Nhìn cái gì mà nhìn, Kim Thơ bĩu môi trừng mắt Lê Giang Lâm một cái rồi quay đi. Ánh mắt của người đàn ông rơi trên người cô mang theo một nụ cười mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy, anh duỗi đôi chân dài đi đến bên cạnh cô, khi cùng bước đi bóng hai người in trên mặt đất xếp chồng lên nhau, Kim Thơ khi nhìn liền có chút xấu hổ, cô mím khóe môi, trong lòng bất giác luôn cảm thấy các đồng nghiệp trong công ty đã nhìn ra mối quan hệ của cô và Lê Giang Lâm.
Cô bước đi nhanh hơn và hơi nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng với bước chân rất gọn gàng đúng chuẩn mực, thể hiện phong thái của một nhân viên đang tiếp đón vị lãnh đạo cao cấp của công ty. Đến phòng chờ dành cho khách, cô đẩy cửa phòng lịch sự mời Lê Giang Lâm đi vào trước, trước khi Lê Giang Lâm bước vào cửa, một đôi mắt đào hoa dừng lại trên gương mặt thiếu nữ vài giây, Kim Thơ không tự nhiên liếc mắt nhìn anh, Lê Giang Lâm bình đạm mỉm cười rồi bước vào trong.
Kim Thơ đang định đi vào thì Nhã Lan đã lon ton chạy đến bên cạnh cô, kéo tay áo hỏi nhỏ, “Chị Trish, chị có cần em giúp không? Em vào với chị nha, làm việc lặt vặt cũng được.”
“Không cần đâu.” Kim Thơ lắc đầu, nếu cô vào chắc chắn ngày mai sẽ bị đuổi việc đó.
“Cần, cần mà.” Nhã Lan đưa mắt về phía cửa và liếc nhìn vào bên trong, cô kéo cánh tay Kim Thơ, mặt kề sát tai cô và nói với giọng nài nỉ mà chỉ có hai người mới có thể nghe, “ Chị Trish, chủ tịch đã có vợ rồi, cô ấy lại là người thừa kế của tập đoàn WOsan, chị đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ nhé, em rất lo lắng cho chị nên mới muốn vào cùng.”
Kim Thơ, “ ... “ Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Khi Lê Giang Lâm chủ động đến tìm Kim Thơ, anh đã bước vào phòng khách để hai người họ không bị các đồng nghiệp khác trong công ty chú ý và hoài nghi về mối quan hệ giữa hai người họ, sẽ không thể nói chuyện tùy tiện nếu Nhã Lan cũng vào cùng. Ngay khi Kim Thơ định tìm ra một lý do hợp lý để từ chối Nhã Lan, lúc này quản lý của Erik Lưu là Châu An bước nhanh tới hét vào mặt Nhã Lan.
“Này, ở đây có phần của cô sao? Mau đi làm việc của mình đi chứ.”
Bao nhiêu năm làm việc trong ngành này, lời nói của Châu An có thể nói là rất đáng răn đe trước một nhân viên nhỏ bé như Nhã Lan. Ngay khi nghe được lời này Nhã Lan bị giật mình lùi về phía sau lưng Kim Thơ, cô giống như một học sinh tiểu học lúng túng khi bị giáo viên gọi tên lên trả bài. Nhã Lan khẽ gật đầu với Châu An, giọng nói cô lí nhí.
“Tôi… Tôi là trợ lý của chị Trish, tôi…”
Châu An, “Trợ lý phải không? Như vậy cũng được, cô có thể đến quán cà phê dưới lầu mua vài tách cà phê mang lên đây đi.”
Nhã Lan, “...”
Tôi muốn vào phòng khách với chị Trish để nhìn chủ tịch mà, với lại còn kịp thời ngăn cản nếu chị Trish không kìm lòng mà tỏ tình với chủ tịch, nên biết anh ấy là người đã có gia đình, chứ tôi không thực sự đến đây để chạy việc vặt đâu. Nhưng trước khi Nhã Lan còn muốn nói thiêm, Châu An đã quay đầu về phía các nhân viên trong studio và nói:
“Nào, mọi người đã làm việc lâu như vậy rồi, tất cả cũng đều mệt. Erik mời mọi người uống cà phê để giải khát, mau thu dọn gọn gàng lại đi. Ai muốn uống cái gì thì nói với cô trợ lý này.”
