Nằm nửa người chống đỡ, lúc này mặt Lê Giang Lâm dán chặt vào mặt Kim Thơ, cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như mình chưa tỉnh ngủ và đang nói nhảm. Không thể nhìn khi nhắm mắt, nhưng Kim Thơ có thể cảm nhận được Lê Giang Lâm đang nhìn mình chằm chằm. Với cánh tay rắn chắc vẫn đang ôm eo cô, Kim Thơ hoảng sợ tự hỏi làm thế nào để có thể thoát khỏi vòng tay của anh mà ngủ yên đây? Lúc này Kim Thơ trở mình giả vờ không thoải mái, cô quơ tay túm lấy chăn bông cố di chuyển nó đến chính giữa hai người. Ngay khi chăn bông được kéo đến vị trí thích hợp, cô định thoát khỏi vòng tay của Lê Giang Lâm thì lòng bàn tay to lớn của anh đột nhiên nắm lấy eo cô chặt hơn, bằng một cái ôm thật chặt Lê Giang Lâm lật người Kim Thơ lại trực tiếp ôm cô vào lòng mình.
Kim Thơ cau mày, cố để một tiếng ậm ừ bất mãn thoát ra từ cổ họng, khiến cho người đang ôm sẽ nghĩ cô 'chưa tỉnh ngủ'. Tầm mắt trên mặt dường như càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phun lên làn da trắng mịn của thiếu nữ khá lâu cũng không dời đi. Kim Thơ vẫn đang nhắm mắt, cô không thể hiểu Lê Giang Lâm đang muốn làm gì. Người ta đang ngủ anh không nên quấy rầy mới đúng.
Trong ánh sáng mờ ảo, hàng mi rủ xuống của Kim Thơ nhanh chóng rung lên, Lê Giang Lâm mím môi sau đó nhếch mép cười, anh thật sự ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất kém cỏi của vợ mình, không hề ngần ngại lòng bàn tay ôm lấy eo cô càng chặt hơn, môi Lê Giang Lâm phủ lên môi Kim Thơ. Rất nhẹ, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua mặt hồ nhưng cũng đủ làm trái tim của cô lệch một nhịp.
Lê Giang Lâm đang hôn mình!!!
Kim Thơ không thể nhịn được nữa, cô mở mắt ra và đặt tay lên vai Lê Giang Lâm. Thấy cô đã tỉnh, anh không hề thấy ngượng ngùng khi bị phát hiện mình lén lúc trộm hôn mà thay vào đó anh kéo chăn bông giữa hai người ra sau đó bàn tay không nặng không nhẹ véo cằm cô, trầm giọng hỏi: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
Kim Thơ co người lại, “Giang Lâm, anh về khi nào vậy?”
Lê Giang Lâm đưa những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Kim Thơ, đôi mắt như vực sâu thâm thúy không rõ ràng.
“Em thật sự không thích anh đến vậy sao?”
Kim Thơ choáng váng cứng đờ chăm chăm nhìn anh. Lê Giang Lâm nhìn vào đôi má ửng hồng của Kim Thơ, anh cúi đầu rủ mắt nhàn nhạt tiếp lời.
“Anh bị sốt, em đã đến công ty gặp anh sau đó còn cùng anh đến bệnh viện, anh thật sự rất vui, anh cứ nghĩ trong lòng em đã có chỗ dành cho anh, nhưng khi đến bệnh viện thì không nhìn thấy em nữa, mọi chuyện giống như một giấc mơ của riêng anh, còn em dường như không hề để ý đến vì nghĩ mình không có trong giấc mơ đó.”
Trong khi nói, Kim Thơ nhận thấy ánh mắt của Lê Giang Lâm hơi đỏ lên, anh ấy đã uống rượu sao?
“Giang Lâm, anh đã uống rượu phải không?”
Lê Giang Lâm không trả lời cô, anh tiếp tục nói, “Vì sao anh lại để ý và buồn phiền, vì trong tim anh có em, còn em không để ý có nghĩa là tim em không có anh, có phải không?”
Kim Thơ không ngờ một người đàn ông như Lê Giang Lâm lại có thể nói ra hết tâm tư của mình một cách dịu dàng đến thế. Chỉ cần hai từ “để ý” của anh đã khiến trái tim cô thắt lại, cô vội vàng giải thích.
“Không, không phải như vậy…”
Môi Lê Giang Lâm đột nhiên ghé sát vào cổ cô, giọng nói có chút khàn khàn đầy uất ức đến khó chịu, “Thơ Thơ à, trong lòng anh, em quan trọng hơn tất cả những người khác, em có biết không?”
Trái tim Kim Thơ nhảy dựng lên, Lê Giang Lâm đang thú nhận tình cảm của mình với cô. Anh lúc nào cũng suy nghĩ về vị trí của anh trong lòng cô là như thế nào? Trong công ty, chủ tịch Lê là người đầy bản lĩnh, bình tĩnh và tự tin trong tất cả các tình huống khó khăn của công việc, nhưng vào lúc này vì sao lại đặc biệt thiếu tự tin trước mặt vợ mình như vậy?
Tâm trạng Kim Thơ rất phức tạp nên vẫn im lặng không nói lời nào, lại nghe Lê Giang Lâm hỏi nhỏ:
“Em có cảm tình với anh không?”
Anh kéo cằm cô qua khiến cô không thể tránh khỏi ánh mắt của anh.
“Tôi… Không biết.”
“Thơ Thơ, vậy em có thích anh không?” Lê Giang Lâm tiếp tục nhỏ giọng hỏi.
Mặt Kim Thơ hơi đỏ lên, “Anh say rồi, đi ngủ trước đi, ngày mai tỉnh lại nói chuyện sau.”
“Thơ Thơ, anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta cần phải làm rõ.”
Làm rõ? Làm rõ gì chứ?
Kim Thơ có chút bối rối, trong đầu cô trống rỗng không kịp suy nghĩ gì. Mọi thứ trở nên im lặng chỉ có hai hơi thở đan xen vào nhau, ánh trăng bên ngoài bị chặn khỏi bức màn bởi gió thổi lung lay bên cửa sổ, ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường phản chiếu trên bức tường trắng như tuyết có hai bóng hình nằm chồng lên nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên một tia thích ý. Cơ thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp của anh, lông mi dài rũ xuống, vẻ mặt Kim Thơ cứng đờ một cách bất thường.
Thái độ cô ấy vẫn là chần chừ, có vẻ như chưa thật sự để anh vào trong lòng, cổ họng Lê Giang Lâm phát ra một tiếng cười chua chát, nhưng lời nói vẫn dùng một giọng rất ấm áp, “Nếu em thích anh thì sự thân mật tự nhiên sẽ xảy ra không cần chuẩn bị gì cả. Vì thế mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ thay đổi theo sự phát triển của sự thân mật đó.”
Anh hạ thấp giọng, trán chạm nhẹ vào trán Kim Thơ, chóp mũi chạm chóp mũi, đặt bàn tay cô lên trên ngực mình. Anh cảm nhận cơ thể Kim Thơ khẽ run lên, Lê Giang Lâm khẽ cười, dời đôi môi của mình kề sát tai cô nói bằng một giọng dịu êm.
“Thơ Thơ, chúng ta là người trưởng thành, cảm xúc từ trái tim thì không có gì phải xấu hổ khi bày tỏ tình cảm trong lòng với người mình yêu thích.”
Kim Thơ yên lặng lắng nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, nhưng thỉnh thoảng khi anh nói thời điểm môi mỏng nhẹ chạm vào cổ cô mang theo hơi thở nóng bỏng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, môi cắn chặt cố giữ nguyên lý trí để không bị anh thao túng tâm tình rồi liền thuật theo mặc anh muốn làm gì thì làm. Lúc này Kim Thơ nhướng mi liếc Lê Giang Lâm một cái.
“Hôm nay sao anh nói nhiều vậy, đừng nói anh đang dụ dỗ em lên giường cùng anh sao đó sinh con cho anh? Em không nghe những gì anh nói đâu.”
Lê Giang Lâm bật cười, anh đưa tay véo vành tai cô, “Anh có khi nào nói lời dụ dỗ em chưa?”
Kim Thơ suy nghĩ, “Chưa.”
Lê Giang Lâm nói, “Anh chỉ đang thảo luận về chuyện tình cảm của chúng ta. Anh muốn có mối quan hệ thân thiết hơn em hiểu không?”
“Có nghĩa là gần gũi hơn?”
Lê Giang Lâm nhướng mày, “Nếu đó là những gì em nghĩ.”
“Phải không?” Kim Thơ hỏi lại.
“Thực xin lỗi, thật sự là không phải.” Lê Giang Lâm cười rồi sờ nhẹ trán cô, “Cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh đang thảo luận về mối quan hệ của chúng ta một cách rất nghiêm túc, quan hệ giữa nam nữ đó là chuyện rất bình thường, trong lúc theo đuổi một người, đầu tiên đó sự ấn tượng tốt với người đó, em sẽ phải xác nhận mối quan hệ sau đó sẽ từ từ phát triển đến giai đoạn kết hôn, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta đã kết hôn rồi, trước đây anh chưa từng theo đuổi em và cũng không có ấn tượng gì với em, từng ngày sống chung theo sự phát triển bình thường về mặt tình cảm như hiện tại thì chúng ta nên tiến thêm một bước là xác nhận mối quan hệ.”
Dựa theo những gì Lê Giang Lâm nói thì lúc nãy Kim Thơ đã hiểu lầm suy nghĩ của anh, lúc này khuôn mặt Kim Thơ từ từ nóng lên. Nhưng nếu anh không phải cố ý như vậy thì tại sao lại xin lỗi, cái này là do anh nói không rõ ràng làm người nghe hiểu lầm.
“Có sự khác biệt nào giữa việc xác nhận mối quan hệ của chúng ta sao?”
Lê Giang Lâm giải thích, “Nếu chúng ta tạm gác chuyện chúng ta là vợ chồng sang một bên, chúng ta hiện đang trong giai đoạn mơ hồ, rất mơ hồ, chỉ là anh thích em và em thích anh. Giai đoạn tiếp theo chúng ta sẽ hẹn hò ăn uống như những cặp đôi bình thường khác, tay trong tay, ôm hôn, và làm những chuyện thuộc về nhau, không có sự ngượng ngùng và e dè ở đây, và tất nhiên không thể chấp nhận nếu cùng một lúc một trong hai người lại đi quen thêm một người thứ ba. Về phần chuyện em vừa nói thì vẫn như trước, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, không làm gì vượt quá mức cho phép mà em không đồng ý.”
“Dường như không có gì khác biệt so với chúng ta bây giờ?” Kim Thơ đẩy vai Lê Giang Lâm ra, nói vòng vo cuối cùng chẳng hiểu gì hết, “Sao anh không nghĩ tới chính anh là người cả ngày tìm cơ hội muốn làm chuyện thân mật với em, còn dùng mọi hành động để lợi dụng người ta.”
Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấm tấm ngấn nước của cô, trái tim Kim Thơ lại đập thình thịch khi nhìn thấy ánh mắt trìu mến này của anh, cô đẩy đẩy người anh ra, “Mau ngủ đi, anh say rồi.”
Cô xoay người quay lưng về phía anh, Lê Giang Lâm vẫn không từ bỏ từ phía sau ôm lấy eo cô, “Thơ Thơ, em chưa trả lời anh.”
Kim Thơ dùng khuỷu tay thúc thúc vào ngực anh, ”Trả lời gì chứ, đừng ôm em nữa, em buồn ngủ.”
Lê Giang Lâm, “Nếu vậy anh sẽ xem đó là câu trả lời của em, rằng em thích anh, em yêu anh, chúng ta là người yêu của nhau.”
Kim Thơ nhắm mắt không nói, cứ xem như đó là một mặc định đi. Lê Giang Lâm đột nhiên lật người cô lại, Kim Thơ giật mình, cô mở mắt ra đẩy anh ra, “Giang Lâm, anh làm gì vậy?”
Lê Giang Lâm mỉm cười, ánh mắt rực lửa nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: “Thơ Thơ, nếu đã là người yêu thì có thể hôn.”
Nói xong, không đợi Kim Thơ phản ứng, anh đã đưa môi mình đến gần môi cô hôn lên đôi môi mềm mại, sau đó cọ qua cọ lại cắn mút để nếm mùi vị ngọt ngào mà từng ngày ao ước. Hai tay Kim Thơ đặt lên vai anh, cả người cô căng thẳng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô giọng nói như mê hoặc, “Thả lỏng một chút.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng hôn môi hoà quyện, mặt Kim Thơ đỏ bừng khi cảm nhận Lê Giang Lâm đang dùng tay nâng gấu áo của cô lên, lòng bàn tay to lớn vuốt ve vòng eo thon thả của cô. Kim Thơ cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, đột nhiên cô tỉnh táo lại, Kim Thơ nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên thân thể mình, hít một hơi thật sâu khuôn mặt nóng bừng, “Giang Lâm.”
Lê Giang Lâm dừng lại, anh kìm nén cảm xúc, mất mát buông tay khỏi quần áo của cô sau đó hôn lên trán Kim Thơ.
“Anh xin lỗi, em ngủ đi.”
Anh buông cô ra và nằm nghiêng người rồi nhắm mắt lại, tư thế ngủ rất ngay ngắn. Lúc này cảm giác bị Lê Giang Lâm trêu chọc trên thân thể vẫn chưa biến mất, thấy anh đã ngủ, Kim Thơ có chút bối rối không biết có phải mình vừa nằm mơ hay không.
“Giang Lâm.”
Cô ngập ngừng thì thầm gọi anh, Lê Giang Lâm mở mắt với nụ cười dịu dàng, “Em muốn tiếp tục không?”
Kim Thơ, “...” Tiếp tục cái đầu anh.
Kim Thơ trừng mắt nhìn Lê Giang Lâm, “Sau này đừng có tuỳ tiện mà hôn em biết chưa.”
Nói xong Kim Thơ quay lưng và kéo chăn bông qua đầu. Cô cảm thấy mình đã bị Lê Giang Lâm chơi đùa đến thỏa mãn, cái gì mà mối quan hệ yêu đương đã được xác định, bây giờ với trước kia có khác gì nhau đâu? Là cố tình nói vòng vo để dở trò ôm ôm hôn hôn thì có, nhưng nghĩ lại thì việc này cũng bình thường đối với các cặp đôi đang yêu nhau.
Kim Thơ chạm vào khóe môi tê dại của mình càng chắc chắn cô đã bị Lê Giang Lâm lừa mà không hề hay biết. Anh thực sự giả vờ đáng thương để dở trò không đứng đắn rồi sờ vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể của mình đến khi được thỏa mãn thôi. Đồ đáng ghét, Kim Thơ nghiến răng nhìn người đang ngủ say chốc chốc lại mỉm cười.
Kim Thơ cau mày, cố để một tiếng ậm ừ bất mãn thoát ra từ cổ họng, khiến cho người đang ôm sẽ nghĩ cô 'chưa tỉnh ngủ'. Tầm mắt trên mặt dường như càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phun lên làn da trắng mịn của thiếu nữ khá lâu cũng không dời đi. Kim Thơ vẫn đang nhắm mắt, cô không thể hiểu Lê Giang Lâm đang muốn làm gì. Người ta đang ngủ anh không nên quấy rầy mới đúng.
Trong ánh sáng mờ ảo, hàng mi rủ xuống của Kim Thơ nhanh chóng rung lên, Lê Giang Lâm mím môi sau đó nhếch mép cười, anh thật sự ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất kém cỏi của vợ mình, không hề ngần ngại lòng bàn tay ôm lấy eo cô càng chặt hơn, môi Lê Giang Lâm phủ lên môi Kim Thơ. Rất nhẹ, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua mặt hồ nhưng cũng đủ làm trái tim của cô lệch một nhịp.
Lê Giang Lâm đang hôn mình!!!
Kim Thơ không thể nhịn được nữa, cô mở mắt ra và đặt tay lên vai Lê Giang Lâm. Thấy cô đã tỉnh, anh không hề thấy ngượng ngùng khi bị phát hiện mình lén lúc trộm hôn mà thay vào đó anh kéo chăn bông giữa hai người ra sau đó bàn tay không nặng không nhẹ véo cằm cô, trầm giọng hỏi: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
Kim Thơ co người lại, “Giang Lâm, anh về khi nào vậy?”
