoại gọi đến, là Mộc Thu.
“Tối qua tiến triển thế nào rồi?”
Nhớ đến chuyện tối hôm qua Kim Thơ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi, trên thực tế thì trước đó vẫn còn chút hy vọng nhưng sau khi chuyện đêm qua xảy ra, Lê Giang Lâm nhất định sẽ càng không muốn để ý tới cô. Trong tương lai có thể anh ta sẽ khóa luôn cửa phòng làm việc để không bị cô làm phiền.
Kim Thơ thở dài trả lời Mộc Thu, “Có lẽ hết cách rồi, đành vậy thôi.”
Mộ Thu bối rối: “Không phải chứ, đến lúc này mà cậu còn chưa tỉnh táo, giọng nói yếu ớt như vậy xem ra trận chiến đêm qua giữa cậu và Lê Giang Lâm rất ác liệt, và người chiến thắng chắc chắn là chồng cậu rồi.”
Kim Thơ, “ ... Này Hạ Mộc Thu, cậu có thể bỏ cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu cậu đi không, cậu đang nghĩ đến cái gì vậy hả?”
Mộc Thu thở dài, “Tôi chỉ quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu thôi. Nếu cậu và anh ta có mối quan hệ vợ chồng hòa thuận thì chẳng có khó khăn gì khi yêu cầu anh ta giúp đỡ một việc nhỏ, có phải không?”
Kim Thơ mỉm cười, “Vậy sao, nếu vậy tôi sẽ đợi Lê Giang Lâm đi làm về rồi tiếp tục nói chuyện với anh ta xem sao.”
Đi vào bếp, Kim Thơ nhìn thấy hai phần cơm đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn, bên cạnh có một tờ giấy màu xanh lam giống tờ giấy ghi chú dán ở cửa phòng ngủ.
“Bữa sáng của ai đó?” Mộc Thu nhìn thấy liền tò mò hỏi.
Kim Thơ phá lên cười, ở bên kia điện thoại Mộc Thu bị làm cho giật mình bởi tiếng cười đột ngột của Kim Thơ.
“Này, cậu đang cười cái gì vậy?” Có chuyện gì mà kích thích đến phát lên cười lớn như vậy chứ?
Kim Thơ đặt điện thoại di động lên bàn ăn, cô mở phần cơm được đậy kín ra nhìn, “Không có gì đâu, có người đã làm bữa sáng cho tôi.”
Mộc Thu, “... Dường như tôi đã ngửi được mùi cơm chó của cậu thì phải? Người làm bữa sáng cho cậu là ai vậy, đừng nói người đó là chồng cậu nha.”
Kim Thơ: “Cậu đoán xem.”
Mộc Thu: “Chúa ơi, là thật sao, Lê Giang Lâm đã nấu bữa sáng cho cậu à?”
Kim Thơ mỉm cười, “Vậy thì đã sao, tối qua anh ta còn làm một bàn thức ăn cho tôi ăn nữa đó.”
Mộc Thu, “...” Vậy tại sao cậu lại dùng giọng nói yếu ớt mà nói là hết cách rồi, cậu có bình thường không Thơ Thơ?
Kim Thơ: “Đừng nói nữa, tôi đi ăn cơm đã, đối muốn chết luôn.”
Mộc Thu chưa kịp lên tiếng Kim Thơ đã trực tiếp cúp điện thoại. Messenger của Kim Thơ ngay lập tức nhận được một đống biểu tượng cảm xúc điên cuồng của Mộc Thu gửi đến.Kim Thơ ngồi nhìn hộp cơm một lúc, sau đó mở điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi đăng lên trang Facebook cá nhân của mình với status ngắn gọn.
“Bữa sáng do ai đó làm cho tôi, cảm ơn rất nhiều tôi sẽ ăn thật ngon.”
Sau khi đăng xong, cô để điện thoại sang một bên và bắt đầu ăn.
“Thơ Thơ, em cố ý làm vậy phải không?” Lê Giang Lâm rằngtừng chữ một qua kẽ răng.
Kim Thơ nhận ra có gì đó không ổn cô quay người muốn chạy, nhưng vừa bước được một bước đã bị cánh tay của Lê Giang Lâm túm lấy cổ tay kéo mạnh về phía mình, sau đó anh ôm lấy eo trực tiếp đè lên người Kim Thơ, toàn bộ cơ thể to lớn của người đàn ông cọ xát vào người cô không một khe hở.
Kim Thơ giật mình sợ hãi lấy tay che mặt không dám nhìn thẳng vào Lê Giang Lâm, giọng cô bối rối.
“Tôi không cố ý, anh thả tôi ra.”
Lê Giang Lâm nắm lấy cổ tay Kim Thơ kéo tay cô xuống, gương mặt anh kề sát vào mặt cô trầm giọng nói:
“Đêm khuya Không chịu ngủ lại chạy đến bên giường của tôi, còn không cho tôi ngủ, em thật sự muốn làm cái gì hả?”
Làm… Làm gì chứ? Tất nhiên làm chuyện khó nói rồi, là người trưởng thành không cần phải nói quá rõ ràng mới biết đối phương đang ám chỉ điều gì.
Đầu óc Kim Thơ trở nên trống rỗng như thể cô đã mất khả năng suy nghĩ. Ngây người một lúc, Kim Thơ ý thức được nguy hiểm, cô vùng vẫy cố đẩy Lê Giang Lâm ra khỏi người mình nhưng vô tình lại chạm vào thứ gì đó cứng rắn nằm giữa hai chân Lê Giang Lâm. Lập tức bên tai Kim Thơ nghe được tiếng thở hổn hển như đang kìm nén, tim cô rung lên đập càng nhanh trong lồng ngực, một giọt mồ hôi từ quai hàm sắc nhọn của Lê Giang Lâm chảy xuôi rơi xuống ngực Kim Thơ, cô mơ hồ nhận ra sự thay đổi trên cơ thể của người đàn ông trưởng thành này, Kim Thơ sợ quá không dám cử động.
“Giang Lâm, làm ơn đừng làm vậy… Trước đó chúng ta đã thỏa thuận là sẽ không làm chuyện mà đối phương không tự nguyện. Nếu anh làm đến cùng, tôi sẽ… “
Sẽ thế nào? Kim Thơ dừng lại không biết nên dùng lời lẽ gì để nói tiếp, trong suy nghĩ của cô lúc này cảm thấy hai từ ly hôn không thể dễ dàng nói ra được ít nhất là vào lúc này. Dù bề ngoài chỉ là vợ chồng hờ nhưng chuyện kết hôn cả hai người điều không hề phản đối, cho nên chuyện ly hôn cũng nên bình tĩnh ngồi xuống bàn bạc chứ không thể bị đem ra làm con bài mặc cả trong tình huống này.
Đèn trên trần nhà vẫn sáng như ban ngày, Kim Thơ từ từ mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh lùng xen lẫn sự nhẫn nhịn của Lê Giang Lâm đã ửng hồng chẳng khác gì người say rượu, một cảm xúc khó giải thích ùa về trong lồng ngực cô, Kim Thơ mấp máy khóe môi nuốt hết lời muốn nói vào trong cổ họng.
Đôi mắt Lê Giang Lâm nhìn cô chằm chằm, nửa khuôn mặt Kim Thơ vùi bên gối chỉ lộ ra nửa khuôn mặt còn lại nhỏ nhắn bầu bĩnh dưới ánh sáng đèn neon, chiếc cằm thon nhọn cùng làn da trắng hồng, đôi tai tròn xoe cũng ửng đỏ, nhìn xuống phía dưới một chút là chiếc cổ thanh tú đã ửng hồng được bao phủ bởi lớp lông tơ trắng mịn, mái tóc dài rối tung trải trên gối, đôi vai khẽ run run như giọt sương sớm rơi trên cánh hoa hồng mỏng manh, nếu chạm mạnh vào sẽ vỡ tan rơi khỏi cánh hoa.
