Hôm sau là thứ bảy, Kim Thơ không phải đi làm nên cô không đặt đồng hồ báo thức, tưởng sẽ được ngủ một giấc thật ngon nhưng sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt. Cô nhắm mắt mặc cho chuông điện thoại cứ reo, cuối cùng chịu không nổi cô lấy tay che đầu, đừng đổ chuông nữa. Kim Thơ có chút cáu kỉnh, vừa định đưa tay lên tìm điện thoại thì một cánh tay vòng qua vai cô cầm chiếc điện thoại bên cạnh gối. Kim Thơ tiếp tục yên tâm nhắm mắt, cô vùi đầu vào gối vo ve hỏi: “Là ai vậy?”
Lê Giang Lâm liếc nhìn màn hình, “Là ba em. muốn trả lời không?”
Kim Thơ ậm ừ, “Không muốn.”
Lê Giang Lâm mở máy trả lời, “Chào ba, con Giang Lâm, Thơ Thơ cô ấy vẫn đang ngủ.”
“Ồ, là con rể đấy à.” Giọng ông Hùng lập tức nhạt nhẽo, “Có thật là Thơ Thơ đến giờ vẫn chưa dậy không?”
Lúc này nghe được tiếng của Hà Linh có vẻ đầy tức giận nói vọng vào, “Ông gọi cho nó làm gì?”
Ông Hùng bất mãn nói, “Thơ Thơ là con gái của tôi, chẳng lẽ tôi không thể quan tâm đến con bé hay sao?”
Đầu bên kia im lặng, Kim Thơ nghe được lời này liền bực bội liền lấy gối che đầu, Lê Giang Lâm không muốn nhiều lời làm Kim Thơ khó chịu nên nói ngắn gọn với ông Hùng.
“Ba gọi cho Thơ Thơ có chuyện gì?”
“Ba hỏi con, ngày hôm qua con có biết chuyện Thơ Thơ đến bệnh viện không?”
Hôm qua Lê Giang Lâm bị sốt và Kim Thơ đã đi cùng anh đến bệnh viện, điều này tất nhiên Lê Giang Lâm biết rồi.
Lê Giang Lâm nhẹ nhàng nói: “Con biết.”
Ông Hùng, “Thế con có biết Thơ Thơ đang mang thai hay không?”
Lê Giang Lâm, “...” Anh thực sự không biết điều này.
Một tiếng đập tay vào bàn, ông Hùng hung hăng nói, “Lê Giang Lâm, khi kết hôn với Thơ Thơ con đã hứa với ba là sẽ đối xử tốt với nó, yêu thương và chăm sóc nó cả đời, cho nên ba mới yên tâm gả đứa con gái duy nhất của mình cho con, nhưng trên thực tế con lại đối xử tệ bạc với nó để nó đi bệnh viện một mình trong lúc mang thai, đừng lấy sự bận rộn làm cái cớ, nếu quá bận thì không nên để Thơ Thơ mang thai con của con, vì con làm gì có thời gian để chăm sóc hai mẹ con nó.”
Ông Hùng mắng thẳng vào mặt Lê Giang Lâm, Lê Giang Lâm đưa tay xoa trán hỏi lại, “Ba, ai nói với ba Thơ Thơ mang thai?”
Ông Hùng, “Chính mắt ba nhìn thấy Thơ Thơ trong khoa sản phụ của bệnh viện thành phố đi ra. Con rể, có phải con không biết mình đã làm cha rồi đúng không?”
Lê Giang Lâm, “ ... “
Ông Hùng luôn miệng buộc tội Lê Giang Lâm không quan tâm đến Kim Thơ. Lúc này Lê Giang Lâm vỗ vỗ vai Kim Thơ đưa điện thoại di động qua cho cô, anh khó hiểu hỏi cô, “Em có thể giải thích cho anh biết ba em đang nói gì không?”
Kim Thơ dụi mắt, ngơ ngác, “Ổng ấy nói cái gì?”
Lê Giang Lâm nhìn cô với một nụ cười nửa miệng, “Ba nói em đang mang thai, và ông ấy thấy em đã tự mình đi khám thai, tại sao anh lại không biết em đang mang thai nhỉ?”
Kim Thơ, “...” Bốn mắt nhìn nhau, Kim Thơ cảm thấy hụt hẫng.
Lúc này Lê Giang Lâm bật loa điện thoại, tâm trạng của ông Hùng từ tức giận dần chuyển sang bất lực, “Giang Lâm, ba chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thơ Thơ mà thôi, khi con kết hôn với nó con đã nói với ba rằng sẽ coi trọng con gái của ba hơn công việc, con đã hứa với ba không chút do dự, con có biết nỗi đau mà một người phụ nữ phải trải qua khi sinh ra một sinh mệnh nhỏ bé mà người chồng không thể thay thế quá trình này là gian nan như thế nào không, tất cả những gì con có thể làm là chăm sóc hai mẹ con nó nhiều hơn một chút mới phải.”
Kim Thơ nghe ba mình thao thao bất tuyệt dạy dỗ Lê Giang Lâm, mà lúc này dưới ánh mắt khó hiểu của anh đang chằm chằm nhìn cô, Kim Thơ vội vàng trả lời điện thoại và giải thích, “Ba, con không có thai.”
Ông Hùng giật mình, “Thơ Thơ, ba biết con vẫn còn giận ba, nhưng ba là ông ngoại của đứa trẻ, chắc chắn con sẽ luôn mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ giống như ba vậy đúng không?”
Trong lòng ông Hùng nghĩ rằng Kim Thơ vì giận ông ép buộc cuộc hôn của cô với Lê Giang Lâm nên không muốn sinh đứa trẻ ra, cho nên về việc mang thai của mình Kim Thơ muốn che giấu không để ai biết.
“Hôm qua con thật sự có đến khoa sản để kiểm tra sức khoẻ, nhưng con không có thai.” Kim Thơ nhấn mạnh lời nói với ba mình.
Ông Hùng không tin, “Sau khi con đi khỏi ba đã vào gặp bác sĩ, bác sĩ nói con đang mang thai, bác sĩ còn nói con phải được nghỉ ngơi tốt trong những tháng tiếp theo và không được làm việc quá sức, hiện tại sức khoẻ của con rất yếu.”
Vì loa trên điện thoại đã được bật cho nên Lê Giang Lâm cũng nghe rõ những gì ông Hùng đang nói với Kim Thơ. Lê Giang Lâm rất hoài nghi chuyện Kim Thơ có thai. Cô ấy gần đây đã bảo dì Yến thường xuyên nấu canh gà và sau đó cô ấy đã mang canh gà đựng trong bình giữ nhiệt đi vào buổi sáng. Lê Giang Lâm nheo một nửa ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kim Thơ.
Mình và cô ấy chưa từng làm chuyện vợ chồng thì sao cô ấy mang thai được, vậy cái thai đó là của ai?
Kim Thơ biết người mà ông Hùng và vị bác sĩ kia đang nói đến là Mộc Thu chứ không phải cô. Một người cha có trách nhiệm với con cái như thế đấy, vào hỏi bác sĩ mà không nói rõ tên con gái vì vậy mới nhầm lẫn cho là người mang thai là con mình.
“Hàng ngày có rất nhiều người đến khám tại khoa sản, đa số họ là phụ nữ đã có thai, vậy bác sĩ có nói tên người mang thai là con hay không?”
Quả thật khi vào hỏi bác sĩ, vì quá vội vàng mà quên không nói tên con gái mình, ông Hùng im lặng một lúc rồi nói:
“Ngay cả khi con không thực sự mang thai, bởi vì con thấy không khỏe nên mới đến khoa sản để thăm khám, nhưng chồng con lại để con đến bệnh viện một mình là nó không quan tâm đến con. Con đưa điện thoại cho Giang Lâm để ba nói chuyện với nó.”
Kim Thơ với lương tâm đang cắn rứt liếc mắt nhìn Lê Giang Lâm, chuyện này thực sự không liên quan gì đến anh ấy.
“Đừng cố suy đoán về mối quan hệ của chúng con, Giang Lâm chăm sóc con rất tốt và rất chu đáo. Anh ấy đã ở trong bệnh viện vào ngày hôm đó, nhưng anh ấy bị sốt và đã được bác sĩ tiêm thuốc trong. Còn con thì không có bị bệnh gì hết, sở dĩ con vào khoa sản để khám là vì con muốn sinh con nên nhờ bác sĩ kiểm tra xem có đủ sức khỏe để sinh con hay không, lúc đó Giang Lâm đang ngủ. Ba đừng tùy tiện mắng chồng con khi chưa biết rõ sự tình, ba đừng xen vào chuyện vợ chồng của người khác. Một người đàn ông nuôi nhân tình bên ngoài bỏ rơi vợ con mình thì có quyền gì yêu cầu người khác đối xử tốt với con gái của mình chứ?”
Ông Hùng vốn dĩ muốn bình tĩnh kết thúc cuộc gọi trong sự ôn hoà giữa ba với con gái và con rể, nhưng con gái lại thốt ra những lời châm biếm ba mình trong khi con rể ngồi một bên.
“Ba đừng nghĩ mình là người đàn ông tốt hơn những người đàn ông khác mà có thể phán xét người ta, đã bao nhiêu lần ba thất hứa với vợ và con gái của mình? Ba có biết ba làm ảnh hưởng đến nhận thức của con gái mình tồi tệ như thế nào không? Cũng vì ba mà con cho rằng tất cả đàn ông trên toàn thế gian đều giống nhau, con còn nghi ngờ Giang Lâm cũng có thể lừa dối con và nuôi tình nhân bên ngoài. Sẽ không đến lượt ba buộc tội anh ấy trong khi giữa ba và anh ấy hoàng toàn khác nhau, một người chồng ngay thẳng sẽ không quanh co hay dối trá vợ mình đâu ba à.”
“Bị người khác đối xử như vậy mà còn lớn tiếng bênh vực hay sao?” Ông Hùng thở dài với giọng nhàn nhạt phản bác lại con gái, “Thơ Thơ, con không hiểu mối quan hệ giữa ba và mẹ con là thế nào đâu, tình yêu của ba dành cho mẹ con không bao giờ thay đổi.”
“Những lời này ba nên nói với người đàn bà đang mang đứa con chưa chào đời của ba kìa, nói với con thì có ý nghĩa gì chứ.”
“Thơ Thơ, cho dù dì con sinh con trai hay con gái cũng không ảnh hưởng đến địa vị của con trong tập đoàn WOsan.”
Kim Thơ thờ ơ nói, “Ba đang nói gì, alo laloo…”
Ông Hùng khó hiểu im lặng một lúc, Kim Thơ lập tức cúp điện thoại.
Nãy giờ Lê Giang Lâm vẫn im lặng ngồi bên cạnh cô, khi thấy Kim Thơ cúp máy Lê Giang Lâm liền vòng tay qua vai cô, dùng ngón tay véo má cô rồi hồn nhiên nói, “Xem ra đây thực sự là một hiểu lầm rất lớn, ba vợ kết tội con rể, tự nhiên mình lại là người làm sai mà không biết sai ở chỗ nào.”
Kim Thơ nhìn anh cười cười sau đó ngước đôi mắt nghiêm túc hỏi, “Vậy anh nghĩ thế nào?”
Lê Giang Lâm lắc đầu, “Kể cả khi anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa ba và em, nhưng khi nghe những em nói, anh có thể đoán ra chắc chắn ba đã làm điều gì đó sai trái.”
Đột nhiên mắt Kim Thơ đỏ lên, nước mắt không thể kiểm soát được nữa mà trào ra, cô đẩy Lê Giang Lâm ra rồi nhanh chóng xỏ dép chạy vào nhà tắm khóa kín cửa. Sau khi khóc một trận, cô gần như có tâm trạng tốt hơn. Kim Thơ bước đến bên giường sao đó nằm xuống, Lê Giang Lâm chỉ im lặng, anh không muốn làm cho cô buồn phiền thêm nên không hỏi gì. Chuyện gia đình Kim Thơ anh đương nhiên biết rất rõ, cũng vì vậy mà anh đồng ý kết hôn cùng cô, một cô gái có một gia đình không hề hạnh phúc như vẻ bề ngoài của nó rất giống với hoàn cảnh của anh.
Nằm một lúc không nghe Lê Giang Lâm lên tiếng, Kim Thơ biết anh hiểu nhưng bất quá cũng nên giải thích một chút với anh, cô nhẹ nhàng nói: “Em không có thai.”
Lê Giang Lâm nhàn nhạt mở lời, “Là cô Hạ?”
Kim Thơ không ngạc nhiên khi Lê Giang Lâm đoán được chuyện Mộc Thu mang thai, vì chỉ có người bạn này là được cô che chở và quan tâm nhất..
“Ừ, anh đừng nói với ai.” Kim Thơ đáp lời anh.