Lê Giang Lâm đưa những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Kim Thơ, đôi mắt như vực sâu thâm thúy không rõ ràng.
“Em thật sự không thích anh đến vậy sao?”
Kim Thơ choáng váng cứng đờ chăm chăm nhìn anh. Lê Giang Lâm nhìn vào đôi má ửng hồng của Kim Thơ, anh cúi đầu rủ mắt nhàn nhạt tiếp lời.
“Anh bị sốt, em đã đến công ty gặp anh sau đó còn cùng anh đến bệnh viện, anh thật sự rất vui, anh cứ nghĩ trong lòng em đã có chỗ dành cho anh, nhưng khi đến bệnh viện thì không nhìn thấy em nữa, mọi chuyện giống như một giấc mơ của riêng anh, còn em dường như không hề để ý đến vì nghĩ mình không có trong giấc mơ đó.”
Trong khi nói, Kim Thơ nhận thấy ánh mắt của Lê Giang Lâm hơi đỏ lên, anh ấy đã uống rượu sao?
“Giang Lâm, anh đã uống rượu phải không?”
Lê Giang Lâm không trả lời cô, anh tiếp tục nói, “Vì sao anh lại để ý và buồn phiền, vì trong tim anh có em, còn em không để ý có nghĩa là tim em không có anh, có phải không?”
Kim Thơ không ngờ một người đàn ông như Lê Giang Lâm lại có thể nói ra hết tâm tư của mình một cách dịu dàng đến thế. Chỉ cần hai từ “để ý” của anh đã khiến trái tim cô thắt lại, cô vội vàng giải thích.
“Không, không phải như vậy…”
Môi Lê Giang Lâm đột nhiên ghé sát vào cổ cô, giọng nói có chút khàn khàn đầy uất ức đến khó chịu, “Thơ Thơ à, trong lòng anh, em quan trọng hơn tất cả những người khác, em có biết không?”
Trái tim Kim Thơ nhảy dựng lên, Lê Giang Lâm đang thú nhận tình cảm của mình với cô. Anh lúc nào cũng suy nghĩ về vị trí của anh trong lòng cô là như thế nào? Trong công ty, chủ tịch Lê là người đầy bản lĩnh, bình tĩnh và tự tin trong tất cả các tình huống khó khăn của công việc, nhưng vào lúc này vì sao lại đặc biệt thiếu tự tin trước mặt vợ mình như vậy?
Tâm trạng Kim Thơ rất phức tạp nên vẫn im lặng không nói lời nào, lại nghe Lê Giang Lâm hỏi nhỏ:
“Em có cảm tình với anh không?”
Anh kéo cằm cô qua khiến cô không thể tránh khỏi ánh mắt của anh.
“Tôi… Không biết.”
“Thơ Thơ, vậy em có thích anh không?” Lê Giang Lâm tiếp tục nhỏ giọng hỏi.
Mặt Kim Thơ hơi đỏ lên, “Anh say rồi, đi ngủ trước đi, ngày mai tỉnh lại nói chuyện sau.”
“Thơ Thơ, anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta cần phải làm rõ.”
Làm rõ? Làm rõ gì chứ?
Kim Thơ có chút bối rối, trong đầu cô trống rỗng không kịp suy nghĩ gì. Mọi thứ trở nên im lặng chỉ có hai hơi thở đan xen vào nhau, ánh trăng bên ngoài bị chặn khỏi bức màn bởi gió thổi lung lay bên cửa sổ, ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường phản chiếu trên bức tường trắng như tuyết có hai bóng hình nằm chồng lên nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên một tia thích ý. Cơ thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp của anh, lông mi dài rũ xuống, vẻ mặt Kim Thơ cứng đờ một cách bất thường.
Thái độ cô ấy vẫn là chần chừ, có vẻ như chưa thật sự để anh vào trong lòng, cổ họng Lê Giang Lâm phát ra một tiếng cười chua chát, nhưng lời nói vẫn dùng một giọng rất ấm áp, “Nếu em thích anh thì sự thân mật tự nhiên sẽ xảy ra không cần chuẩn bị gì cả. Vì thế mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ thay đổi theo sự phát triển của sự thân mật đó.”
Anh hạ thấp giọng, trán chạm nhẹ vào trán Kim Thơ, chóp mũi chạm chóp mũi, đặt bàn tay cô lên trên ngực mình. Anh cảm nhận cơ thể Kim Thơ khẽ run lên, Lê Giang Lâm khẽ cười, dời đôi môi của mình kề sát tai cô nói bằng một giọng dịu êm.
“Thơ Thơ, chúng ta là người trưởng thành, cảm xúc từ trái tim thì không có gì phải xấu hổ khi bày tỏ tình cảm trong lòng với người mình yêu thích.”
Kim Thơ yên lặng lắng nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, nhưng thỉnh thoảng khi anh nói thời điểm môi mỏng nhẹ chạm vào cổ cô mang theo hơi thở nóng bỏng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, môi cắn chặt cố giữ nguyên lý trí để không bị anh thao túng tâm tình rồi liền thuật theo mặc anh muốn làm gì thì làm. Lúc này Kim Thơ nhướng mi liếc Lê Giang Lâm một cái.
“Hôm nay sao anh nói nhiều vậy, đừng nói anh đang dụ dỗ em lên giường cùng anh sao đó sinh con cho anh? Em không nghe những gì anh nói đâu.”
Lê Giang Lâm bật cười, anh đưa tay véo vành tai cô, “Anh có khi nào nói lời dụ dỗ em chưa?”
Kim Thơ suy nghĩ, “Chưa.”
Lê Giang Lâm nói, “Anh chỉ đang thảo luận về chuyện tình cảm của chúng ta. Anh muốn có mối quan hệ thân thiết hơn em hiểu không?”
“Có nghĩa là gần gũi hơn?”
Lê Giang Lâm nhướng mày, “Nếu đó là những gì em nghĩ.”
“Phải không?” Kim Thơ hỏi lại.
“Thực xin lỗi, thật sự là không phải.” Lê Giang Lâm cười rồi sờ nhẹ trán cô, “Cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh đang thảo luận về mối quan hệ của chúng ta một cách rất nghiêm túc, quan hệ giữa nam nữ đó là chuyện rất bình thường, trong lúc theo đuổi một người, đầu tiên đó sự ấn tượng tốt với người đó, em sẽ phải xác nhận mối quan hệ sau đó sẽ từ từ phát triển đến giai đoạn kết hôn, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta đã kết hôn rồi, trước đây anh chưa từng theo đuổi em và cũng không có ấn tượng gì với em, từng ngày sống chung theo sự phát triển bình thường về mặt tình cảm như hiện tại thì chúng ta nên tiến thêm một bước là xác nhận mối quan hệ.”
Dựa theo những gì Lê Giang Lâm nói thì lúc nãy Kim Thơ đã hiểu lầm suy nghĩ của anh, lúc này khuôn mặt Kim Thơ từ từ nóng lên. Nhưng nếu anh không phải cố ý như vậy thì tại sao lại xin lỗi, cái này là do anh nói không rõ ràng làm người nghe hiểu lầm.
“Có sự khác biệt nào giữa việc xác nhận mối quan hệ của chúng ta sao?”
Lê Giang Lâm giải thích, “Nếu chúng ta tạm gác chuyện chúng ta là vợ chồng sang một bên, chúng ta hiện đang trong giai đoạn mơ hồ, rất mơ hồ, chỉ là anh thích em và em thích anh. Giai đoạn tiếp theo chúng ta sẽ hẹn hò ăn uống như những cặp đôi bình thường khác, tay trong tay, ôm hôn, và làm những chuyện thuộc về nhau, không có sự ngượng ngùng và e dè ở đây, và tất nhiên không thể chấp nhận nếu cùng một lúc một trong hai người lại đi quen thêm một người thứ ba. Về phần chuyện em vừa nói thì vẫn như trước, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, không làm gì vượt quá mức cho phép mà em không đồng ý.”
“Dường như không có gì khác biệt so với chúng ta bây giờ?” Kim Thơ đẩy vai Lê Giang Lâm ra, nói vòng vo cuối cùng chẳng hiểu gì hết, “Sao anh không nghĩ tới chính anh là người cả ngày tìm cơ hội muốn làm chuyện thân mật với em, còn dùng mọi hành động để lợi dụng người ta.”
Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấm tấm ngấn nước của cô, trái tim Kim Thơ lại đập thình thịch khi nhìn thấy ánh mắt trìu mến này của anh, cô đẩy đẩy người anh ra, “Mau ngủ đi, anh say rồi.”
Cô xoay người quay lưng về phía anh, Lê Giang Lâm vẫn không từ bỏ từ phía sau ôm lấy eo cô, “Thơ Thơ, em chưa trả lời anh.”
Kim Thơ dùng khuỷu tay thúc thúc vào ngực anh, ”Trả lời gì chứ, đừng ôm em nữa, em buồn ngủ.”
Lê Giang Lâm, “Nếu vậy anh sẽ xem đó là câu trả lời của em, rằng em thích anh, em yêu anh, chúng ta là người yêu của nhau.”
Kim Thơ nhắm mắt không nói, cứ xem như đó là một mặc định đi. Lê Giang Lâm đột nhiên lật người cô lại, Kim Thơ giật mình, cô mở mắt ra đẩy anh ra, “Giang Lâm, anh làm gì vậy?”
Lê Giang Lâm mỉm cười, ánh mắt rực lửa nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: “Thơ Thơ, nếu đã là người yêu thì có thể hôn.”
Nói xong, không đợi Kim Thơ phản ứng, anh đã đưa môi mình đến gần môi cô hôn lên đôi môi mềm mại, sau đó cọ qua cọ lại cắn mút để nếm mùi vị ngọt ngào mà từng ngày ao ước. Hai tay Kim Thơ đặt lên vai anh, cả người cô căng thẳng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô giọng nói như mê hoặc, “Thả lỏng một chút.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng hôn môi hoà quyện, mặt Kim Thơ đỏ bừng khi cảm nhận Lê Giang Lâm đang dùng tay nâng gấu áo của cô lên, lòng bàn tay to lớn vuốt ve vòng eo thon thả của cô. Kim Thơ cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, đột nhiên cô tỉnh táo lại, Kim Thơ nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên thân thể mình, hít một hơi thật sâu khuôn mặt nóng bừng, “Giang Lâm.”
Lê Giang Lâm dừng lại, anh kìm nén cảm xúc, mất mát buông tay khỏi quần áo của cô sau đó hôn lên trán Kim Thơ.
“Anh xin lỗi, em ngủ đi.”
Anh buông cô ra và nằm nghiêng người rồi nhắm mắt lại, tư thế ngủ rất ngay ngắn. Lúc này cảm giác bị Lê Giang Lâm trêu chọc trên thân thể vẫn chưa biến mất, thấy anh đã ngủ, Kim Thơ có chút bối rối không biết có phải mình vừa nằm mơ hay không.
“Giang Lâm.”
Cô ngập ngừng thì thầm gọi anh, Lê Giang Lâm mở mắt với nụ cười dịu dàng, “Em muốn tiếp tục không?”
Kim Thơ, “...” Tiếp tục cái đầu anh.
Kim Thơ trừng mắt nhìn Lê Giang Lâm, “Sau này đừng có tuỳ tiện mà hôn em biết chưa.”
Nói xong Kim Thơ quay lưng và kéo chăn bông qua đầu. Cô cảm thấy mình đã bị Lê Giang Lâm chơi đùa đến thỏa mãn, cái gì mà mối quan hệ yêu đương đã được xác định, bây giờ với trước kia có khác gì nhau đâu? Là cố tình nói vòng vo để dở trò ôm ôm hôn hôn thì có, nhưng nghĩ lại thì việc này cũng bình thường đối với các cặp đôi đang yêu nhau.
Kim Thơ chạm vào khóe môi tê dại của mình càng chắc chắn cô đã bị Lê Giang Lâm lừa mà không hề hay biết. Anh thực sự giả vờ đáng thương để dở trò không đứng đắn rồi sờ vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể của mình đến khi được thỏa mãn thôi. Đồ đáng ghét, Kim Thơ nghiến răng nhìn người đang ngủ say chốc chốc lại mỉm cười.
Danh sách chương