Nhã Lan, “ ... “ Cái gì vậy trời, tôi không phải osin mà.
Erik mời mọi người uống cà phê tại sao trợ lý riêng của anh ta không đi mua mà lại bắt tôi đi mua chứ? Trong studio có gần 20 người, tôi có thể đi mua một mình được sao? Nhã Lan quay đầu nhìn Kim Thơ một cách đáng thương, Kim Thơ vỗ vai cô.
“Cô đi mua một tách cà phê cho chủ tịch Lê. Anh ấy muốn espresso.”
Nhã Lan nghe vậy ánh mắt sáng lên, như vậy là có cơ hội để mang cà phê vào cho chủ tịch rồi.
“Vậy còn chị, chị uống gì?”
“Mua cho tôi một cốc trà sữa, ít đường, có kem và dừa, và phải nóng… À, có thể mua thêm một phần thức ăn tối.”
Nhã Lan mở phần ghi nhớ trên điện thoại và ghi chú lại, cười một cách thoải mái rồi đi đến chỗ những người khác hỏi họ muốn uống gì.
Kim Thơ đẩy cửa bước vào phòng khách và nhìn thấy Lê Giang Lâm đang đứng bên cạnh cửa sổ, anh quay đầu nhìn cô rồi mỉm cười với gương mặt dịu dàng, các góc cạnh và đường nét nghiêm nghị trở nên hài hoà với độ cong trên đôi mắt, anh đưa tay về phía Kim Thơ như muốn được nắm lấy bàn tay cô. Sợ bị người ngoài nhìn thấy, trong vô thức Kim Thơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Cô quay lại đóng cửa cẩn thận còn vặn luôn ổ khóa.
Lê Giang Lâm đi tới từ phía sau ôm lấy eo cô.
“Tại sao lại khóa cửa?”
Kim Thơ, “... Tiện tay khoá lại.”
Kim Thơ biết anh đang cố ý trêu chọc mình, vì vậy cô quay người lại đối mặt với Lê Giang Lâm, “Vào ghế sofa ngồi đi.”
Lê Giang Lâm không nói gì nhưng khóe môi nhếch lên, anh đi theo cô đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Tại sao anh lại trở về đột ngột như vậy? Em thấy lịch trình hôm nay của anh vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Lê Giang Lâm gật đầu, “Có thứ quan trọng hơn, vì vậy trở về, trợ lý Lưu sẽ xử lý những việc còn lại, nếu không thể giải quyết thì cứ huỷ là xong.”
Thứ quan trọng hơn sao? Chỉ vì vậy mà muốn huỷ công việc, chẳng lẻ ý anh muốn nói vì tôi sao?
Trong lòng Kim Thơ không khỏi cười thầm, người đàn ông này, thật sự không chịu nổi khi không nói ra những lời khiêu khích làm người khác phải suy nghĩ mà.
Kim Thơ nở một nụ cười hiền hoà, “Nói hay nhỉ.”
Lê Giang Lâm hơi ngả người ra sau, ánh mắt nhìn cô với nụ cười trên môi. Hai người cứ lặng lẽ ngồi nhìn nhau một lúc, sau đó Kim Thơ đứng dậy.
“Em vừa nhờ người xuống mua giúp ít đồ ăn. Em đi xem họ có mang lên chưa.”
Ngồi đối mặt với anh Kim Thơ thật sự không biết nên nói gì, cô muốn tìm cớ đi ra ngoài, Lê Giang Lâm cũng không ngăn cản. Ngay khi Kim Thơ bước ra khỏi phòng chờ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, họ đều cho rằng chủ tịch của tập đoàn NIP đã không hài lòng với nhân viên nên đã bị đuổi Trish Phạm ra ngoài.
Một người kéo tay Kim Thơ lại hỏi, “Trish, tại sao cô lại ra ngoài? Rõ ràng Erik Lưu đã nhờ cô chăm sóc cho chủ tịch Lê mà?”
“À, chủ tịch chưa ăn tối, tôi ra ngoài giúp anh ấy xem bữa tối được đưa đến chưa.”
