Trương Nhạc mặt không hoảng hốt, không chút dao động, quay người đâm ra một kiếm nữa tới.
Chỉ nghe thấy tiếng gió xé bên tai, trong một hơi thở hắn ta đã chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.
Trong khoảnh khắc bóng kiếm trùng điệp, có âm thanh rền vang như tiếng sấm nổ, đã thi triển ra không sót chút gì tinh túy của Lôi Cuồng kiếm pháp.
Liễu Vân Phi cười nhạt, hai tay mở ra, mũi chân điểm nhẹ.
Thân người như bông liễu thổi ngược về sau, né tránh được sự công kích mãnh liệt nhất trong kiếm thế của đối phương.
Né tránh được sự bao phủ của Lôi Cuồng kiếm pháp một cách hoàn mỹ, sau đó vung tay múa quạt.
Chiếc quạt giấy trong tay hắn ta tựa như môt đóa hoa tươi, lúc thì nở ra, lúc thì khép lại, thuận theo độ rung của cổ tay mà hoa ảnh bay tứ tung, nháy mắt nhìn lại còn tưởng rằng cả khóm hoa đang nở tung.
Âm thanh leng keng chợt vang lên, một kiếm Lôi Cuồng Trùng Điệp của Trương Nhạc cứ như vậy đã bị hóa giải một cách nhẹ nhàng.
Trong lúc mọi người đều đang hoa mắt vì động tác trong tay thì Lâm Nhất lại vẫn nhạy bén nắm bắt được nhịp độ của Liễu Vân Phi.
Yên Vân Quyết quả thực lợi hại, thế nhưng trong lúc giao thủ vẫn có thể hoàn toàn giảm bớt lực, phối hợp với chiếc quạt trong tay, quả thực phóng khoáng tự nhiên.
Trương Nhạc trong trận đấu cơ hồ như hóa thành lôi cuồng, kiếm thế liên miên không dứt thi triển ra, tiếng gầm rú không ngừng bên tai khiến hai tai mọi người ong ong, mà không có một khắc dừng lại.
Nhưng từ đầu đến cuối, Liễu Vân Phi đều không bị kiếm thế của hắn ta chụp lấy, hoàn toàn không để Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa đả thương tới bản thân.
"Vô vị!"
Nụ cười trên gương mặt Liễu Vân Phi đột nhiên biến mất.
Hắn ta như một con bướm phiêu dật linh động đột nhiên dừng bước chân lại, cánh quạt trong tay mạnh mẽ xòe ra.
Oanh!
Chỉ thấy khí thế trên người hắn ta ngưng tụ, quạt giấy xòe ra mạnh mẽ đánh lên thân kiếm của đối phương.
Keng, lực đạo chấn động, thân kiếm vặn vẹo như một con rắn.
Ngũ quan của Trương Nhạc run rẩy, tay phải cầm kiếm dưới một kích tấn công này của đối phương đã bị chấn động đến gãy cả xương.
"Nhãn lực thật khiếp người".
Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh ngạc, người ngoài chỉ biết nói Liễu Vân Phi tùy tiện đánh một chiêu cũng đã làm gãy được xương tay của Trương Nhạc.
Nhưng trên thực tế, hắn lại nhìn ra rất rõ, đối phương đã nhạy bén nắm bắt được sơ hở trong kiếm thế của Trương Nhạc.
Nhưng Trương Nhạc là người trong cuộc lại kinh hãi không hiểu, bị trạng thái vô địch của Liễu Vân Phi tạo nên làm cho chấn động.
Chỉ nghe thấy tiếng gió xé bên tai, trong một hơi thở hắn ta đã chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.
Trong khoảnh khắc bóng kiếm trùng điệp, có âm thanh rền vang như tiếng sấm nổ, đã thi triển ra không sót chút gì tinh túy của Lôi Cuồng kiếm pháp.
Liễu Vân Phi cười nhạt, hai tay mở ra, mũi chân điểm nhẹ.
Thân người như bông liễu thổi ngược về sau, né tránh được sự công kích mãnh liệt nhất trong kiếm thế của đối phương.
Né tránh được sự bao phủ của Lôi Cuồng kiếm pháp một cách hoàn mỹ, sau đó vung tay múa quạt.
Chiếc quạt giấy trong tay hắn ta tựa như môt đóa hoa tươi, lúc thì nở ra, lúc thì khép lại, thuận theo độ rung của cổ tay mà hoa ảnh bay tứ tung, nháy mắt nhìn lại còn tưởng rằng cả khóm hoa đang nở tung.
Âm thanh leng keng chợt vang lên, một kiếm Lôi Cuồng Trùng Điệp của Trương Nhạc cứ như vậy đã bị hóa giải một cách nhẹ nhàng.
Trong lúc mọi người đều đang hoa mắt vì động tác trong tay thì Lâm Nhất lại vẫn nhạy bén nắm bắt được nhịp độ của Liễu Vân Phi.
Yên Vân Quyết quả thực lợi hại, thế nhưng trong lúc giao thủ vẫn có thể hoàn toàn giảm bớt lực, phối hợp với chiếc quạt trong tay, quả thực phóng khoáng tự nhiên.
Trương Nhạc trong trận đấu cơ hồ như hóa thành lôi cuồng, kiếm thế liên miên không dứt thi triển ra, tiếng gầm rú không ngừng bên tai khiến hai tai mọi người ong ong, mà không có một khắc dừng lại.
Nhưng từ đầu đến cuối, Liễu Vân Phi đều không bị kiếm thế của hắn ta chụp lấy, hoàn toàn không để Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa đả thương tới bản thân.
"Vô vị!"
Nụ cười trên gương mặt Liễu Vân Phi đột nhiên biến mất.
Hắn ta như một con bướm phiêu dật linh động đột nhiên dừng bước chân lại, cánh quạt trong tay mạnh mẽ xòe ra.
Oanh!
Chỉ thấy khí thế trên người hắn ta ngưng tụ, quạt giấy xòe ra mạnh mẽ đánh lên thân kiếm của đối phương.
Keng, lực đạo chấn động, thân kiếm vặn vẹo như một con rắn.
Ngũ quan của Trương Nhạc run rẩy, tay phải cầm kiếm dưới một kích tấn công này của đối phương đã bị chấn động đến gãy cả xương.
"Nhãn lực thật khiếp người".
Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh ngạc, người ngoài chỉ biết nói Liễu Vân Phi tùy tiện đánh một chiêu cũng đã làm gãy được xương tay của Trương Nhạc.
Nhưng trên thực tế, hắn lại nhìn ra rất rõ, đối phương đã nhạy bén nắm bắt được sơ hở trong kiếm thế của Trương Nhạc.
Nhưng Trương Nhạc là người trong cuộc lại kinh hãi không hiểu, bị trạng thái vô địch của Liễu Vân Phi tạo nên làm cho chấn động.
Danh sách chương