Trong phòng im lặng có thể nghe được tiếng hơi thở của hai người đan vào nhau, cả hai đều là người trưởng thành nên sự va chạm xác thịt sẽ làm họ không thể đè nén được dục vọng khiến nó bùng cháy. Không ai nói lời nào, sau một lúc im lặng Lê Giang Lâm vẫn là người buông tay trước, anh thả tay Kim Thơ ra rồi ngồi dậy kéo chiếc chăn bông dưới sàn nhà lên đấp qua eo mình. Kim thơ như được đại xá, cô vội vàng rời khỏi giường chạy nhanh ra đến cửa thì một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, Kim Thơ dừng lại.
“Lần sau đừng cố gắng giễu cợt tôi.”
Không giống một lời đe dọa mà giống trách móc xen lẫn ấm ức khó chịu trong lòng hơn. Bầu không khí yên ấn trong phòng lập tức bị lời nói lạnh lùng của Lê Giang Lâm xua tan, Kim Thơ không khỏi quay đầu lại nhìn anh. Lê Giang Lâm ngồi thẳng lưng trên giường, chăn bông vắt ngang hông che đi những bộ phận trọng yếu, nửa thân trên cởi trần trông rất lạnh lùng và xinh đẹp giống như một bức tượng được đặt trong phòng triển lãm trang nghiêm bất khả xâm phạm.
Rõ ràng là do nhất thời nông nổi của cả hai người, hoặc là nói anh đã kéo tôi lên giường, nhưng bây giờ anh nói giống như thể tôi đang cố tình đem anh ra mà đùa giỡn chẳng khác nào anh là nạn nhân. Nhưng nếu cô không đến tìm và tự động mở cửa bước vào phòng thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Kim Thơ đỏ mặt, cô cúi đầu trước mặt Lê Giang Lâm, “Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
Nói xong, cô xấu hổ mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Mọi thứ trở lại im lặng, khi về phòng của mình Kim Thơ nằm dài lên giường hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Lê Giang Lâm, khuôn mặt tuấn tú của anh ta xen lẫn cảm xúc chân thật khi da thịt va chạm vào nhau, thân thể rắn chắc cơ bắp cuồng cuộn, mùi mồ hôi dày đặc vây quanh lấy cô, eo và bụng được đôi bàn tay Lê Giang Lâm ôm lấy rồi siết chặt. Cái cảm giác vừa xa lạ lại vừa thân quen này khiến cho cô không nỡ rời xa. Trằn trọc mãi không ngủ được Kim Thơ mở điện thoại di động lên, ánh đèn chiếu vào mặt có chút chói mắt, đã hai giờ sáng, chắc chắn ngày mai cô sẽ không thể vực dậy tinh thần để đi làm được rồi.
Quăng điện thoại sang một bên, Kim Thơ cố buộc bản thân ngừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Trong mơ màng cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào khi tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu, bụng cồn cào vì đói, Kim Thơ nhìn thời gian thì đã là mười giờ sáng. Cô thấy có vài tin nhắn đã được gửi đến điện thoại của mình, tất cả đều là tin nhắn của Nhã Lan, cô bấm vào đó và trả lời.
Thật ngạc nhiên vì một người luôn chú ý đến khái niệm thời gian như Nhã Lan lại không gọi điện để hỏi lý do tại sao Kim Thơ không đi làm, chắc có lẽ cô ấy nghĩ Kim Thơ đang buồn về việc bị thua Cẩm Lý cho nên không còn tâm trạng để đi làm nên cũng không muốn gọi điện đến quấy rầy Kim Thơ.
Kim Thơ đọc tin nhắn xong để điện thoại sang một bên, dù sao cũng đã muộn nên không cần vội vàng làm gì, đến công ty nhìn ánh mắt xoi mói của đồng nghiệp thôi thì ở nhà luôn cho rồi. Kim Thơ nhấc chân ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị xuống lầu tìm thứ gì đó để ăn, khi bước đến cửa phòng cô thấy có một tờ giấy màu xanh lam dán trên cửa phòng.
“Tôi đã gọi điện thoại đến công ty giúp em xin nghỉ một ngày.”
Thì ra Lê Giang Lâm đã giúp cô xin nghỉ, chẳng trách Nhã Lan không gọi điện đến làm phiền cô. Kim Thơ xé tờ giấy trên cửa xuống rồi đi xuống lầu. Lúc này có điện thoại gọi đến, là Mộc Thu.
“Tối qua tiến triển thế nào rồi?”
Nhớ đến chuyện tối hôm qua Kim Thơ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi, trên thực tế thì trước đó vẫn còn chút hy vọng nhưng sau khi chuyện đêm qua xảy ra, Lê Giang Lâm nhất định sẽ càng không muốn để ý tới cô. Trong tương lai có thể anh ta sẽ khóa luôn cửa phòng làm việc để không bị cô làm phiền.
Kim Thơ thở dài trả lời Mộc Thu, “Có lẽ hết cách rồi, đành vậy thôi.”
Mộ Thu bối rối: “Không phải chứ, đến lúc này mà cậu còn chưa tỉnh táo, giọng nói yếu ớt như vậy xem ra trận chiến đêm qua giữa cậu và Lê Giang Lâm rất ác liệt, và người chiến thắng chắc chắn là chồng cậu rồi.”
Kim Thơ, “ ... Này Hạ Mộc Thu, cậu có thể bỏ cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu cậu đi không, cậu đang nghĩ đến cái gì vậy hả?”
Mộc Thu thở dài, “Tôi chỉ quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu thôi. Nếu cậu và anh ta có mối quan hệ vợ chồng hòa thuận thì chẳng có khó khăn gì khi yêu cầu anh ta giúp đỡ một việc nhỏ, có phải không?”
Kim Thơ mỉm cười, “Vậy sao, nếu vậy tôi sẽ đợi Lê Giang Lâm đi làm về rồi tiếp tục nói chuyện với anh ta xem sao.”
Đi vào bếp, Kim Thơ nhìn thấy hai phần cơm đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn, bên cạnh có một tờ giấy màu xanh lam giống tờ giấy ghi chú dán ở cửa phòng ngủ.
“Bữa sáng của ai đó?” Mộc Thu nhìn thấy liền tò mò hỏi.
Kim Thơ phá lên cười, ở bên kia điện thoại Mộc Thu bị làm cho giật mình bởi tiếng cười đột ngột của Kim Thơ.
“Này, cậu đang cười cái gì vậy?” Có chuyện gì mà kích thích đến phát lên cười lớn như vậy chứ?
Kim Thơ đặt điện thoại di động lên bàn ăn, cô mở phần cơm được đậy kín ra nhìn, “Không có gì đâu, có người đã làm bữa sáng cho tôi.”
Mộc Thu, “... Dường như tôi đã ngửi được mùi cơm chó của cậu thì phải? Người làm bữa sáng cho cậu là ai vậy, đừng nói người đó là chồng cậu nha.”
Kim Thơ: “Cậu đoán xem.”
Mộc Thu: “Chúa ơi, là thật sao, Lê Giang Lâm đã nấu bữa sáng cho cậu à?”
Kim Thơ mỉm cười, “Vậy thì đã sao, tối qua anh ta còn làm một bàn thức ăn cho tôi ăn nữa đó.”
Mộc Thu, “...” Vậy tại sao cậu lại dùng giọng nói yếu ớt mà nói là hết cách rồi, cậu có bình thường không Thơ Thơ?
Kim Thơ: “Đừng nói nữa, tôi đi ăn cơm đã, đối muốn chết luôn.”
Mộc Thu chưa kịp lên tiếng Kim Thơ đã trực tiếp cúp điện thoại. Messenger của Kim Thơ ngay lập tức nhận được một đống biểu tượng cảm xúc điên cuồng của Mộc Thu gửi đến.Kim Thơ ngồi nhìn hộp cơm một lúc, sau đó mở điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi đăng lên trang Facebook cá nhân của mình với status ngắn gọn.
“Bữa sáng do ai đó làm cho tôi, cảm ơn rất nhiều tôi sẽ ăn thật ngon.”
Sau khi đăng xong, cô để điện thoại sang một bên và bắt đầu ăn.
Danh sách chương