Nói vậy có vẻ như chủ tịch Lê đã xem cô như một người chạy việc vặt thôi. Khi mọi người thấy Kim Thơ có cơ hội tiếp xúc với chủ tịch, họ như ghen tị mà cố ý phớt lờ cô, sau khi biết lý do Kim Thơ rời khỏi phòng, họ không còn nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ như lúc nãy nữa, vì họ đã từng trải qua chuyện này nên có chút thông cảm với Kim Thơ. Con người là thế đấy, khi họ nhìn thấy người khác có cơ hội tiếng thân, họ sẽ ghen tị và chán ghét, nhưng khi họ thấy người đó thất bại, họ lại tỏ thái độ cảm thông.
Kim Thơ đợi bên ngoài vài phút trước khi shipper giao đồ ăn đến, cô đặt biệt mua bữa ăn này cho một mình Lê Giang Lâm. Cô bưng đồ ăn xoay người đi vào phòng khách, một đồng nghiệp phụ trách hậu cần lén nhìn qua. Kim Thơ đẩy cửa, một lần nữa cắt ngang tầm nhìn của mọi người. Lê Giang Lâm chưa ăn tối, Kim Thơ có chút lo lắng bụng anh sẽ cảm thấy khó chịu nên đã gọi món phở bò dễ ăn. Khi thức ăn được đặt lên bàn, Lê Giang Lâm vươn tay muốn tự làm nhưng Kim Thơ không cho anh chạm vào mà tự mình dọn thức ăn ra cho anh. Nên biết Lê Giang Lâm đã làm việc cả ngày hôm qua, còn phải bắt chuyến bay vào buổi sáng để trở về, trên máy bay không thể ngủ ngon được nên anh sẽ hơi mệt, giúp anh bày bữa ăn tối đối với Kim Thơ thì có xá gì.
Kim Thơ vừa trộn phở xong, sau đó cô đẩy tô phở đến trước mặt anh để anh ăn, lúc này có người gọi cô ra bên ngoài, nói rằng nhiếp ảnh gia yêu cầu cô ra ngoài để hỏi về cảnh chụp tiếp theo vào ngày mai.
“Vậy anh ăn đi, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, khi nào xong chúng ta cùng về nhà.”
Lê Giang Lâm mỉm cười với cô, Kim Thơ bước tới cửa, khi cửa đóng lại, cô nhìn thấy Lê Giang Lâm lấy đũa gắp một miếng phở lên đưa vào miệng. Thức ăn thanh thoát, người ăn tao nhã, tuy chỉ là một tô phở bình thường nhưng vẫn cho người ta cảm giác đầy đủ mỹ vị đẹp đẽ của cuộc sống.
Cô bước đi nhanh hơn và hơi nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng với bước chân rất gọn gàng đúng chuẩn mực, thể hiện phong thái của một nhân viên đang tiếp đón vị lãnh đạo cao cấp của công ty. Đến phòng chờ dành cho khách, cô đẩy cửa phòng lịch sự mời Lê Giang Lâm đi vào trước, trước khi Lê Giang Lâm bước vào cửa, một đôi mắt đào hoa dừng lại trên gương mặt thiếu nữ vài giây, Kim Thơ không tự nhiên liếc mắt nhìn anh, Lê Giang Lâm bình đạm mỉm cười rồi bước vào trong.
Kim Thơ đang định đi vào thì Nhã Lan đã lon ton chạy đến bên cạnh cô, kéo tay áo hỏi nhỏ, “Chị Trish, chị có cần em giúp không? Em vào với chị nha, làm việc lặt vặt cũng được.”
“Không cần đâu.” Kim Thơ lắc đầu, nếu cô vào chắc chắn ngày mai sẽ bị đuổi việc đó.
“Cần, cần mà.” Nhã Lan đưa mắt về phía cửa và liếc nhìn vào bên trong, cô kéo cánh tay Kim Thơ, mặt kề sát tai cô và nói với giọng nài nỉ mà chỉ có hai người mới có thể nghe, “ Chị Trish, chủ tịch đã có vợ rồi, cô ấy lại là người thừa kế của tập đoàn WOsan, chị đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ nhé, em rất lo lắng cho chị nên mới muốn vào cùng.”
Kim Thơ, “ ... “ Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Khi Lê Giang Lâm chủ động đến tìm Kim Thơ, anh đã bước vào phòng khách để hai người họ không bị các đồng nghiệp khác trong công ty chú ý và hoài nghi về mối quan hệ giữa hai người họ, sẽ không thể nói chuyện tùy tiện nếu Nhã Lan cũng vào cùng. Ngay khi Kim Thơ định tìm ra một lý do hợp lý để từ chối Nhã Lan, lúc này quản lý của Erik Lưu là Châu An bước nhanh tới hét vào mặt Nhã Lan.
“Này, ở đây có phần của cô sao? Mau đi làm việc của mình đi chứ.”
Bao nhiêu năm làm việc trong ngành này, lời nói của Châu An có thể nói là rất đáng răn đe trước một nhân viên nhỏ bé như Nhã Lan. Ngay khi nghe được lời này Nhã Lan bị giật mình lùi về phía sau lưng Kim Thơ, cô giống như một học sinh tiểu học lúng túng khi bị giáo viên gọi tên lên trả bài. Nhã Lan khẽ gật đầu với Châu An, giọng nói cô lí nhí.
“Tôi… Tôi là trợ lý của chị Trish, tôi…”
Châu An, “Trợ lý phải không? Như vậy cũng được, cô có thể đến quán cà phê dưới lầu mua vài tách cà phê mang lên đây đi.”
Nhã Lan, “...”
Tôi muốn vào phòng khách với chị Trish để nhìn chủ tịch mà, với lại còn kịp thời ngăn cản nếu chị Trish không kìm lòng mà tỏ tình với chủ tịch, nên biết anh ấy là người đã có gia đình, chứ tôi không thực sự đến đây để chạy việc vặt đâu. Nhưng trước khi Nhã Lan còn muốn nói thiêm, Châu An đã quay đầu về phía các nhân viên trong studio và nói:
“Nào, mọi người đã làm việc lâu như vậy rồi, tất cả cũng đều mệt. Erik mời mọi người uống cà phê để giải khát, mau thu dọn gọn gàng lại đi. Ai muốn uống cái gì thì nói với cô trợ lý này.”
Nhã Lan, “ ... “ Cái gì vậy trời, tôi không phải osin mà.
Erik mời mọi người uống cà phê tại sao trợ lý riêng của anh ta không đi mua mà lại bắt tôi đi mua chứ? Trong studio có gần 20 người, tôi có thể đi mua một mình được sao? Nhã Lan quay đầu nhìn Kim Thơ một cách đáng thương, Kim Thơ vỗ vai cô.
“Cô đi mua một tách cà phê cho chủ tịch Lê. Anh ấy muốn espresso.”
Nhã Lan nghe vậy ánh mắt sáng lên, như vậy là có cơ hội để mang cà phê vào cho chủ tịch rồi.
“Vậy còn chị, chị uống gì?”
“Mua cho tôi một cốc trà sữa, ít đường, có kem và dừa, và phải nóng… À, có thể mua thêm một phần thức ăn tối.”
Nhã Lan mở phần ghi nhớ trên điện thoại và ghi chú lại, cười một cách thoải mái rồi đi đến chỗ những người khác hỏi họ muốn uống gì.
Kim Thơ đẩy cửa bước vào phòng khách và nhìn thấy Lê Giang Lâm đang đứng bên cạnh cửa sổ, anh quay đầu nhìn cô rồi mỉm cười với gương mặt dịu dàng, các góc cạnh và đường nét nghiêm nghị trở nên hài hoà với độ cong trên đôi mắt, anh đưa tay về phía Kim Thơ như muốn được nắm lấy bàn tay cô. Sợ bị người ngoài nhìn thấy, trong vô thức Kim Thơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Cô quay lại đóng cửa cẩn thận còn vặn luôn ổ khóa.
Lê Giang Lâm đi tới từ phía sau ôm lấy eo cô.
“Tại sao lại khóa cửa?”
Kim Thơ, “... Tiện tay khoá lại.”
Kim Thơ biết anh đang cố ý trêu chọc mình, vì vậy cô quay người lại đối mặt với Lê Giang Lâm, “Vào ghế sofa ngồi đi.”
Lê Giang Lâm không nói gì nhưng khóe môi nhếch lên, anh đi theo cô đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Tại sao anh lại trở về đột ngột như vậy? Em thấy lịch trình hôm nay của anh vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Lê Giang Lâm gật đầu, “Có thứ quan trọng hơn, vì vậy trở về, trợ lý Lưu sẽ xử lý những việc còn lại, nếu không thể giải quyết thì cứ huỷ là xong.”
Thứ quan trọng hơn sao? Chỉ vì vậy mà muốn huỷ công việc, chẳng lẻ ý anh muốn nói vì tôi sao?
Trong lòng Kim Thơ không khỏi cười thầm, người đàn ông này, thật sự không chịu nổi khi không nói ra những lời khiêu khích làm người khác phải suy nghĩ mà.
Kim Thơ nở một nụ cười hiền hoà, “Nói hay nhỉ.”
Lê Giang Lâm hơi ngả người ra sau, ánh mắt nhìn cô với nụ cười trên môi. Hai người cứ lặng lẽ ngồi nhìn nhau một lúc, sau đó Kim Thơ đứng dậy.
“Em vừa nhờ người xuống mua giúp ít đồ ăn. Em đi xem họ có mang lên chưa.”
Ngồi đối mặt với anh Kim Thơ thật sự không biết nên nói gì, cô muốn tìm cớ đi ra ngoài, Lê Giang Lâm cũng không ngăn cản. Ngay khi Kim Thơ bước ra khỏi phòng chờ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, họ đều cho rằng chủ tịch của tập đoàn NIP đã không hài lòng với nhân viên nên đã bị đuổi Trish Phạm ra ngoài.
Một người kéo tay Kim Thơ lại hỏi, “Trish, tại sao cô lại ra ngoài? Rõ ràng Erik Lưu đã nhờ cô chăm sóc cho chủ tịch Lê mà?”
“À, chủ tịch chưa ăn tối, tôi ra ngoài giúp anh ấy xem bữa tối được đưa đến chưa.”
Nói vậy có vẻ như chủ tịch Lê đã xem cô như một người chạy việc vặt thôi. Khi mọi người thấy Kim Thơ có cơ hội tiếp xúc với chủ tịch, họ như ghen tị mà cố ý phớt lờ cô, sau khi biết lý do Kim Thơ rời khỏi phòng, họ không còn nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ như lúc nãy nữa, vì họ đã từng trải qua chuyện này nên có chút thông cảm với Kim Thơ. Con người là thế đấy, khi họ nhìn thấy người khác có cơ hội tiếng thân, họ sẽ ghen tị và chán ghét, nhưng khi họ thấy người đó thất bại, họ lại tỏ thái độ cảm thông.
Kim Thơ đợi bên ngoài vài phút trước khi shipper giao đồ ăn đến, cô đặt biệt mua bữa ăn này cho một mình Lê Giang Lâm. Cô bưng đồ ăn xoay người đi vào phòng khách, một đồng nghiệp phụ trách hậu cần lén nhìn qua. Kim Thơ đẩy cửa, một lần nữa cắt ngang tầm nhìn của mọi người. Lê Giang Lâm chưa ăn tối, Kim Thơ có chút lo lắng bụng anh sẽ cảm thấy khó chịu nên đã gọi món phở bò dễ ăn. Khi thức ăn được đặt lên bàn, Lê Giang Lâm vươn tay muốn tự làm nhưng Kim Thơ không cho anh chạm vào mà tự mình dọn thức ăn ra cho anh. Nên biết Lê Giang Lâm đã làm việc cả ngày hôm qua, còn phải bắt chuyến bay vào buổi sáng để trở về, trên máy bay không thể ngủ ngon được nên anh sẽ hơi mệt, giúp anh bày bữa ăn tối đối với Kim Thơ thì có xá gì.
Kim Thơ vừa trộn phở xong, sau đó cô đẩy tô phở đến trước mặt anh để anh ăn, lúc này có người gọi cô ra bên ngoài, nói rằng nhiếp ảnh gia yêu cầu cô ra ngoài để hỏi về cảnh chụp tiếp theo vào ngày mai.
“Vậy anh ăn đi, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, khi nào xong chúng ta cùng về nhà.”
Lê Giang Lâm mỉm cười với cô, Kim Thơ bước tới cửa, khi cửa đóng lại, cô nhìn thấy Lê Giang Lâm lấy đũa gắp một miếng phở lên đưa vào miệng. Thức ăn thanh thoát, người ăn tao nhã, tuy chỉ là một tô phở bình thường nhưng vẫn cho người ta cảm giác đầy đủ mỹ vị đẹp đẽ của cuộc sống.
Danh sách chương