Lê Giang Lâm, “ Là của Erik sao?”
Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Kim Thơ ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Lê Giang Lâm, “Đoán.”
Vậy thì suy đoán của anh chính xác rồi.
“Đừng nói với Erik về chuyện này, em đã hứa với Mộc Thu sẽ không kể với ai chuyện cô ấy mang thai kể cả Erik.”
Lê Giang Lâm liếc nhìn màn hình, “Là ba em. muốn trả lời không?”
Kim Thơ ậm ừ, “Không muốn.”
Lê Giang Lâm mở máy trả lời, “Chào ba, con Giang Lâm, Thơ Thơ cô ấy vẫn đang ngủ.”
“Ồ, là con rể đấy à.” Giọng ông Hùng lập tức nhạt nhẽo, “Có thật là Thơ Thơ đến giờ vẫn chưa dậy không?”
Lúc này nghe được tiếng của Hà Linh có vẻ đầy tức giận nói vọng vào, “Ông gọi cho nó làm gì?”
Ông Hùng bất mãn nói, “Thơ Thơ là con gái của tôi, chẳng lẽ tôi không thể quan tâm đến con bé hay sao?”
Đầu bên kia im lặng, Kim Thơ nghe được lời này liền bực bội liền lấy gối che đầu, Lê Giang Lâm không muốn nhiều lời làm Kim Thơ khó chịu nên nói ngắn gọn với ông Hùng.
“Ba gọi cho Thơ Thơ có chuyện gì?”
“Ba hỏi con, ngày hôm qua con có biết chuyện Thơ Thơ đến bệnh viện không?”
Hôm qua Lê Giang Lâm bị sốt và Kim Thơ đã đi cùng anh đến bệnh viện, điều này tất nhiên Lê Giang Lâm biết rồi.
Lê Giang Lâm nhẹ nhàng nói: “Con biết.”
Ông Hùng, “Thế con có biết Thơ Thơ đang mang thai hay không?”
Lê Giang Lâm, “...” Anh thực sự không biết điều này.
Một tiếng đập tay vào bàn, ông Hùng hung hăng nói, “Lê Giang Lâm, khi kết hôn với Thơ Thơ con đã hứa với ba là sẽ đối xử tốt với nó, yêu thương và chăm sóc nó cả đời, cho nên ba mới yên tâm gả đứa con gái duy nhất của mình cho con, nhưng trên thực tế con lại đối xử tệ bạc với nó để nó đi bệnh viện một mình trong lúc mang thai, đừng lấy sự bận rộn làm cái cớ, nếu quá bận thì không nên để Thơ Thơ mang thai con của con, vì con làm gì có thời gian để chăm sóc hai mẹ con nó.”
Ông Hùng mắng thẳng vào mặt Lê Giang Lâm, Lê Giang Lâm đưa tay xoa trán hỏi lại, “Ba, ai nói với ba Thơ Thơ mang thai?”
Ông Hùng, “Chính mắt ba nhìn thấy Thơ Thơ trong khoa sản phụ của bệnh viện thành phố đi ra. Con rể, có phải con không biết mình đã làm cha rồi đúng không?”
Lê Giang Lâm, “ ... “
Ông Hùng luôn miệng buộc tội Lê Giang Lâm không quan tâm đến Kim Thơ. Lúc này Lê Giang Lâm vỗ vỗ vai Kim Thơ đưa điện thoại di động qua cho cô, anh khó hiểu hỏi cô, “Em có thể giải thích cho anh biết ba em đang nói gì không?”
Kim Thơ dụi mắt, ngơ ngác, “Ổng ấy nói cái gì?”
Lê Giang Lâm nhìn cô với một nụ cười nửa miệng, “Ba nói em đang mang thai, và ông ấy thấy em đã tự mình đi khám thai, tại sao anh lại không biết em đang mang thai nhỉ?”
Kim Thơ, “...” Bốn mắt nhìn nhau, Kim Thơ cảm thấy hụt hẫng.
Lúc này Lê Giang Lâm bật loa điện thoại, tâm trạng của ông Hùng từ tức giận dần chuyển sang bất lực, “Giang Lâm, ba chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thơ Thơ mà thôi, khi con kết hôn với nó con đã nói với ba rằng sẽ coi trọng con gái của ba hơn công việc, con đã hứa với ba không chút do dự, con có biết nỗi đau mà một người phụ nữ phải trải qua khi sinh ra một sinh mệnh nhỏ bé mà người chồng không thể thay thế quá trình này là gian nan như thế nào không, tất cả những gì con có thể làm là chăm sóc hai mẹ con nó nhiều hơn một chút mới phải.”
Kim Thơ nghe ba mình thao thao bất tuyệt dạy dỗ Lê Giang Lâm, mà lúc này dưới ánh mắt khó hiểu của anh đang chằm chằm nhìn cô, Kim Thơ vội vàng trả lời điện thoại và giải thích, “Ba, con không có thai.”
Ông Hùng giật mình, “Thơ Thơ, ba biết con vẫn còn giận ba, nhưng ba là ông ngoại của đứa trẻ, chắc chắn con sẽ luôn mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ giống như ba vậy đúng không?”
Trong lòng ông Hùng nghĩ rằng Kim Thơ vì giận ông ép buộc cuộc hôn của cô với Lê Giang Lâm nên không muốn sinh đứa trẻ ra, cho nên về việc mang thai của mình Kim Thơ muốn che giấu không để ai biết.
“Hôm qua con thật sự có đến khoa sản để kiểm tra sức khoẻ, nhưng con không có thai.” Kim Thơ nhấn mạnh lời nói với ba mình.
Ông Hùng không tin, “Sau khi con đi khỏi ba đã vào gặp bác sĩ, bác sĩ nói con đang mang thai, bác sĩ còn nói con phải được nghỉ ngơi tốt trong những tháng tiếp theo và không được làm việc quá sức, hiện tại sức khoẻ của con rất yếu.”
Vì loa trên điện thoại đã được bật cho nên Lê Giang Lâm cũng nghe rõ những gì ông Hùng đang nói với Kim Thơ. Lê Giang Lâm rất hoài nghi chuyện Kim Thơ có thai. Cô ấy gần đây đã bảo dì Yến thường xuyên nấu canh gà và sau đó cô ấy đã mang canh gà đựng trong bình giữ nhiệt đi vào buổi sáng. Lê Giang Lâm nheo một nửa ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kim Thơ.
Mình và cô ấy chưa từng làm chuyện vợ chồng thì sao cô ấy mang thai được, vậy cái thai đó là của ai?
Kim Thơ biết người mà ông Hùng và vị bác sĩ kia đang nói đến là Mộc Thu chứ không phải cô. Một người cha có trách nhiệm với con cái như thế đấy, vào hỏi bác sĩ mà không nói rõ tên con gái vì vậy mới nhầm lẫn cho là người mang thai là con mình.
“Hàng ngày có rất nhiều người đến khám tại khoa sản, đa số họ là phụ nữ đã có thai, vậy bác sĩ có nói tên người mang thai là con hay không?”
Quả thật khi vào hỏi bác sĩ, vì quá vội vàng mà quên không nói tên con gái mình, ông Hùng im lặng một lúc rồi nói:
“Ngay cả khi con không thực sự mang thai, bởi vì con thấy không khỏe nên mới đến khoa sản để thăm khám, nhưng chồng con lại để con đến bệnh viện một mình là nó không quan tâm đến con. Con đưa điện thoại cho Giang Lâm để ba nói chuyện với nó.”
Kim Thơ với lương tâm đang cắn rứt liếc mắt nhìn Lê Giang Lâm, chuyện này thực sự không liên quan gì đến anh ấy.
“Đừng cố suy đoán về mối quan hệ của chúng con, Giang Lâm chăm sóc con rất tốt và rất chu đáo. Anh ấy đã ở trong bệnh viện vào ngày hôm đó, nhưng anh ấy bị sốt và đã được bác sĩ tiêm thuốc trong. Còn con thì không có bị bệnh gì hết, sở dĩ con vào khoa sản để khám là vì con muốn sinh con nên nhờ bác sĩ kiểm tra xem có đủ sức khỏe để sinh con hay không, lúc đó Giang Lâm đang ngủ. Ba đừng tùy tiện mắng chồng con khi chưa biết rõ sự tình, ba đừng xen vào chuyện vợ chồng của người khác. Một người đàn ông nuôi nhân tình bên ngoài bỏ rơi vợ con mình thì có quyền gì yêu cầu người khác đối xử tốt với con gái của mình chứ?”
Ông Hùng vốn dĩ muốn bình tĩnh kết thúc cuộc gọi trong sự ôn hoà giữa ba với con gái và con rể, nhưng con gái lại thốt ra những lời châm biếm ba mình trong khi con rể ngồi một bên.
“Ba đừng nghĩ mình là người đàn ông tốt hơn những người đàn ông khác mà có thể phán xét người ta, đã bao nhiêu lần ba thất hứa với vợ và con gái của mình? Ba có biết ba làm ảnh hưởng đến nhận thức của con gái mình tồi tệ như thế nào không? Cũng vì ba mà con cho rằng tất cả đàn ông trên toàn thế gian đều giống nhau, con còn nghi ngờ Giang Lâm cũng có thể lừa dối con và nuôi tình nhân bên ngoài. Sẽ không đến lượt ba buộc tội anh ấy trong khi giữa ba và anh ấy hoàng toàn khác nhau, một người chồng ngay thẳng sẽ không quanh co hay dối trá vợ mình đâu ba à.”
“Bị người khác đối xử như vậy mà còn lớn tiếng bênh vực hay sao?” Ông Hùng thở dài với giọng nhàn nhạt phản bác lại con gái, “Thơ Thơ, con không hiểu mối quan hệ giữa ba và mẹ con là thế nào đâu, tình yêu của ba dành cho mẹ con không bao giờ thay đổi.”
“Những lời này ba nên nói với người đàn bà đang mang đứa con chưa chào đời của ba kìa, nói với con thì có ý nghĩa gì chứ.”
“Thơ Thơ, cho dù dì con sinh con trai hay con gái cũng không ảnh hưởng đến địa vị của con trong tập đoàn WOsan.”
Kim Thơ thờ ơ nói, “Ba đang nói gì, alo laloo…”
Ông Hùng khó hiểu im lặng một lúc, Kim Thơ lập tức cúp điện thoại.
Nãy giờ Lê Giang Lâm vẫn im lặng ngồi bên cạnh cô, khi thấy Kim Thơ cúp máy Lê Giang Lâm liền vòng tay qua vai cô, dùng ngón tay véo má cô rồi hồn nhiên nói, “Xem ra đây thực sự là một hiểu lầm rất lớn, ba vợ kết tội con rể, tự nhiên mình lại là người làm sai mà không biết sai ở chỗ nào.”
Kim Thơ nhìn anh cười cười sau đó ngước đôi mắt nghiêm túc hỏi, “Vậy anh nghĩ thế nào?”
Lê Giang Lâm lắc đầu, “Kể cả khi anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa ba và em, nhưng khi nghe những em nói, anh có thể đoán ra chắc chắn ba đã làm điều gì đó sai trái.”
Đột nhiên mắt Kim Thơ đỏ lên, nước mắt không thể kiểm soát được nữa mà trào ra, cô đẩy Lê Giang Lâm ra rồi nhanh chóng xỏ dép chạy vào nhà tắm khóa kín cửa. Sau khi khóc một trận, cô gần như có tâm trạng tốt hơn. Kim Thơ bước đến bên giường sao đó nằm xuống, Lê Giang Lâm chỉ im lặng, anh không muốn làm cho cô buồn phiền thêm nên không hỏi gì. Chuyện gia đình Kim Thơ anh đương nhiên biết rất rõ, cũng vì vậy mà anh đồng ý kết hôn cùng cô, một cô gái có một gia đình không hề hạnh phúc như vẻ bề ngoài của nó rất giống với hoàn cảnh của anh.
Nằm một lúc không nghe Lê Giang Lâm lên tiếng, Kim Thơ biết anh hiểu nhưng bất quá cũng nên giải thích một chút với anh, cô nhẹ nhàng nói: “Em không có thai.”
Lê Giang Lâm nhàn nhạt mở lời, “Là cô Hạ?”
Kim Thơ không ngạc nhiên khi Lê Giang Lâm đoán được chuyện Mộc Thu mang thai, vì chỉ có người bạn này là được cô che chở và quan tâm nhất..
“Ừ, anh đừng nói với ai.” Kim Thơ đáp lời anh.
Lê Giang Lâm, “ Là của Erik sao?”
Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Kim Thơ ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Lê Giang Lâm, “Đoán.”
Vậy thì suy đoán của anh chính xác rồi.
“Đừng nói với Erik về chuyện này, em đã hứa với Mộc Thu sẽ không kể với ai chuyện cô ấy mang thai kể cả Erik.”
Danh sách chương