Kim Thơ đột nhiên nhớ đến lời của Nhã Lan nói khi xem video của Lê Giang Lâm, cô ấy nói rằng chiếc nhẫn cưới không bao giờ rời khỏi tay Lê Giang Lâm ngay khi anh ta kết hôn, và anh ta đã thông báo tin mình kết hôn với tất cả mọi người, rõ ràng anh không cho những người phụ nữ khác có cơ hội nghĩ về mình khi đã lập gia đình, vì vậy mà vợ anh ta sẽ cảm thấy rất an tâm về chồng mình.
Về mặt này, có vẻ Lê Giang Lâm đang làm khá tốt. Mỗi lần Lê Giang Lâm tiếp xúc với những người phụ nữ, trợ lý Lưu sẽ báo cáo điều đó trong lịch trình của anh, cho nên đối tác mà Lê Giang Lâm gặp gỡ là nam hay nữ Kim Thơ điều biết rõ. Chỉ có Kim Thơ là không muốn công khai mình là người đã có gia đình. Nghĩ đến điều này, Kim Thơ bất giác chỉnh sửa tin nhắn.
[Đang đi làm, tôi để điện thoại di động trong túi xách nên không đọc tin nhắn của anh, đến giờ ăn rồi, nhớ ăn cơm nhé. 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, trái tim cô thấy rối bời, không biết tại sao thấy mình vô tâm quá, vô tâm với một người đã quan tâm mình rất nhiều, anh tự đặt mình vào vị thế là một người có gia đình mà không cần ai nhắc nhở, nhưng ngược lại cô là người luôn muốn đẩy anh ra xa, càng xa càng tốt.
“Đồ ăn đến đây.”
Mải mê trong suy nghĩ của mình thì có giọng nói của nhân viên từ bên ngoài vọng vào, là người đưa thức ăn. Kim Thơ đi ra ngoài và nhờ mọi người phân chia đồ ăn vừa được mang đến. Nhân viên bên công ty và nhóm làm việc của Erik Lưu đã đặt thức ăn riêng. Erik gọi Kim Thơ lại cùng nhau ăn. Các đồng nghiệp trong công ty thấy cô được đối xử đặc biệt thì khá tò mò, có thể bước vào phòng chờ của Erik Lưu và cùng nhau cơm với anh ta thì chắc chắn là người rất đặc biệt, họ ghen tị và bàn tán xôn xao, họ đoán xem Kim Thơ và Erik Lưu đã quen nhau bao lâu và quen biết trong trường hợp nào.
“Chắc hẳn họ đã biết nhau từ trước rồi. Không phải Erik được Trish mời sao?”
“Erik đã đi du học được một năm, vậy mà anh ấy lại được cô ấy mời chụp hình tạp chí, còn nhận làm gương mặt đại diện, và giờ còn rủ cô ấy vào ăn tối cùng nhau. Có một mối quan hệ riêng tư thì điều đó là chắc chắn rồi còn gì.”
“Nhìn Erik Lưu và Trish kìa, có lẽ họ hiểu nhau lắm. Xem ra gia cảnh cô ấy chắc cũng không tầm thường cho nên mới dễ dàng quen biết với người nổi tiếng như vậy.”
Sau bữa trưa, Kim Thơ không tự nhiên mà liếc nhìn điện thoại, nhưng Lê Giang Lâm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Đứng một bên cầm điện thoại di động và nhìn nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho Erik Lưu. sau đó cô đi đến phòng chờ thay đổi không khí vì muốn được yên tĩnh, lúc này Nhã Lan vừa đi vừa gọi điện thoại bên ngoài, trên tay còn cầm hai ly trà sữa trở về.
“Chi Trish, uống trà sữa này.”
Kim Thơ cầm lấy ly trà sữa nói cảm ơn. Nhã Lan tranh thủ đứng bên cạnh hỏi: “ Xong việc chị có định đi đâu thư giãn không?”
“Tôi về nhà.” Kim Thơ cúi đầu cắm ống hút vào ly trà sữa và uống một ngụm.
“Buồn thật, định rủ chị đi ăn lẩu cơ.” Nhã Lan thở dài, lại phải hẹn bạn trai cùng ăn rồi.
Suốt buổi chiều, điện thoại di động luôn ở trong tay Kim Thơ không rời, cô có nhận được vài tin nhắn, thỉnh thoảng nhấc nó lên để xem nhưng không cái nào thuộc về Lê Giang Lâm.
Đã vài giờ trôi qua. Có lẽ hôm nay anh ấy thực sự rất bận rộn.
