Bên kia, Từ Mính chật vật bỏ chạy, hắn ta không biết mình nên chạy đi đâu, chỉ đi lại lung tung, cho tới khi bị người ngăn cản.

Ngũ công chúa dẫn theo một đám người, vừa rồi nàng ấy cũng gọi người ngăn cản Từ Mính.

Sắc mặt Ngũ công chúa lúc này có chút khó coi, nàng ấy hỏi hắn ta: “Từ Mính, có phải Hạ Cẩn thật sự tới rồi hay không?”

Từ Mính khôi phục tinh thần, uể oải gật đầu.

Ngũ công chúa giận dữ, ném roi ngựa xuống: “Đã không mời hắn, hắn còn tới làm gì!”

Tâm trạng Từ Mính không tốt, cũng không còn dáng vẻ ấm áp như ngọc trước kia, giọng điệu hơi sắc bén: “Công chúa có thể tới đuổi hắn đi.”

Ngũ công chúa nghẹn họng, nàng liếc mắt nhìn Từ Mính một cách cực kỳ bất nhã, nói thẳng không chút kiêng kỵ: “Ta cũng nghĩ tới, nhưng ta dám sao?”

Nhóm người này của bọn họ, ai mà không biết Hạ Cẩn là tên vô pháp vô thiên, lại được rất nhiều trưởng bối yêu thích và sủng ái. Trừ phi hôm nay nhị ca của nàng ấy ở đây, nếu không, không ai có thể trị được tên bá vương kiêu ngạo này.

Ngũ công chúa càng nghĩ càng giận, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Tuyết Nhàn là cô nương tốt như vậy, tại sao lại gả cho hắn!”

Kỳ thật lời này của Ngũ công chúa đa phần là lời nói tức giận, không có ý gì xấu, chỉ là nàng ấy có chút không quen nhìn Hạ Cẩn, cảm thấy tính tình tồi tệ của hắn sẽ bắt nạt Trình Tuyết Nhàn mà nàng ấy thích, lại không biết khi hai người ở bên nhau, khó nói được là ai bắt nạt ai.

Nhưng những lời này lọt vào tai Từ Mính, sự ưng thuận của hắn ta đã khác biệt hoàn toàn với lời nói không có ác ý của Ngũ công chúa. Hắn ta cũng từng chơi với Hạ Cẩn vài lần, hiểu biết một vài điều về tính tình của hắn. Sau này bởi vì Hạ Cẩn lưu luyến Thuần Hương Lâu và ở bên những kẻ ăn chơi trác táng, không có chí tiến thủ, nên hắn ta có vài phần coi thường Hạ Cẩn, cảm thấy hắn quá mức phóng túng sa đọa.

Hiện giờ, hắn ta lại có thêm một điểm nhìn Hạ Cẩn không vừa mắt -- thành thân với cô nương mà hắn ta thích.

Hắn ta đang than thở về tình yêu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc của mình, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện:

“Chuyện hôn sự của Hạ Cẩn, có gì đó che giấu đúng không?”

“Còn không phải sao, đáng lẽ người phải gả qua là tỷ tỷ, sau đó lại biến thành muội muội. Mặc dù trên thánh chỉ tứ hôn không viết rõ tỷ tỷ hay muội muội, nhưng nhìn thế nào lúc ấy người được ấn định vẫn là tỷ tỷ.”

“Ta nghe nói, trưởng nữ của Trình gia sẽ gả xa kinh thành, còn vô cùng sốt ruột, trong chuyện này có thể không có quỷ được sao?”

“Trưởng công chúa cũng không phải người dễ đắc tội như vậy.”



Mồm mép những người này quá nhanh, khi Ngũ công chúa quát lớn thành tiếng, chuyện gì nên nói, không nên nói, bọn họ đều đã nói xong.

Ngũ công chúa tức gần chết, nàng ấy nói: “Đừng để ta nghe thấy những lời này, nếu không ta đánh gãy chân các ngươi!”

Tính tình Ngũ công chúa rất giống trưởng công chúa khi còn trẻ, nói đánh gãy chân là thật sự đánh gãy chân, mặc kệ người đó là ai.

Mọi người im lặng, không nói chuyện đó nữa, nhưng có một người trong số họ, trái tim đang dần nóng lên -- Từ Mính.

Hắn ta siết chặt nắm tay, trong lòng tính toán lập tức đi gặp mặt Trình Tuyết Nhàn. Hắn ta muốn hỏi nàng, cuộc sống có như ý hay không, nếu không, hắn ta, hắn ta… Từ Mính chậm rãi đỏ mặt, hắn ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng.

**********

Trình Tuyết Nhàn không biết có người đang nhớ thương mình, dưới sự dò hỏi của Hạ Cẩn, nàng kể lại chuyện Từ Mính cho hắn nghe, còn nói thêm: “Con người vị thế tử này không tồi, một chút giúp đỡ nhỏ bé cũng khiến hắn ta nhớ lâu như vậy.”

“Thật sao?” Trên mặt Hạ Cẩn mang ý cười, nhưng ý cười lại không chạm tới mắt, ngọc bội nắm trong tay gần như bị hắn bóp nát. Hắn nói “Mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, dù sao tri nhân tri diện bất tri tâm.”

Điều tiểu tử kia nhớ kỹ không phải là sự giúp đỡ của nàng, mà rõ ràng là con người nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện