Đường nét trên gương mặt người đàn ông góc cạnh và đặt biệt sắc sảo, sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt sâu như mặt nước hồ thu không thấy đáy.
Không khí trùng xuống trong im lặng, Kim Thơ cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình là một người kiêu ngạo, có ham muốn kiểm soát người khác vô cùng mạnh mẽ, anh ta đã quen với việc mọi người trong công ty điều phải nghe theo lời mình, và bây giờ đối với cô, anh ta thể hiện bản thân mình là một ông chủ khó tính đang ra lệnh cho cấp dưới phải nghe theo những gì anh ta mong muốn.
Nhưng cô không phải cấp dưới của anh ta, cô là vợ, nói chính xác hơn, cô là một người vợ hợp pháp và đang sống chung với chồng mình, một người vợ đúng nghĩa, cho nên không cần nghe theo lời anh ta.
Kim Thơ cố ý một lần nữa giẫm chân xuống sàn nhà, ngẩng mặt nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, rồi nở nụ cười nói: “Tôi thích đi chân trần.”
Tuy rằng vẫn là nụ cười nhưng lại tràn đầy kiêu ngạo và khiêu khích với người đối diện.
Đối mặt với sự khiêu khích của cô, Lê Giang Lâm đột nhiên cong khóe môi dưới, ánh mắt nhướng lên.
“Nếu đi trên sàn nhà mà không có dép, chân của cô sẽ rất bẩn, ga giường cũng sẽ bẩn theo.”
Kim Thơ trừng mắt nhìn chồng mình.
Cái quái gì vậy? ? ?
Là sợ mình sẽ làm bẩn ga trải giường của anh ta sao? ? ?
Kim Thơ bùng nổ tức giận, cô ngồi thẳng dậy, trong lòng đang kìm nén cả trăm lời chửi rủa cái tên đáng ghét trước mắt, đúng là đồ xấu bụng, đến một lời nói đàng hoàng cũng không thể nói được. Một khi tôi lấy lại tất cả cổ phần của công ty, đến lúc đó tôi sẽ ly hôn với anh, đá anh một cái thật đau sau đó rời khỏi nhà này.
Mắt Kim Thơ vì tức giận mà đỏ hoe, cô không muốn cãi nhau với Lê Giang Lâm, Kim Thơ đứng phất dậy bực bội mang dép vào rồi trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong khi đó Lê Giang Lâm không thèm để ý gì đến cô.
Điện thoại di động của Kim Thơ đổ chuông, cô vội vàng đi ra ngoài để trả lời điện thoại.
Đầu bên kia tiếng của Mộc Thu vang lên.
【Ai hả, ai hả? 】
【Là chồng của cậu? Là Lê Giang lâm sao? Hahaha, anh ta sợ cậu bị cảm lạnh khi đi chân trần trên sàn nhà, xem ra anh ta là một người đàn ông ấm áp và quan tâm đến cậu nha, một người chồng tốt.]
Với một suy nghĩ đơn giản như vậy, Mộc Thu có thể ảo tưởng ra vô số những tình tiết lãng mạn của tình yêu không khác gì phim ngôn tình được chiếu trên truyền hình.
Kim Thơ lầm bầm: [Người đàn ông xấu bụng thì có.】
Mộc Thu:【Cậu sao lại thô lỗ như vậy, còn nhớ mình là con nhà danh giá hay không? Không, không, cậu bây giờ là một quý phu nhân, vợ của chủ tịch tập đoàn lớn đó nha.]
Kim Thơ: [Tôi đã nói với anh ta rằng mình không lạnh, cậu biết anh ta nói sao không? Anh ta nói rằng nếu tôi không mang dép sẽ làm bẩn ga trải giường của anh ta.】
Nhưng đối với Lê Giang Lâm điều đó là lẽ hiển nhiên, anh ta là một người cầu toàn và luôn thích sạch sẽ.
Mộc Thu bên kia nhíu mày: [... Vậy thì Lê Giang Lâm đã đi quá xa rồi, cậu đánh anh ta đi.】
Kim Thơ: 【Không đánh được, đánh không lại đâu.】
Mộc Thu: [Cậu nắm chặt bàn tay mình dùng hết sức đánh mạnh vào ngực anh ta sau đó nhảy lên giường, nếu anh ta bò lên cậu càng thô bạo hơn, đá một cước cho anh ta ngã lăn xuống sàn nhà để biết thế nào là hậu quả của việc chọc giận đến Thơ Thơ.]
Kim Thơ: [...]
Quen biết nhau lâu như vậy, đến lúc này Kim Thơ mới phát hiện ra rằng cô bạn thân của mình có trí tưởng tượng rất phong phú, mà toàn nghĩ đến những chuyện không thể làm được.
Sau cuộc trò chuyện với Mộc Thu, Kim Thở quay trở lại phòng. Cô lấy đồ ngủ và đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, Kim Thơ mặc một bộ pijama lụa mỏng. Cô thích mặc váy ngủ khi ở nhà vì nó rất thoải mái và dễ chịu khi ngủ, nhưng bây giờ trong phòng còn có Lê Giang Lâm, cho nên cô chỉ có thể mặc bộ đồ ngủ pijama đơn giản kín đáo.
Mặc dù cả hai chưa từng có quan hệ tình cảm mà bất đắc dĩ phải ngủ chung một giường, là bởi vì người dọn phòng mỗi buổi sáng thường đến đây để dọn dẹp, họ là người làm lâu năm trong biệt thự của gia đình họ Lê, vì tránh không để cho ba Lê Giang Lâm Biết nên hai người phải ngủ chung một giường.
Mối quan hệ giữa Lê Giang Nghiêm và ông Phạm Hùng ba của Kim Thơ là không bình thường, họ là bạn thân lâu năm, cũng nhờ ông nội Kim Thơ giúp đỡ mà Lê Giang Nghiêm mới có thể rầy dựng sự nghiệp thành công như ngày hôm nay. Cho nên Lê Giang Nghiêm trong lòng luôn biết ơn sâu sắt nhà họ Phạm. Khi hay tin WOsan sắp không thể tồn tại trên thị trường do sự kinh doanh bất lực của Phạm Hùng, Lê Giang Nghiêm đã quyết định thu mua lại số cổ phần trong tay Phạm Hùng mà vẫn giữ nguyên không sáp nhập. Và cưới người thừa kế duy nhất của dòng họ Phạm để WOsan không bị đổi chủ.
Lúc đầu khi ngủ chung giường với Lê Giang Lâm, Kim Thơ có chút lo lắng không yên, cô sợ trong khi đang ngủ, người đàn ông này nửa đêm đột nhiên tràn đầy khí lực nhảy bổ vào người cô, đến lúc đó kêu trời trời không thấu luôn, bên cạnh có một mỹ nhân xinh đẹp đến như vậy mà, không nổi hứng mới là lạ.
Thế là cả đêm đó cô không thể nào ngủ được, cứ mở mắt nhìn Lê Giang Lâm ngủ say sưa, cũng may mà giường trong phòng ngủ rất lớn, hai người mỗi đứa chiếm một bên diện tích, chàng ngủ phần chàng, nàng nằm phần nàng, còn khoảng ở giữa hai người là cái gối ôm hay cái trăn lớn tùy theo tâm trạng mỗi ngày của Kim Thơ mà thay đổi.
Mặc dù hai người điều đồng quan điểm rằng không được quan hệ tình dục trước khi cưới, nhưng hiện tại họ đã kết hôn, cho dù đó là hôn nhân thương mại cũng vậy, nếu muốn họ có thể quan hệ với nhau. Nhưng không biết vì sao mà vào đêm tân hôn, sau khi nhìn thấy Kim Thơ phản kháng không có ý định làm chuyện vợ chồng, Lê Giang Lâm đã rất ngay thẳng và lịch thiệp không hề động vào cô. Hai người cứ như thế nằm lăn ra mạnh ai nấy ngủ.
Kim Thơ sau khi tắm và lau khô tóc, cô leo lên giường, sau một ngày bước đi trên đôi giày cao gót, cơ thể cô đã rất mệt mỏi, khi vừa chạm vào gối mi mắt đã nhắm lại muốn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong mơ hồ những hình ảnh dày đặc của Lê Giang Lâm lại hiện lên trong tâm trí cô.
Thật khó hiểu, tại sao mỗi ngày anh ta có thể xoay sở với một đống công việc bận rộn như vậy mà vẫn tràn đầy năng lượng.
Đến nửa đêm, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Kim Thơ cảm thấy có một bàn tay to lớn đang chạm vào eo mình, hơi thở quen thuộc của người đàn ông nhè nhẹ thỉnh thoảng thổi qua vành tai cô. Đó là mùi của sự an toàn mà cô luôn cảm nhận được mỗi khi mình ngủ say.
Không khí trùng xuống trong im lặng, Kim Thơ cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình là một người kiêu ngạo, có ham muốn kiểm soát người khác vô cùng mạnh mẽ, anh ta đã quen với việc mọi người trong công ty điều phải nghe theo lời mình, và bây giờ đối với cô, anh ta thể hiện bản thân mình là một ông chủ khó tính đang ra lệnh cho cấp dưới phải nghe theo những gì anh ta mong muốn.
Nhưng cô không phải cấp dưới của anh ta, cô là vợ, nói chính xác hơn, cô là một người vợ hợp pháp và đang sống chung với chồng mình, một người vợ đúng nghĩa, cho nên không cần nghe theo lời anh ta.
Kim Thơ cố ý một lần nữa giẫm chân xuống sàn nhà, ngẩng mặt nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, rồi nở nụ cười nói: “Tôi thích đi chân trần.”
Tuy rằng vẫn là nụ cười nhưng lại tràn đầy kiêu ngạo và khiêu khích với người đối diện.
Đối mặt với sự khiêu khích của cô, Lê Giang Lâm đột nhiên cong khóe môi dưới, ánh mắt nhướng lên.
“Nếu đi trên sàn nhà mà không có dép, chân của cô sẽ rất bẩn, ga giường cũng sẽ bẩn theo.”
Kim Thơ trừng mắt nhìn chồng mình.
Cái quái gì vậy? ? ?
Là sợ mình sẽ làm bẩn ga trải giường của anh ta sao? ? ?
Kim Thơ bùng nổ tức giận, cô ngồi thẳng dậy, trong lòng đang kìm nén cả trăm lời chửi rủa cái tên đáng ghét trước mắt, đúng là đồ xấu bụng, đến một lời nói đàng hoàng cũng không thể nói được. Một khi tôi lấy lại tất cả cổ phần của công ty, đến lúc đó tôi sẽ ly hôn với anh, đá anh một cái thật đau sau đó rời khỏi nhà này.
Mắt Kim Thơ vì tức giận mà đỏ hoe, cô không muốn cãi nhau với Lê Giang Lâm, Kim Thơ đứng phất dậy bực bội mang dép vào rồi trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong khi đó Lê Giang Lâm không thèm để ý gì đến cô.
Điện thoại di động của Kim Thơ đổ chuông, cô vội vàng đi ra ngoài để trả lời điện thoại.
Đầu bên kia tiếng của Mộc Thu vang lên.
【Ai hả, ai hả? 】
【Là chồng của cậu? Là Lê Giang lâm sao? Hahaha, anh ta sợ cậu bị cảm lạnh khi đi chân trần trên sàn nhà, xem ra anh ta là một người đàn ông ấm áp và quan tâm đến cậu nha, một người chồng tốt.]
Với một suy nghĩ đơn giản như vậy, Mộc Thu có thể ảo tưởng ra vô số những tình tiết lãng mạn của tình yêu không khác gì phim ngôn tình được chiếu trên truyền hình.
Kim Thơ lầm bầm: [Người đàn ông xấu bụng thì có.】
Mộc Thu:【Cậu sao lại thô lỗ như vậy, còn nhớ mình là con nhà danh giá hay không? Không, không, cậu bây giờ là một quý phu nhân, vợ của chủ tịch tập đoàn lớn đó nha.]
Kim Thơ: [Tôi đã nói với anh ta rằng mình không lạnh, cậu biết anh ta nói sao không? Anh ta nói rằng nếu tôi không mang dép sẽ làm bẩn ga trải giường của anh ta.】
Nhưng đối với Lê Giang Lâm điều đó là lẽ hiển nhiên, anh ta là một người cầu toàn và luôn thích sạch sẽ.
Mộc Thu bên kia nhíu mày: [... Vậy thì Lê Giang Lâm đã đi quá xa rồi, cậu đánh anh ta đi.】
Kim Thơ: 【Không đánh được, đánh không lại đâu.】
Mộc Thu: [Cậu nắm chặt bàn tay mình dùng hết sức đánh mạnh vào ngực anh ta sau đó nhảy lên giường, nếu anh ta bò lên cậu càng thô bạo hơn, đá một cước cho anh ta ngã lăn xuống sàn nhà để biết thế nào là hậu quả của việc chọc giận đến Thơ Thơ.]
Kim Thơ: [...]
Quen biết nhau lâu như vậy, đến lúc này Kim Thơ mới phát hiện ra rằng cô bạn thân của mình có trí tưởng tượng rất phong phú, mà toàn nghĩ đến những chuyện không thể làm được.
Sau cuộc trò chuyện với Mộc Thu, Kim Thở quay trở lại phòng. Cô lấy đồ ngủ và đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, Kim Thơ mặc một bộ pijama lụa mỏng. Cô thích mặc váy ngủ khi ở nhà vì nó rất thoải mái và dễ chịu khi ngủ, nhưng bây giờ trong phòng còn có Lê Giang Lâm, cho nên cô chỉ có thể mặc bộ đồ ngủ pijama đơn giản kín đáo.
Mặc dù cả hai chưa từng có quan hệ tình cảm mà bất đắc dĩ phải ngủ chung một giường, là bởi vì người dọn phòng mỗi buổi sáng thường đến đây để dọn dẹp, họ là người làm lâu năm trong biệt thự của gia đình họ Lê, vì tránh không để cho ba Lê Giang Lâm Biết nên hai người phải ngủ chung một giường.
Mối quan hệ giữa Lê Giang Nghiêm và ông Phạm Hùng ba của Kim Thơ là không bình thường, họ là bạn thân lâu năm, cũng nhờ ông nội Kim Thơ giúp đỡ mà Lê Giang Nghiêm mới có thể rầy dựng sự nghiệp thành công như ngày hôm nay. Cho nên Lê Giang Nghiêm trong lòng luôn biết ơn sâu sắt nhà họ Phạm. Khi hay tin WOsan sắp không thể tồn tại trên thị trường do sự kinh doanh bất lực của Phạm Hùng, Lê Giang Nghiêm đã quyết định thu mua lại số cổ phần trong tay Phạm Hùng mà vẫn giữ nguyên không sáp nhập. Và cưới người thừa kế duy nhất của dòng họ Phạm để WOsan không bị đổi chủ.
Lúc đầu khi ngủ chung giường với Lê Giang Lâm, Kim Thơ có chút lo lắng không yên, cô sợ trong khi đang ngủ, người đàn ông này nửa đêm đột nhiên tràn đầy khí lực nhảy bổ vào người cô, đến lúc đó kêu trời trời không thấu luôn, bên cạnh có một mỹ nhân xinh đẹp đến như vậy mà, không nổi hứng mới là lạ.
Thế là cả đêm đó cô không thể nào ngủ được, cứ mở mắt nhìn Lê Giang Lâm ngủ say sưa, cũng may mà giường trong phòng ngủ rất lớn, hai người mỗi đứa chiếm một bên diện tích, chàng ngủ phần chàng, nàng nằm phần nàng, còn khoảng ở giữa hai người là cái gối ôm hay cái trăn lớn tùy theo tâm trạng mỗi ngày của Kim Thơ mà thay đổi.
Mặc dù hai người điều đồng quan điểm rằng không được quan hệ tình dục trước khi cưới, nhưng hiện tại họ đã kết hôn, cho dù đó là hôn nhân thương mại cũng vậy, nếu muốn họ có thể quan hệ với nhau. Nhưng không biết vì sao mà vào đêm tân hôn, sau khi nhìn thấy Kim Thơ phản kháng không có ý định làm chuyện vợ chồng, Lê Giang Lâm đã rất ngay thẳng và lịch thiệp không hề động vào cô. Hai người cứ như thế nằm lăn ra mạnh ai nấy ngủ.
Kim Thơ sau khi tắm và lau khô tóc, cô leo lên giường, sau một ngày bước đi trên đôi giày cao gót, cơ thể cô đã rất mệt mỏi, khi vừa chạm vào gối mi mắt đã nhắm lại muốn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong mơ hồ những hình ảnh dày đặc của Lê Giang Lâm lại hiện lên trong tâm trí cô.
Thật khó hiểu, tại sao mỗi ngày anh ta có thể xoay sở với một đống công việc bận rộn như vậy mà vẫn tràn đầy năng lượng.
Đến nửa đêm, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Kim Thơ cảm thấy có một bàn tay to lớn đang chạm vào eo mình, hơi thở quen thuộc của người đàn ông nhè nhẹ thỉnh thoảng thổi qua vành tai cô. Đó là mùi của sự an toàn mà cô luôn cảm nhận được mỗi khi mình ngủ say.
Danh sách chương