Có rất nhiều phân đoạn chụp ảnh bìa nên công việc vẫn chưa xong, dự kiến sẽ làm thêm giờ vào buổi tối. Ngay sau khi chuẩn bị vào phòng, điện thoại của Kim Thơ bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lê Giang Lâm. Cô vừa muốn trả lời cuộc gọi ngay, nhưng không biết vì sao lại do dự, khi cô giơ ngón tay lên lại là bấm vào nút tắc máy, sau đó cô gửi một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.
Kim Thơ:【Tôi đang làm việc. 】
Lê Giang Lâm:【Anh vẫn chưa ăn gì. 】
Câu trả lời của anh không có chút liên quan gì cả, dường như nó giống như một lời nói nũng nịu của tình nhân.
Kim Thơ: 【Tại sao lại chưa ăn? 】
Sau khi Kim Thơ gửi tin nhắn, cô đã đợi vài phút nhưng Lê Giang Lâm không trả lời, cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn và có chút lo lắng, hôm nay dường như Lê Giang Lâm có điều gì đó không ổn. Không tiếp tục nhắn tin nữa, Kim Thơ trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Kim Thơ không hề do dự mà gọi tên anh, “Giang Lâm.”
“Là anh đây.” Giọng Lê Giang Lâm dịu dàng.
Kim Thơ: “Anh bị sao vậy? Tại sao không ăn cơm?”
Im lặng trong giây lát, giọng nói trầm thấp và khàn khàn vang lên, “Thơ Thơ, em có nhớ anh không?”
Trái tim Kim Thơ run lên, lồng ngực cô bắt đầu phập phồng lên xuống.
Nếu nói chuyện trực tiếp với Lê Giang Lâm, cô có thể trả lời không do dự rằng cô không nhớ anh, nhưng nghe giọng nói qua điện thoại có chút mệt mỏi và chờ mong của anh, cô không thể nói lời gì khác làm anh ấy buồn phiền. Cô thực sự đã nghe và hiểu những lời Mộc Thu đã nói với cô, nhưng cô vẫn có chút suy nghĩ về mối quan hệ với Lê Giang Lâm, lại còn đang bận công việc nên mấy ngày nay cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghe giọng anh như vậy, tiếng thở nặng nề mệt mỏi của anh rõ ràng đã lọt vào tai cô, trái tim Kim Thơ dần dần bị cảm xúc chân thực của mình chế ngự.
Cô cân nhắc một lúc, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói nhỏ với anh: “Anh hiện đang ở nước ngoài, nghĩ đến anh có ích lợi gì chứ?”
Lúc này giọng nói của Lê Giang Lâm xen lẫn một nụ cười, “Nếu em nhớ anh, anh sẽ xuất hiện trước mặt em, bên cạnh em.”
Tim Kim Thơ đập mạnh liên hồi, cô dùng một tay ấn lên ngực mình, sau đó đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu như thể cô đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó đang đứng nhìn lên. Studio nằm ở tầng chín của tòa nhà, phía dưới kia là dòng người vô tận. Kim Thơ nhìn quanh một vòng mà không nhìn thấy Lê Giang Lâm, cô định quay mặt đi thì nghe tiếng Lê Giang Lâm nói qua điện thoại.
“Nhìn qua đây.”
Kim Thơ đưa mắt về phía đối diện, Lê Giang Lâm đang đứng ở trung tâm của quảng trường đối diện. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối và đang ngước nhìn về phía cô, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này, nhưng có cảm giác như anh đang mỉm cười.
“Muốn gặp anh không?”
“Sao anh lại ở đây, anh không ở nước ngoài sao?”
“Anh tới đón em đi làm về, được không?”
Kim Thơ nghe lời anh nói rồi không nhịn được lại cười, trong lòng cảm thấy có một dòng nước mát rất ngọt ngào chảy xuyên qua tim.
“Nhưng em chưa thể về được. Còn phải làm thêm giờ vì công việc chưa xong, anh về trước đi.”
Lê Giang Lâm, “Anh sẽ đợi em dưới lầu.”
Kim Thơ, “Bên ngoài lạnh lắm, anh còn chưa ăn gì mà.”
“Vậy em có muốn anh đến công ty để đợi em không?”
Kim Thơ bất ngờ không nghĩ tới, cô vội vàng trực tiếp từ chối, “Không.”
Lê Giang Lâm mím môi ngừng nói, chắc chắn em sợ mọi người sẽ đoán được mối quan hệ của em và anh, em vẫn chưa thể sẳng sàng chấp nhận sao?
“Có Erik ở đó không? “ Một lúc sau Lê Giang Lâm hỏi.
“Có.” Kim Thơ đáp.
“Xem như anh đến tìm cậu ấy.”
Kim Thơ, “ ... “
Năm phút sau, đại diện của Erik Lưu là Châu An dẫn Lê Giang Lâm đến studio. Châu An nhìn thấy Lê Giang Lâm khi đi vào từ quầy lễ tân nên đã trực tiếp dẫn anh đến chỗ chụp ảnh, trên đường đi Lê Giang Lâm cũng đã gặp rất nhiều người, giờ hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết sếp của mình đang ở đây. Khi nhân viên trong studio nhìn thấy anh ấy bước vào và nghe thấy tiếng ai đó gọi Lê Giang Lâm thì đó là Erik Lưu.
Đứng trước ống kính, Erik Lưu vừa thấy nhiếp ảnh gia quay đầu nhìn về phía sau anh, Erik cũng quay đầu lại, khi thấy Lê Giang Lâm cậu mỉm cười, bỏ đi động tác tạo dáng rồi đi về phía anh.
“Sao vậy đại ca, việc anh tới đây sẽ làm chậm trễ công việc của em đó.”
Lê Giang Lâm không nói gì chỉ đưa mắt nhìn sang Kim Thơ. Cô đang đứng giữa một đám đồng nghiệp nên cũng không tiện nhìn anh, Nhã Lan kích động kéo cánh tay cô, cả người như muốn nhảy dựng lên, ghé vào tai Kim Thơ nói nhỏ:
“Trời ơi, lần đầu tiên em nhìn thấy chủ tịch ở ngoài đời thật đó, còn phong độ và đẹp trai hơn trong mấy cái video trên mạng nữa kia.”
Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Giang Lâm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lê Giang Lâm đang nhìn cô, đôi mắt anh hơi híp lại như đang cố nở nụ cười bất đắc dĩ với cô, đó như một lời nhắc nhở rằng nếu em không muốn anh công khai anh sẽ làm theo những gì em muốn.
Lúc này Lê Giang Lâm thu lại ánh mắt cùng một nụ cười thoáng qua trên môi.
Người chịu trách nghiệm bố trí chụp ảnh lần này là Kim Thơ, và những người khác đang làm việc cùng với cô họ đều là những nhân viên bình thường. Ngay cả khi có thể nhìn thấy vị chủ tịch nổi tiếng trong lúc làm việc họ cũng không mất quá nhiều thời gian để bàn luận về điều đó, vì nếu không làm tốt trước mặt ông chủ tất khắc sẽ bị đuổi việc ngay.
Erik Lưu ra hiệu với Kim Thơ, cậu nói, “Chị Trish, qua đây đi, có vấn đề này cần hỏi chị.”
Kim Thơ bình tĩnh bước tới với vẻ mặt không chút gợn sóng, Erik vặn vẹo thân hình và cái cổ giống như đang rất mệt mỏi, cậu nhỏ giọng, “Tôi thấy hơi mệt, hôm nay làm đến đây thôi được không? Mọi người cũng mệt rồi không cần làm thêm giờ đâu.”
Mọi người nghe xong đều nhìn qua, họ cho rằng lời nói của Erik nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng họ chỉ nghĩ rằng có thể Erik không muốn Lê Giang Lâm đứng đó đợi mình, hai người thật sự có một mối quan hệ khá tốt nên anh muốn nghỉ sớm để nói chuyện cùng Lê Giang Lâm. Chỉ riêng có Kim Thơ là biết những lời của Erik nói ra thực sự là vì cô và Lê Giang Lâm, cậu ấy muốn Lê Giang Lâm đưa cô về nhà.
Lúc này Erik Lưu lại nói, “Chị, trong khi tôi thu dọn đồ, chị có thể đưa anh trai của tôi đến phòng khách trước, nhớ giúp tôi chăm sóc anh ấy.”
Những người trong studio đặc biệt là nữ liền nhìn về phía Kim Thơ bằng ánh mắt ghen tị, ai cũng muốn chăm sóc cho vị chủ tịch trẻ của họ nhưng làm sao có cơ hội đó chứ. Kim Thơ lạnh nhạt dưới ánh mắt của mọi người, sau đó cô khẽ mỉm cười nói với Lê Giang Lâm.
“Ông Lê, xin hãy đi cùng tôi.”
Lê Giang Lâm hơi cong môi, “Làm phiền cô, Thơ Thơ.”
Kim Thơ, ”…” Trợn mắt một cái, gì mà Thơ Thơ, là Trish, Trish Phạm đó biết chưa, đây là công ty chứ không phải ở nhà.
Về mặt này, có vẻ Lê Giang Lâm đang làm khá tốt. Mỗi lần Lê Giang Lâm tiếp xúc với những người phụ nữ, trợ lý Lưu sẽ báo cáo điều đó trong lịch trình của anh, cho nên đối tác mà Lê Giang Lâm gặp gỡ là nam hay nữ Kim Thơ điều biết rõ. Chỉ có Kim Thơ là không muốn công khai mình là người đã có gia đình. Nghĩ đến điều này, Kim Thơ bất giác chỉnh sửa tin nhắn.
[Đang đi làm, tôi để điện thoại di động trong túi xách nên không đọc tin nhắn của anh, đến giờ ăn rồi, nhớ ăn cơm nhé. 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, trái tim cô thấy rối bời, không biết tại sao thấy mình vô tâm quá, vô tâm với một người đã quan tâm mình rất nhiều, anh tự đặt mình vào vị thế là một người có gia đình mà không cần ai nhắc nhở, nhưng ngược lại cô là người luôn muốn đẩy anh ra xa, càng xa càng tốt.
“Đồ ăn đến đây.”
Mải mê trong suy nghĩ của mình thì có giọng nói của nhân viên từ bên ngoài vọng vào, là người đưa thức ăn. Kim Thơ đi ra ngoài và nhờ mọi người phân chia đồ ăn vừa được mang đến. Nhân viên bên công ty và nhóm làm việc của Erik Lưu đã đặt thức ăn riêng. Erik gọi Kim Thơ lại cùng nhau ăn. Các đồng nghiệp trong công ty thấy cô được đối xử đặc biệt thì khá tò mò, có thể bước vào phòng chờ của Erik Lưu và cùng nhau cơm với anh ta thì chắc chắn là người rất đặc biệt, họ ghen tị và bàn tán xôn xao, họ đoán xem Kim Thơ và Erik Lưu đã quen nhau bao lâu và quen biết trong trường hợp nào.
“Chắc hẳn họ đã biết nhau từ trước rồi. Không phải Erik được Trish mời sao?”
“Erik đã đi du học được một năm, vậy mà anh ấy lại được cô ấy mời chụp hình tạp chí, còn nhận làm gương mặt đại diện, và giờ còn rủ cô ấy vào ăn tối cùng nhau. Có một mối quan hệ riêng tư thì điều đó là chắc chắn rồi còn gì.”
“Nhìn Erik Lưu và Trish kìa, có lẽ họ hiểu nhau lắm. Xem ra gia cảnh cô ấy chắc cũng không tầm thường cho nên mới dễ dàng quen biết với người nổi tiếng như vậy.”
Sau bữa trưa, Kim Thơ không tự nhiên mà liếc nhìn điện thoại, nhưng Lê Giang Lâm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Đứng một bên cầm điện thoại di động và nhìn nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho Erik Lưu. sau đó cô đi đến phòng chờ thay đổi không khí vì muốn được yên tĩnh, lúc này Nhã Lan vừa đi vừa gọi điện thoại bên ngoài, trên tay còn cầm hai ly trà sữa trở về.
“Chi Trish, uống trà sữa này.”
Kim Thơ cầm lấy ly trà sữa nói cảm ơn. Nhã Lan tranh thủ đứng bên cạnh hỏi: “ Xong việc chị có định đi đâu thư giãn không?”
“Tôi về nhà.” Kim Thơ cúi đầu cắm ống hút vào ly trà sữa và uống một ngụm.
“Buồn thật, định rủ chị đi ăn lẩu cơ.” Nhã Lan thở dài, lại phải hẹn bạn trai cùng ăn rồi.
Suốt buổi chiều, điện thoại di động luôn ở trong tay Kim Thơ không rời, cô có nhận được vài tin nhắn, thỉnh thoảng nhấc nó lên để xem nhưng không cái nào thuộc về Lê Giang Lâm.
Đã vài giờ trôi qua. Có lẽ hôm nay anh ấy thực sự rất bận rộn.
Có rất nhiều phân đoạn chụp ảnh bìa nên công việc vẫn chưa xong, dự kiến sẽ làm thêm giờ vào buổi tối. Ngay sau khi chuẩn bị vào phòng, điện thoại của Kim Thơ bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lê Giang Lâm. Cô vừa muốn trả lời cuộc gọi ngay, nhưng không biết vì sao lại do dự, khi cô giơ ngón tay lên lại là bấm vào nút tắc máy, sau đó cô gửi một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.
Kim Thơ:【Tôi đang làm việc. 】
Lê Giang Lâm:【Anh vẫn chưa ăn gì. 】
Câu trả lời của anh không có chút liên quan gì cả, dường như nó giống như một lời nói nũng nịu của tình nhân.
Kim Thơ: 【Tại sao lại chưa ăn? 】
Sau khi Kim Thơ gửi tin nhắn, cô đã đợi vài phút nhưng Lê Giang Lâm không trả lời, cô bắt đầu cảm thấy bồn chồn và có chút lo lắng, hôm nay dường như Lê Giang Lâm có điều gì đó không ổn. Không tiếp tục nhắn tin nữa, Kim Thơ trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Kim Thơ không hề do dự mà gọi tên anh, “Giang Lâm.”
“Là anh đây.” Giọng Lê Giang Lâm dịu dàng.
Kim Thơ: “Anh bị sao vậy? Tại sao không ăn cơm?”
Im lặng trong giây lát, giọng nói trầm thấp và khàn khàn vang lên, “Thơ Thơ, em có nhớ anh không?”
Trái tim Kim Thơ run lên, lồng ngực cô bắt đầu phập phồng lên xuống.
Nếu nói chuyện trực tiếp với Lê Giang Lâm, cô có thể trả lời không do dự rằng cô không nhớ anh, nhưng nghe giọng nói qua điện thoại có chút mệt mỏi và chờ mong của anh, cô không thể nói lời gì khác làm anh ấy buồn phiền. Cô thực sự đã nghe và hiểu những lời Mộc Thu đã nói với cô, nhưng cô vẫn có chút suy nghĩ về mối quan hệ với Lê Giang Lâm, lại còn đang bận công việc nên mấy ngày nay cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghe giọng anh như vậy, tiếng thở nặng nề mệt mỏi của anh rõ ràng đã lọt vào tai cô, trái tim Kim Thơ dần dần bị cảm xúc chân thực của mình chế ngự.
Cô cân nhắc một lúc, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói nhỏ với anh: “Anh hiện đang ở nước ngoài, nghĩ đến anh có ích lợi gì chứ?”
Lúc này giọng nói của Lê Giang Lâm xen lẫn một nụ cười, “Nếu em nhớ anh, anh sẽ xuất hiện trước mặt em, bên cạnh em.”
Tim Kim Thơ đập mạnh liên hồi, cô dùng một tay ấn lên ngực mình, sau đó đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu như thể cô đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó đang đứng nhìn lên. Studio nằm ở tầng chín của tòa nhà, phía dưới kia là dòng người vô tận. Kim Thơ nhìn quanh một vòng mà không nhìn thấy Lê Giang Lâm, cô định quay mặt đi thì nghe tiếng Lê Giang Lâm nói qua điện thoại.
“Nhìn qua đây.”
Kim Thơ đưa mắt về phía đối diện, Lê Giang Lâm đang đứng ở trung tâm của quảng trường đối diện. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối và đang ngước nhìn về phía cô, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này, nhưng có cảm giác như anh đang mỉm cười.
“Muốn gặp anh không?”
“Sao anh lại ở đây, anh không ở nước ngoài sao?”
“Anh tới đón em đi làm về, được không?”
Kim Thơ nghe lời anh nói rồi không nhịn được lại cười, trong lòng cảm thấy có một dòng nước mát rất ngọt ngào chảy xuyên qua tim.
“Nhưng em chưa thể về được. Còn phải làm thêm giờ vì công việc chưa xong, anh về trước đi.”
Lê Giang Lâm, “Anh sẽ đợi em dưới lầu.”
Kim Thơ, “Bên ngoài lạnh lắm, anh còn chưa ăn gì mà.”
“Vậy em có muốn anh đến công ty để đợi em không?”
Kim Thơ bất ngờ không nghĩ tới, cô vội vàng trực tiếp từ chối, “Không.”
Lê Giang Lâm mím môi ngừng nói, chắc chắn em sợ mọi người sẽ đoán được mối quan hệ của em và anh, em vẫn chưa thể sẳng sàng chấp nhận sao?
“Có Erik ở đó không? “ Một lúc sau Lê Giang Lâm hỏi.
“Có.” Kim Thơ đáp.
“Xem như anh đến tìm cậu ấy.”
Kim Thơ, “ ... “
Năm phút sau, đại diện của Erik Lưu là Châu An dẫn Lê Giang Lâm đến studio. Châu An nhìn thấy Lê Giang Lâm khi đi vào từ quầy lễ tân nên đã trực tiếp dẫn anh đến chỗ chụp ảnh, trên đường đi Lê Giang Lâm cũng đã gặp rất nhiều người, giờ hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết sếp của mình đang ở đây. Khi nhân viên trong studio nhìn thấy anh ấy bước vào và nghe thấy tiếng ai đó gọi Lê Giang Lâm thì đó là Erik Lưu.
Đứng trước ống kính, Erik Lưu vừa thấy nhiếp ảnh gia quay đầu nhìn về phía sau anh, Erik cũng quay đầu lại, khi thấy Lê Giang Lâm cậu mỉm cười, bỏ đi động tác tạo dáng rồi đi về phía anh.
“Sao vậy đại ca, việc anh tới đây sẽ làm chậm trễ công việc của em đó.”
Lê Giang Lâm không nói gì chỉ đưa mắt nhìn sang Kim Thơ. Cô đang đứng giữa một đám đồng nghiệp nên cũng không tiện nhìn anh, Nhã Lan kích động kéo cánh tay cô, cả người như muốn nhảy dựng lên, ghé vào tai Kim Thơ nói nhỏ:
“Trời ơi, lần đầu tiên em nhìn thấy chủ tịch ở ngoài đời thật đó, còn phong độ và đẹp trai hơn trong mấy cái video trên mạng nữa kia.”
Kim Thơ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Giang Lâm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lê Giang Lâm đang nhìn cô, đôi mắt anh hơi híp lại như đang cố nở nụ cười bất đắc dĩ với cô, đó như một lời nhắc nhở rằng nếu em không muốn anh công khai anh sẽ làm theo những gì em muốn.
Lúc này Lê Giang Lâm thu lại ánh mắt cùng một nụ cười thoáng qua trên môi.
Người chịu trách nghiệm bố trí chụp ảnh lần này là Kim Thơ, và những người khác đang làm việc cùng với cô họ đều là những nhân viên bình thường. Ngay cả khi có thể nhìn thấy vị chủ tịch nổi tiếng trong lúc làm việc họ cũng không mất quá nhiều thời gian để bàn luận về điều đó, vì nếu không làm tốt trước mặt ông chủ tất khắc sẽ bị đuổi việc ngay.
Erik Lưu ra hiệu với Kim Thơ, cậu nói, “Chị Trish, qua đây đi, có vấn đề này cần hỏi chị.”
Kim Thơ bình tĩnh bước tới với vẻ mặt không chút gợn sóng, Erik vặn vẹo thân hình và cái cổ giống như đang rất mệt mỏi, cậu nhỏ giọng, “Tôi thấy hơi mệt, hôm nay làm đến đây thôi được không? Mọi người cũng mệt rồi không cần làm thêm giờ đâu.”
Mọi người nghe xong đều nhìn qua, họ cho rằng lời nói của Erik nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng họ chỉ nghĩ rằng có thể Erik không muốn Lê Giang Lâm đứng đó đợi mình, hai người thật sự có một mối quan hệ khá tốt nên anh muốn nghỉ sớm để nói chuyện cùng Lê Giang Lâm. Chỉ riêng có Kim Thơ là biết những lời của Erik nói ra thực sự là vì cô và Lê Giang Lâm, cậu ấy muốn Lê Giang Lâm đưa cô về nhà.
Lúc này Erik Lưu lại nói, “Chị, trong khi tôi thu dọn đồ, chị có thể đưa anh trai của tôi đến phòng khách trước, nhớ giúp tôi chăm sóc anh ấy.”
Những người trong studio đặc biệt là nữ liền nhìn về phía Kim Thơ bằng ánh mắt ghen tị, ai cũng muốn chăm sóc cho vị chủ tịch trẻ của họ nhưng làm sao có cơ hội đó chứ. Kim Thơ lạnh nhạt dưới ánh mắt của mọi người, sau đó cô khẽ mỉm cười nói với Lê Giang Lâm.
“Ông Lê, xin hãy đi cùng tôi.”
Lê Giang Lâm hơi cong môi, “Làm phiền cô, Thơ Thơ.”
Kim Thơ, ”…” Trợn mắt một cái, gì mà Thơ Thơ, là Trish, Trish Phạm đó biết chưa, đây là công ty chứ không phải ở nhà.
Danh sách chương