Lý Tuệ An cười nhạt đanh đá: "Không đói! Tôi dọn dẹp cũng đã no căng bụng rồi."
-"Thế sao lại còn nấu ăn làm gì?"
"Tôi không nấu thì để cho anh đói rục thây rồi die, tôi có thể đem anh đi hỏa thiêu không?"
-"Miệng cô độc thật."
Phạm Thiên nghe xong lời nói của Lý Tuệ An cũng không thể nuốt nổi một hạt cơm, anh nhìn lên bàn có rất nhiều món ngon nhưng hình như ngon nhất vẫn là gà ướp gia vị.
Nhìn trên bàn còn có những món như canh rau đạm bạc và nhiều thức ăn kèm thêm làm cho bàn ăn nhìn đẹp mắt hơn.

Phạm Thiên suy nghĩ về việc lúc trưa, anh nhướng mày mở giọng hỏi cô.
"Lúc trưa cho tôi xin lỗi, vì có chút rượu nên tôi không kiểm soát..."
-"Được rồi, tôi biết đó chỉ là bản năng của đàn ông khi say rượu.

Tôi biết ngay là anh say nên mới làm hành động khó hiểu như vậy, may là lúc đó còn chưa chạm môi hay làm gì nên tôi không tính toán so đo."
Lý Tuệ An cướp lời của anh, nói rõ về việc cô hiểu biết nhiều như thế nào về đàn ông với mặt chung khi say rượu.


Anh không nghĩ rằng cô Sẽ bình thản trả lời như không có chuyện gì xảy ra, anh cố gắng tra hỏi lại thêm lần nữa.
"Cô không giận nữa à?"
-"Không, giận nhiều làm gì cho mệt dù sao thì đó không phải là sự thật nên tôi biết kiền chế không tự luyến thứ xa xỉ đó.

Nhưng mà cũng lạ thật, lúc đó anh cứ như một con người khác ấy, cũng giống như tư liệu tôi tìm hiểu bấy lâu nay.

Thật thì đàn ông các anh đều như thế khi say à? Hay là có phát sinh gì khác?"
Phạm Thiên ấp úng gì đó, nhưng chỉ hiện lên ánh mắt thâm tình của người đàn ông này giành cho cô lúc bấy giờ.
Định nói lên, khi giữa lời Phạm Thiên đang nói đột nhiên có một tỉa sét giáng xuống gần bên thành phố, tiếng sấm lớn làm lay chuyển bầu trời.
Tiếng ồn của sấm sét làm cho Lý Tuệ An dễ giật mình lại càng hoảng loạn hơn, cô giật nảy mình mém tí nữa thì ngã khỏi ghế.

Tất nhiên lời anh nói bị tiếng ồn làm cho mờ nhạt và không thể xuất hiện trong tâm trí của Lý Tuệ An lúc này.
Phạm Thiên nhìn thấy cô suýt thì ngã thì nhanh chóng bỏ đũa đi thật nhanh qua bên phía cô, Lý Tuệ An đang níu lấy bàn chân thì vịn bên dưới.

Anh dùng tay víu lấy hai bắp tay đỡ cô ngồi thằng dậy, vừa dịu dàng vừa ân cần đối với Lý Tuệ An.

Anh cảm thấy thần kinh cô không được tốt lắm cứ rất dễ giật mình và dễ bị té khi đang đứng rất bình thường.
Anh có chút lo lắng về sức khỏe của cô, dấu hiệu này anh cũng không rõ là bệnh gì nhưng cũng chẳng chắc chắn là cô có bị bệnh hay không, chỉ là suy đoán 50/100.
Phạm Thiên nhìn lấy người con gái vô tư vô lo, dễ quên đi chuyện vặt vảnh hay là rất dễ bỏ qua, không hay để bụng.

Anh không biết đây là dễ dàng tha thứ hay là vốn anh trong lòng cô chẳng có lấy một vị trí.
Phạm Thiên sốt sắng hỏi Lý Tuệ An: "Cô có sao không? Sao lại giật mình đến té khỏi ghế vậy?"
-"À...! Ừm...!Không sao, tôi chỉ là giật mình thoái hóa mà thôi.

Có rất nhiều người bị như thế mà, không phải gì nghiêm trọng cả, yếu bóng vía thôi.


Mà anh có thể thả tay tôi ra được không?"
Anh thật ngu dốt, cô đang né tránh sự giúp đỡ của anh, đến cả việc anh chỉ là đang đỡ lấy cô cũng là việc khiến cô phải tự mình nói ra trước khi anh buông lỏng.
Phạm Thiên không biết hôm nay anh bị làm sao mà lại để ý hành động và lời nói của cô thoái hóa lên, để ý những chuyện nhỏ con như hạt bụi.

Phạm Thiên nhanh chóng buông tay ra khỏi cô, để cho cô được thoải mái hơn, anh đứng đó rồi lại nhìn vào một nơi vô định.
Lý Tuệ An thấy anh cứ đứng ngây ra ở đó, không chỉ có anh thấy bản thân mình như thế mà cô còn cảm thấy anh lạ lẫm hơn rất nhiều, tùng hành động đều lố bịch từ khi anh say rượu đến tỉnh rượu đều không bình thường.
Cô nhìn người đàn ông 30 tuổi đứng ngây ra lại có vẻ mặt buồn hiu thì cô hỏi thử: "Anh còn mệt do tác dụng của rượu à?
Đây, lúc nãy nấu ăn tôi có tiện tay làm một ly nước giải rượu, anh uống đi cho đỡ mệt."
Cô đứng dậy đi nhí nhảnh đến nhà bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra một ly nước chanh giải rượu và đưa cho Phạm Thiên dùng.
Trên tay cô đang bưng một ly nước chanh giúp giải rượu hiệu quả, khuôn mặt vô tư cười mỉm với anh.

Ngày lúc này Phạm Thiên cảm thấy cô như có ba đầu sáu tay và trí óc siêu cao nên thứ gì cô cũng đều biết làm, cho dù là những món ăn rất ít người biết đến.
"Cô còn biết làm nước giải rượu à? Học trên mạng nữa sao?"
-"hêhê, lần này sai bét rồi.

Cái này là kinh nghiệm để đời đó."

"Kinh nghiệm? Cô thường xuyên uống rượu bia nhiều lần lắm à?"
Anh đang thắc mắc cô, chẳng lẽ cô trước đây là một con sâu rượu đến nổi mà tự biết làm nước giải rượu cho bản thân luôn rồi.
*Không phải là làm lố đâu mấy ní, thiệt là theo kinh nghiệm ở nhà với ba tui trước đây thì 100% là ba tui không biết tự làm nước giải rượu đâu, toàn chờ ói đến tím tái mặt mà thôi.*
Lý Tuệ An phụt cười, cô biết là anh đang hiểu lầm cô là con sâu rượu nên cô vui vẻ giải thích lí do bản thân có kinh nghiệm làm nước giải rượu.

Cô hướng ly nước về phía anh hơn, dùng tay để cầm tay Phạm Thiên, đưa cho anh ly nước chanh.
"Anh đừng hiểu lầm, trước đây tôi ở chung với bố nuôi nên tôi rất hiểu rõ về việc làm những thứ này.

Không chỉ là chỉ có nước chanh giải rượu được mà còn nhiều món canh khác cũng có thể giải rượu tốt nữa đấy, anh mau uống đi kẻo hết lạnh mất ngon."
Phạm Thiên cuối cùng thì đã gạc bỏ nghi vấn đó lên người cô, anh nghe lời Lý Tuệ An uông siết ly nước chanh đang còn lành lạnh.

Nước chanh chua chua lại có chút ngọt của đường, kết hợp với độ lạnh mà cô đã để vào trong tủ lạnh cũng rất chi là này nọ.
Uống một hớp thì anh cũng không còn lâng lâng say rượu nữa, nhưng mà thứ này chỉ là một phần thôi vì vốn dĩ lúc nãy anh chẳng phải là vì tác hại sau khi uống rượu làm cho anh ngây ra như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện