Lê Giang lâm dùng tay đỡ sau đầu cô, từng chút từng chút nếm mùi vị ngọt ngào trên môi cô, anh kéo tay cô ra khỏi áo sơ mi rồi vòng nó qua cổ mình, các ngón tay Kim Thơ siết chặt lấy lưng anh. Môi răng quyện vào nhau, eo cô bất giác nhướng người đến gần anh hơn, sau khi nhận ra hành động của mình, Kim Thơ sửng sốt, cô chưa từng có những hành động mang tính gợi tình như thế bao giờ, trong lòng đột nhiên rùng mình một cái. Lúc này bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Kim Thơ xấu hổ nhấc chân lên muốn đá Lê Giang Lâm, nhưng anh kịp xoay người tránh được, nụ hôn lại sâu sắc thêm một chút, môi Kim Thơ lúc này hơi tê dại vì bị anh liếm mút, cằm cũng nâng lên, đôi mắt mơ hồ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh khiến trái tim cô như tan chảy giữa sống tình.
Thấy Kim Thơ mất tập trung, Lê Giang Lâm siết chặt eo cô làm nụ hôn càng nồng đậm, khi thấy Kim Thơ chịu hết nổi anh mới nhẹ cắn lên môi cô một cái kết thúc nụ hôn ngọt ngào.
“Giang Lâm, em lo anh đi công tác nước ngoài ngồi những chuyến bay quá lâu sẽ rất mệt. Anh nên về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Ngực Kim Thơ phập phồng lên xuống nặng nề thở dốc.
Lê Giang Lâm vươn tay xoa nhẹ lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, “Đau không?”
Kim Thơ, “...”
Kim Thơ không thể chịu đựng được cái nhìn nóng bỏng và dịu dàng này của anh, cô nghiến răng, “Giang Lâm, nếu còn làm thế nữa em sẽ trừ hết điểm của anh.”
Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm vào Kim Thơ, “Xin lỗi, anh không giỏi hôn?”
Kim Thơ, “ ... “ Hôn rồi còn nói nhiều như vậy làm gì?
Đây không phải là vấn đề kỹ năng hôn giỏi hay không mà là ở tâm trạng, là do anh quá phấn khích nên không kiềm chế được sức lực của mình, Kim Thơ không muốn tranh luận với anh ở đây, cô sợ rằng anh không kìm được cảm xúc lúc đó sẽ tiến xa hơn, bị người ngoài nghe thấy sẽ không hay chút nào.
Có một âm thanh đột ngột từ ngoài cửa phòng chờ, Kim Thơ giật mình đặt tay lên vai Lê Giang Lâm để đứng dậy. Lê Giang Lâm thấy Kim Thơ lo lắng, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, “Không sao đâu, em đã khóa cửa rồi mà.”
“Chị Trish, nhiếp ảnh gia có chuyện muốn nói với chị.”
“Chờ một chút.” Kim Thơ đáp lời rồi đứng dậy.
Lê Giang Lâm từ trong túi quần lấy ra một thỏi son, anh véo cằm Kim Thơ một cách điệu nghệ rồi mỉm cười, “Son môi của em bị nhạt hết rồi.”
Cảm giác đôi môi mỏng đang được thỏi son cọ vào và người đàn ông trước mặt đang mỉm cười nhẹ nhàng tô son cho mình, mặt Kim Thơ đỏ bừng, đôi môi còn hơi đau cũng rung lên, không biết sau khi tô son mọi người khi nhìn vào có thấy kỳ lạ không?
Kim Thơ đẩy tay anh ra tức giận nói: “Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau ở công ty.”
“Được rồi.” Tô son xong, Lê Giang Lâm bỏ thỏi son vào túi rồi nhìn cô mỉm cười. “Rất hợp với em.”
Nhìn Lê Giang Lâm bỏ thỏi son vào túi quần, Kim Thơ sửng sốt hỏi: “Đây là son của anh?”
Lê Giang Lâm rất bình tĩnh, “Đúng vậy, ở trên người anh, mỗi ngày.”
Kim Thơ, “ ... “ Anh dùng son môi? Tôi có nghe lầm không vậy? Một người đàn ông mỗi ngày đều mang son môi bên người sao?
Thấy Kim Thơ ngơ ngác Lê Giang Lâm bật cười nhéo má cô, “Là em dùng chứ không phải anh, bất cứ lúc nào muốn hôn em sau đó sẽ giúp em tô son, không phải tiện lợi lắm sao?”
Kim Thơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà vừa bực mình lại vừa buồn cười, cô mím môi liếc anh một cái, “Lưu manh.”
Cô xoay người bước ra ngoài.
Vừa mở cửa đã thấy Nhã Lan đứng bên cạnh cửa, cô nhìn Kim Thơ mím môi, “Chị Trish, môi chị có vẻ hơi sưng?” Màu môi cũng khác lúc nãy.
Kim Thơ nhẹ giọng, “Ly trà sữa vừa rồi cô mua cho tôi hơi nóng.”
“Hả??? Là bị trà sữa làm bỏng sao? Em phải làm sao đây, có nên bôi một ít thuốc chống sưng không?”
Lúc này Châu An cũng đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị Trish bị bỏng trà sữa. Chị có thuốc nào để giảm sưng không?”
Bỏng trà sữa!!! Ánh mắt Châu An nhìn chằm chằm vào môi Kim Thơ. Cái này là giống bị hôn hơn, Châu An lắc đầu nói, “Tôi không có thuốc giảm sưng, cô có thể xuống lầu mua.”
Nhã Lan vội vàng gật đầu, “Được rồi, em sẽ đến hiệu thuốc mua cho chị.”
Châu An lắc đầu, cô gái ngốc nghếch, cái này chắc chắn là bị bạn trai hôn, như vậy mà cũng không nhìn ra.
“Không cần, lát nữa tôi sẽ về nhà, ở nhà có thuốc nên không cần mua.” Kim Thơ vội vàng nói.
Lúc này nhiếp ảnh gia yêu cầu Kim Thơ đến xem một số bức ảnh cuối cùng được chụp.
“Trish, đây có phải là loại hiệu ứng mà cô muốn không?”
Kim Thơ nhìn lại bức ảnh được chụp rất đẹp, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, rất hoàn hảo.” Nói xong cô quay sang nói với mọi người trong studio, “Làm khó mọi người rồi, chúng ta cùng nhau xuống nhà ăn cơm đi.”
“Erik Lưu và chủ tịch Lê cũng đi cùng à?”
Châu An nói, “Xin lỗi mọi người, ngày mai Erik còn có việc phải làm, vì vậy chúng tôi sẽ không đi cùng được.”
Nếu Erik không đi thì chắc chắn Lê Giang Lâm cũng không đi, cho nên lúc này mọi người có chút thất vọng mà thu dọn dụng cụ và cùng xuống lầu tìm quán ăn khuya.
Sau khi mọi người rời đi, Kim Thơ nói với Lê Giang Lâm, “Anh và Erik đi trước, em sẽ xuống sau.”
Còn những người khác trong công ty đang làm thêm giờ, và cô không muốn họ nhìn thấy ba người đi cùng nhau.
“Đi cùng nhau, không có gì đâu.” Lê Giang Lâm nói.
Kim Thơ có chút chần chừ, nhưng cũng đồng ý, “Được rồi.”
Bởi vì gương mặt của hai người này quá nổi bật, một là nam vương của làng giải trí, hai là chủ tịch của tập đoàn NIP, nên rất dễ gây sự chú ý. Cho nên ba người họ chỉ có thể đi bộ từ ga ra dưới tầng hầm để tránh chỗ đông người. Khi lên đến tầng một, Erik tách khỏi Lê Giang Lâm và Kim Thơ. Người lái xe ô tô đang đậu tại bãi đậu xe ở quảng trường đối diện, khi băng qua đường, Lê Giang Lâm rất tự nhiên nắm lấy tay Kim Thơ.
Lúc này Nhã Lan định đi ăn tối với mọi người, nhưng khi đến quán ăn cô nhận ra mình để quên túi xách nên quay lại lấy, khi bước đến cửa tòa nhà thì vô tình nhìn thấy chủ tịch Lê đang nắm tay Trish Phạm.
Nhã Lan dùng tay dụi mắt, cô khó khăn tự an ủi mình bằng cái suy nghĩ, chị Trish và chủ tịch Lê chỉ là tình cờ cùng đi ra từ hầm gara thôi. Nhưng sau đó cô thấy hai người càng lúc càng gần nhau hơn, và cuối cùng có vẻ như lần đầu tiên chủ tịch Lê vươn tay ra ôm lấy eo Trish Phạm, sau đó cả hai người cùng bước lên xe riêng của Lê Giang Lâm.
Chủ tịch Lê, người trìu mến, tận tâm và không bao giờ tháo chiếc nhẫn cưới của mình ra lúc này đã chủ động nắm tay và còn ôm eo chị Trish. Nhã Lan như bị sét đánh, cô đứng trong gió lạnh một lúc, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó mà trước đây Kim Thơ đã từng nói với cô.
“Tôi cũng họ Phạm, có phải tôi cũng có khả năng là con gái của ông Phạm Hùng và là người thừa kế của tập đoàn WOsan không?”
Trong đầu Nhã Lan chợt hiện ra một câu trả lời “rất có khả năng”, cô vội vàng dùng điện thoại di động bấm vào google để kiểm tra độ giống nhau trên gương mặt của ông Phạm Hùng và Trish Phạm. Dù không có thông tin gì về con gái của chủ tịch Phạm Hùng trên mạng nhưng thông tin bố mẹ và con cái vẫn có thể được tìm thấy.
Sau khi xem xong thông tin, tay Nhã Lan run lên vì phấn khích, cô như phát điên liền gọi cho bạn trai của mình. Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Nhã Lan nóng lòng, lời nói ra cũng rung rung, “Anh ơi, em đã tìm ra một bí mật rất lớn, anh có biết đó là gì không?... Anh có nhớ con gái của chủ tịch Phạm Hùng vợ của chủ tịch Lê mà em đã nói với anh không? Trish Phạm… Chị Trish, chị ấy có thể là con gái lớn của ông Phạm Hùng, người thừa kế của tập đoàn WOsan đó.”
Thấy Kim Thơ mất tập trung, Lê Giang Lâm siết chặt eo cô làm nụ hôn càng nồng đậm, khi thấy Kim Thơ chịu hết nổi anh mới nhẹ cắn lên môi cô một cái kết thúc nụ hôn ngọt ngào.
“Giang Lâm, em lo anh đi công tác nước ngoài ngồi những chuyến bay quá lâu sẽ rất mệt. Anh nên về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Ngực Kim Thơ phập phồng lên xuống nặng nề thở dốc.
Lê Giang Lâm vươn tay xoa nhẹ lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, “Đau không?”
Kim Thơ, “...”
Kim Thơ không thể chịu đựng được cái nhìn nóng bỏng và dịu dàng này của anh, cô nghiến răng, “Giang Lâm, nếu còn làm thế nữa em sẽ trừ hết điểm của anh.”
Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm vào Kim Thơ, “Xin lỗi, anh không giỏi hôn?”
Kim Thơ, “ ... “ Hôn rồi còn nói nhiều như vậy làm gì?
Đây không phải là vấn đề kỹ năng hôn giỏi hay không mà là ở tâm trạng, là do anh quá phấn khích nên không kiềm chế được sức lực của mình, Kim Thơ không muốn tranh luận với anh ở đây, cô sợ rằng anh không kìm được cảm xúc lúc đó sẽ tiến xa hơn, bị người ngoài nghe thấy sẽ không hay chút nào.
Có một âm thanh đột ngột từ ngoài cửa phòng chờ, Kim Thơ giật mình đặt tay lên vai Lê Giang Lâm để đứng dậy. Lê Giang Lâm thấy Kim Thơ lo lắng, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, “Không sao đâu, em đã khóa cửa rồi mà.”
“Chị Trish, nhiếp ảnh gia có chuyện muốn nói với chị.”
“Chờ một chút.” Kim Thơ đáp lời rồi đứng dậy.
Lê Giang Lâm từ trong túi quần lấy ra một thỏi son, anh véo cằm Kim Thơ một cách điệu nghệ rồi mỉm cười, “Son môi của em bị nhạt hết rồi.”
Cảm giác đôi môi mỏng đang được thỏi son cọ vào và người đàn ông trước mặt đang mỉm cười nhẹ nhàng tô son cho mình, mặt Kim Thơ đỏ bừng, đôi môi còn hơi đau cũng rung lên, không biết sau khi tô son mọi người khi nhìn vào có thấy kỳ lạ không?
Kim Thơ đẩy tay anh ra tức giận nói: “Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau ở công ty.”
“Được rồi.” Tô son xong, Lê Giang Lâm bỏ thỏi son vào túi rồi nhìn cô mỉm cười. “Rất hợp với em.”
Nhìn Lê Giang Lâm bỏ thỏi son vào túi quần, Kim Thơ sửng sốt hỏi: “Đây là son của anh?”
Lê Giang Lâm rất bình tĩnh, “Đúng vậy, ở trên người anh, mỗi ngày.”
Kim Thơ, “ ... “ Anh dùng son môi? Tôi có nghe lầm không vậy? Một người đàn ông mỗi ngày đều mang son môi bên người sao?
Thấy Kim Thơ ngơ ngác Lê Giang Lâm bật cười nhéo má cô, “Là em dùng chứ không phải anh, bất cứ lúc nào muốn hôn em sau đó sẽ giúp em tô son, không phải tiện lợi lắm sao?”
Kim Thơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà vừa bực mình lại vừa buồn cười, cô mím môi liếc anh một cái, “Lưu manh.”
Cô xoay người bước ra ngoài.
Vừa mở cửa đã thấy Nhã Lan đứng bên cạnh cửa, cô nhìn Kim Thơ mím môi, “Chị Trish, môi chị có vẻ hơi sưng?” Màu môi cũng khác lúc nãy.
Kim Thơ nhẹ giọng, “Ly trà sữa vừa rồi cô mua cho tôi hơi nóng.”
“Hả??? Là bị trà sữa làm bỏng sao? Em phải làm sao đây, có nên bôi một ít thuốc chống sưng không?”
Lúc này Châu An cũng đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị Trish bị bỏng trà sữa. Chị có thuốc nào để giảm sưng không?”
Bỏng trà sữa!!! Ánh mắt Châu An nhìn chằm chằm vào môi Kim Thơ. Cái này là giống bị hôn hơn, Châu An lắc đầu nói, “Tôi không có thuốc giảm sưng, cô có thể xuống lầu mua.”
Nhã Lan vội vàng gật đầu, “Được rồi, em sẽ đến hiệu thuốc mua cho chị.”
Châu An lắc đầu, cô gái ngốc nghếch, cái này chắc chắn là bị bạn trai hôn, như vậy mà cũng không nhìn ra.
“Không cần, lát nữa tôi sẽ về nhà, ở nhà có thuốc nên không cần mua.” Kim Thơ vội vàng nói.
Lúc này nhiếp ảnh gia yêu cầu Kim Thơ đến xem một số bức ảnh cuối cùng được chụp.
“Trish, đây có phải là loại hiệu ứng mà cô muốn không?”
Kim Thơ nhìn lại bức ảnh được chụp rất đẹp, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng, cô gật đầu nói: “Đúng vậy, rất hoàn hảo.” Nói xong cô quay sang nói với mọi người trong studio, “Làm khó mọi người rồi, chúng ta cùng nhau xuống nhà ăn cơm đi.”
“Erik Lưu và chủ tịch Lê cũng đi cùng à?”
Châu An nói, “Xin lỗi mọi người, ngày mai Erik còn có việc phải làm, vì vậy chúng tôi sẽ không đi cùng được.”
Nếu Erik không đi thì chắc chắn Lê Giang Lâm cũng không đi, cho nên lúc này mọi người có chút thất vọng mà thu dọn dụng cụ và cùng xuống lầu tìm quán ăn khuya.
Sau khi mọi người rời đi, Kim Thơ nói với Lê Giang Lâm, “Anh và Erik đi trước, em sẽ xuống sau.”
Còn những người khác trong công ty đang làm thêm giờ, và cô không muốn họ nhìn thấy ba người đi cùng nhau.
“Đi cùng nhau, không có gì đâu.” Lê Giang Lâm nói.
Kim Thơ có chút chần chừ, nhưng cũng đồng ý, “Được rồi.”
Bởi vì gương mặt của hai người này quá nổi bật, một là nam vương của làng giải trí, hai là chủ tịch của tập đoàn NIP, nên rất dễ gây sự chú ý. Cho nên ba người họ chỉ có thể đi bộ từ ga ra dưới tầng hầm để tránh chỗ đông người. Khi lên đến tầng một, Erik tách khỏi Lê Giang Lâm và Kim Thơ. Người lái xe ô tô đang đậu tại bãi đậu xe ở quảng trường đối diện, khi băng qua đường, Lê Giang Lâm rất tự nhiên nắm lấy tay Kim Thơ.
Lúc này Nhã Lan định đi ăn tối với mọi người, nhưng khi đến quán ăn cô nhận ra mình để quên túi xách nên quay lại lấy, khi bước đến cửa tòa nhà thì vô tình nhìn thấy chủ tịch Lê đang nắm tay Trish Phạm.
Nhã Lan dùng tay dụi mắt, cô khó khăn tự an ủi mình bằng cái suy nghĩ, chị Trish và chủ tịch Lê chỉ là tình cờ cùng đi ra từ hầm gara thôi. Nhưng sau đó cô thấy hai người càng lúc càng gần nhau hơn, và cuối cùng có vẻ như lần đầu tiên chủ tịch Lê vươn tay ra ôm lấy eo Trish Phạm, sau đó cả hai người cùng bước lên xe riêng của Lê Giang Lâm.
Chủ tịch Lê, người trìu mến, tận tâm và không bao giờ tháo chiếc nhẫn cưới của mình ra lúc này đã chủ động nắm tay và còn ôm eo chị Trish. Nhã Lan như bị sét đánh, cô đứng trong gió lạnh một lúc, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó mà trước đây Kim Thơ đã từng nói với cô.
“Tôi cũng họ Phạm, có phải tôi cũng có khả năng là con gái của ông Phạm Hùng và là người thừa kế của tập đoàn WOsan không?”
Trong đầu Nhã Lan chợt hiện ra một câu trả lời “rất có khả năng”, cô vội vàng dùng điện thoại di động bấm vào google để kiểm tra độ giống nhau trên gương mặt của ông Phạm Hùng và Trish Phạm. Dù không có thông tin gì về con gái của chủ tịch Phạm Hùng trên mạng nhưng thông tin bố mẹ và con cái vẫn có thể được tìm thấy.
Sau khi xem xong thông tin, tay Nhã Lan run lên vì phấn khích, cô như phát điên liền gọi cho bạn trai của mình. Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Nhã Lan nóng lòng, lời nói ra cũng rung rung, “Anh ơi, em đã tìm ra một bí mật rất lớn, anh có biết đó là gì không?... Anh có nhớ con gái của chủ tịch Phạm Hùng vợ của chủ tịch Lê mà em đã nói với anh không? Trish Phạm… Chị Trish, chị ấy có thể là con gái lớn của ông Phạm Hùng, người thừa kế của tập đoàn WOsan đó.”
Danh sách chương