Mẫu Đơn cô nương thích Hạ Cẩn, đó là điều mà trên dưới Thuần Hương Lâu đều biết.

Trên thực tế, làm gì có cô nương nào ở Thuần Hương Lâu lại không thích người có tướng mạo tuấn tú như Hạ Cẩn? Huống chi người ta không chỉ tuấn tú, hắn còn có cả gia tài đồ sộ, tương lai kế thừa tước vị của phụ thân. Thậm chí theo như sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho hắn, nói không chừng, đến lúc đó còn có thể cao hơn một cấp.

Tuy nhiên, Hạ Cẩn đã có cô nương mà mình nhìn trúng, chỉ cần hắn tới sẽ gọi nàng ta hầu hạ. Nữ tử đó, không phải mẫu đơn lộng lẫy huy hoàng, cũng không phải thược dược hay hải đường, mà là sơn trà lặng lẽ nở rộ trong tòa nhà.

Cũng bởi vì lý do này, Mẫu Đơn cô nương vẫn luôn khó chịu không phục.

Nàng ta chính là cô nương đẹp nhất Thuần Hương Lâu, từ ngày ra mắt vẫn luôn được các nam nhân săn đón, sau khi trúng tuyển vị trí hoa khôi lại càng nhiều hơn, có không biết bao nhiêu nam nhân vì muốn gặp mặt nàng ta mà vung tiền như rác. Nhưng trời sinh, có một người nam nhân như vậy, dù nàng ta có làm thế nào cũng không thể chinh phục được hắn, điều này khiến người vốn đã quen thuận buồm xuôi gió, tâm cao khí ngạo như nàng ta sao có thể chịu được.

Cho nên trên dưới Thuần Hương Lâu, thậm chí các nam nhân có quan hệ tốt với Hạ Cẩn đều biết, Mẫu Đơn cô nương không chinh phục được Hạ Cẩn, vì yêu sinh hận.

Đáng tiếc, Hạ Cẩn là ai, hắn chẳng thèm để ý. Mẫu Đơn cô nương vừa nói xong lời này, hắn không chút khách khí xụ mặt xuống, nói thẳng: “Người đáng để nhớ thương tất nhiên vẫn luôn nhớ thương, người không đáng… ồ.”

Sắc mặt Mẫu Đơn cô nương lập tức cứng đờ.

Những người khác thấy thế cũng không nói gì, ai uống rượu thì uống rượu, ai dùng bữa thì dùng bữa, tóm lại không ai dám nói hai câu xoa dịu bầu không khí.

Lúc này, Mẫu Đơn cô nương mới biết, hóa ra sự săn đón của những nam nhân này, nhìn bên ngoài thì có vẻ nồng nhiệt nhưng thật ra lại giả dối vô cùng.

Đúng lúc này, một vị cô nương đẩy cửa tiến vào, phá vỡ cục diện bế tắc.

Dường như không nhìn thấy sắc mặt đen thui của Hạ Cẩn, nàng ta lập tức đi về phía Hạ Cẩn, tự rót cho mình một ly rượu, nâng chén cười nói vui vẻ: “Là Sơn Trà đến muộn, tự phạt mình một ly bồi tội với Hạ công tử~”

Có lẽ cô nương vừa ý đã tới, lúc này mặt mũi của Hạ Cẩn mới có chút ý cười, ngón tay cách một khoảng không gõ nhẹ Sơn Trà cô nương, hắn cười nói: “Nàng bắt ta phải chờ lâu như vậy, một chén nào có đủ?”

Sơn Trà cô nương dậm chân hờn dỗi, kéo dài âm điệu ngọt ngào làm nũng, có vẻ như Hạ Cẩn cực kỳ hưởng thụ điều này, thật lâu sau mới buông tha cho Sơn Trà cô nương, nhưng cũng không để nàng ta rời đi, mà kêu nàng ta ngồi bên người chia thức ăn cho mình.

Chút đùa giỡn nho nhỏ này, khiến bầu không khí trong phòng nóng trở lại.

Chỉ còn Mẫu Đơn cô nương bị mất thể diện thì vô cùng xấu hổ, đi không được, ở lại cũng không xong.



Một lúc lâu sau, bữa tiệc kết thúc, các nam nhân ôm cô nương mình nhìn trúng đi đến căn phòng đã được sắp xếp, Hạ Cẩn dẫn theo Sơn Trà xen lẫn trong đó.

Vừa tiến vào phòng, cửa đóng lại, tiếng nam nữ tán tỉnh lập tức nối liền không dứt.

Tuy nhiên, chuyển cảnh vào trong phòng, lại là hai người ngồi quanh chiếc bàn với vẻ mặt nghiêm túc, ở giữa còn có một khoảng cách thật xa. Tiếng nam nữ tán tỉnh, thậm chí là tiếng rên rỉ trên giường, tất cả đều phát ra từ tiểu nha hoàn không mấy nổi bật của Sơn Trà cô nương.

Dưới âm thanh như vậy, hai người dùng ngón tay chấm nước trà im lặng trao đổi thông tin.

Sau vài lần trao đổi, Hạ Cẩn nhắm hai mắt, sửa sang lại lượng lớn thông tin ở trong lòng, cuộc nói chuyện tưởng chừng như lơ đãng, nhưng lại chất chứa rất nhiều tin tức hữu dụng. Mà trong số đó, điều Hạ Cẩn quan tâm nhất, hay có thể nói là Hoàng Thượng quan tâm nhất, đó là chuyện có liên quan đến động tĩnh của mấy vị Vương gia.

Hoàng Thượng đăng cơ đã nhiều năm, bản thân có hùng tâm tráng chí, đồng thời cũng có thủ đoạn tương xứng, hiện giờ đã kiểm soát phần lớn triều chính và quyền lực quân sự, phần còn lại nằm rải rác trong tay nhóm huynh đệ khác mẫu thân. Vì lý do đó nên các huynh đệ khác mẫu thân của ông vẫn chưa từ bỏ ý định, âm mưu lật đổ triều chính.

Khi mới đăng cơ, thứ nhất vì sợ triều chính bất ổn, thứ hai là trước khi tiên hoàng lâm chung, Hoàng đế đã hứa sẽ đối xử tử tế với huynh đệ trước mặt các đại thần, cho nên ông phải ẩn nhẫn đến bây giờ.

Nhưng hiện tại bọn họ muốn tạo phản, nay đã khác xưa, Hoàng đế không muốn tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.

Mà Hạ Cẩn, chính là lưỡi dao sắc bén được Ngài cất giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện