Phạm Thiên nhìn đồng hồ treo bên phía trên tường rồi nói với Lý Tuệ An.
"Cũng trễ rồi, cô vào nghĩ ngơi thêm đi."
- "ừm"
Cô gật đầu trả lời rồi cũng vào bên trong nhưng khi xoay người bước đi thì cô lại quay về hỏi anh.
"Phòng tôi là ở đâu?"
Anh có chút khó xử, Phạm Thiên chóng tay lên tường rồi nghiên đầu nhìn vào mặt cô và thắc mắc.
"Không phải vợ chồng sẽ phải ngủ chung một giường à? Sao lại còn phòng tôi phòng anh?"
Câu nói đó khiến cho Lý Tuệ An định hình lại được bản thân đang ở trong tình huống gì, cô chưa từng nghĩ về việc ở chung một nhà nói chi là ngủ chung một giường.
Bất chợt hai má và hai tai đỏ hơn nữa, cô không tưởng tượng được khi ở chung một giường với người đàn ông xa lạ.

Cô cười gượng phá lên, nhanh chóng ngồi xuống sofa ở phía tay phải của cô, Lý Tuệ An nói.
"Tôi không buồn ngủ nữa, tôi ở đây chơi là được.

Anh cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, cứ đi đi."
Cô đuổi anh như đuổi tà, cứ nhít từng chút về sau ghế sofa mãi cứ như sợ anh sẽ làm gì cô vậy.


Phạm Thiên thở dài, anh cũng đã mệt do một ngày nhiều thứ diễn ra không ngừng nên Phạm Thiên đã không suy nghĩ thêm cứ nghĩ rằng cô không buồn ngủ thật.
Phạm Thiên đi vào phòng và ngủ, bên ngoài Lý Tuệ An thấy như vậy không hề tuổi thân mà lại cảm thấy an toàn hơn.
Nói đến thì cũng phải nói rõ, lính cứu hỏa không hề yếu đuối theo tư liệu những cô gái đã yêu lính cứu hỏa đã chia sẻ trên tik tok thì họ vô cùng sung sức và mạnh mẽ, Lý Tuệ An nhớ lại lúc nãy khi nhìn cơ bụng của anh đã thấy anh có sức mạnh hơn cô gấp 3 đến 4 lần.

Thật sự không dám ở gần anh.
Sáng hôm sau khi Phạm Thiên tỉnh dậy từ rất sớm, vào lúc 4 giờ sáng anh bước ra khỏi phòng thì thấy Lý Tuệ An vậy mà lại ngủ thiếp đi ở ghế sofa lại còn lạnh cúm rúm người vo thành một cục tròn.
Anh nhận ra cô ấy chính là một người ngoan cố, không nói nhiều Phạm Thiên chỉ đi vào phòng làm gì đó rồi lại đi ra sau đó chiếc chăn từ đâu trên tay Phạm Thiên được phủ lên người Lý Tuệ An, đột ngột ấm hơn khiến người của cô vươn ra ưỡn người.

Phạm Thiên lắc đầu nhìn cô rồi anh nhanh chóng mặc đồ cảnh sát và lên đường đi làm.
Việc anh có vợ cũng không thông báo cho ai ở cơ quan nên họ không biết vì sao anh lại ngủ ở bên ngoài, chuyện chưa từng có từ lúc anh vào đơn vị tới bây giờ.

Đến cả đội trưởng Dương Thường Vũ cũng có chút tò mò.
Khi anh đang chỉ đạo thay đội trưởng cho tất cả luyện tập thì Dương Thường Vũ đi đến hỏi anh.
"Phạm Thiên, sao tôi thấy hôm qua cậu ngủ bên ngoài ý nhỉ? Hình như từ lúc cậu vào đơn vị cũng chưa từng có tình huống này.

Có phải ở nhà có chuyện gì không?"
Câu hỏi cứ như là quan tâm nhưng với góc nhìn của một người tinh ý như Phạm Thiên lại lộ rõ ra là đang dò xét xem thử anh đang có dấu diếm ông ấy thứ gì đặc biệt không.

Phạm Thiên chỉ cười trừ, anh không muốn lộ thì chắc chắn không ai có thể hỏi, anh nói với đội trưởng.
"Có con gì bám trên vai anh kìa."
- "Đâu đâu, là con gì.

Con gì thế?"
Đôi trưởng Dương Thường vũ nhanh chóng sợ hãi xem xét, hóa ra là ông ấy từ một năm trước khi bị con bọ cánh cứng bám trên người khi đang thi hành nhiệm vụ bắt ong vò vẽ thì đã bị dọa đến hồn bay phách lạc nên ông cứ sợ con gì đó sẽ đậu vào người.
Nhận ra đó là trò ác ý của Phạm Thiên thì ông tức xì khói, đánh vào cánh tay của anh, kẹp đầu.


Phạm Thiên vui cười với Dương Thường Vũ.
Nói đến quan hệ hai người họ thì cũng gọi là như anh em ruột, từ khi Phạm Thiên vào đơn vị thì ông đã có thiên cảm với anh.
Cũng vì bố anh là ông Phạm hay còn gọi là Phạm Hữu Di, ông ấy là người đứng đầu cơ sở đội cảnh sát hình sự nơi mà anh trai của Phạm Thiên đang làm ở đó.

Bố của Phạm Thiên không những là cấp cao mà cũng là cậu rễ của Dương Thường Vũ.

Vì thế hai người đều sát cánh bên nhau, giúp đỡ nhau khi cần thiết.
[Biệt thự]
Khi đồng hồ chỉ đến 9:35 thì Lý Tuệ An cũng đã ngủ đủ giấc, cô tỉnh dậy ngay trên ghế sofa.

Giấc ngủ mà cô cảm thấy ngon lành nhất từ khi sinh ra tới bây giờ, Lý Tuệ An chú ý cái chăn được phủ gọn trên người cô.
Cô không biết ai đã đắp chăn cho cô và cũng không quan tâm về việc này, cô chỉ việc đứng dậy và đi tìm kiếm phòng wc.

Đi cả 15 phút thì cô cũng mò ra lại là ngay dưới tầng, cô đã cất công đi lên lâu rồi.

Ngay dưới tầng dưới trong biệt thự rộng lớn này.
Nhìn ngôi nhà rộng lớn màu trắng và thiết kế kiểu Trung cứ như trong mấy cuốn truyện tranh vẽ ra, Lý Tuệ An mở miệng cảm thán.
"Rộng đến vậy mà lúc trước chỉ có anh ta ở một mình thôi à? Gặp đến mình là sợ ma còn hơn thứ gì khác."
Nói xong cô rùng mình, cái tật khi nghĩ đến thứ gì thì lại phản ứng ngay cảm giác đó.


Cô vừa ngắm nhìn ngôi nhà còn hơn gấp mấy lần ngôi nhà của bố mẹ cô mắt sáng rực, cô không biết đây là anh tự mình mua hay là lấy tiền từ ông bà già mua nữa.
Dù sao thì cô không có quyền hỏi, Lý Tuệ An bước vào bên trong phòng vệ sinh.

Bên trong cũng gọn gàng và sáng sủa, vừa nhìn thôi đã đủ thấy thích rồi.

Cô nhanh chóng đánh tan sự mê muội này liền vệ sinh cá nhân sau đó lấy máy tính mà trước đó đã cho người chuyển đến sẵn.
Giờ đây cô không cầm đi làm, chỉ cần ngồi ở nhà và chờ người chồng mới cưới về nhà bằng việc viết tiểu thuyết mà thôi.

Cô nhìn ra bên cửa sổ, nơi ánh sáng đang chiếu sáng vào bên trong, Lý Tuệ An chợt nhớ câu nói của Phạm Thiên.
"Anh ta có nói là ít khi về nhà, không phải tối nay và rất nhiều buổi tối hôm sau phải ở nhà một mình đây à?"
Dù cho ở bên cạnh có nhiều căn hộ đi chăng nữa thì cô cũng chẳng biết hòa nhập với người khác ra sao, huống hồ gì cái biệt thự này của Phạm Thiên lại có cái sân to như cái "sân bay" này thì làm gì có ma nào dám đi vào.
Cô rùng mình sởn gai óc.
"Ôi trời, ớn quá đi à.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện