Xuyên qua cây cỏ tốt tươi, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi, mà cũng đúng vào lúc này, đám bạch cốt này cũng đã sắp tới trước mặt, sắp gặp bọn họ rồi.
"Trưởng lão mau dùng cấm khí đi, bằng không chúng ta không chống đỡ được nữa đâu!"
Lúc này mọi người lại già thêm vài tuổi, còn mấy con man thú thì yếu ớt vô cùng.
Trên núi chỉ có một màu trắng như tuyết, thi cốt vô số, tất cả đều đang bò xuống, khiến người ta có cảm giác da đầu tê dại, một cỗ khí tức yêu tà theo gió thổi xuống, khiến rất nhiều người kêu lên thảm thiết.
Điều khiến người khác kinh sợ đã xảy ra, không ít kỵ sĩ huyết nhục đã bắt đầu khô kiệt, rất nhiều người đa trực tiếp già đi 20 tuổi, hiện trường đã xuất hiện rất nhiều lão nhân tóc trắng xóa.
"Ta động thủ trước!"
Cơ Vân Phong lấy ra hắc sắc kỳ thạch, nắm ởtrong lòng bàn tay, trong phút chốc vạn đạo hào quang tỏa ra.
"Ầm"
Một cỗ ba động cực kỳ cường đại kinh khủng từ trong cơ thể Cơ Vân Phong truyền ra, giống như đại dương mênh mông khó lường, cuồn cuộn xông về 4 phương 8 hướng, có thể nói đây mới là thực lực chân chính của hắn.
Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, Cơ gia trưởng lão quá cường đại, hắn cảm giác bản thân mình chỉ như một cánh bèo, còn đối phương chính là biển lớn, không cách nào so sánh được.
"Đây chính là thực lực chân chính của hắn hay sao?"
Nếu như chạm mặt nhau trong tình huống bình thường, thì Diệp huynh chắc chắn phải chết, thực lực của hai người cách xa nhau một trời một vực, đối phương chỉ tùy tiện giơ tay, hắn đã biến thành bột mịn rồi.
Một cỗ Thiên La tán từ trong cơ thể Cơ Vân Phong truyền ra, tạo nên từng trận cuồng phong, đem cây rừng và núi đá chấn thành tro bụi, vô số bạch cốt phía trước cũng hóa thành bột mịn.
"Nhanh xông lên phía trên!"
Cơ Vân Phong quát to, hắn là người xông lên đầu tiên, Thiên La tán mãnh liệt chấn động, mở ra 1 mảnh đất yên tĩnh kéo dài tầm hơn trăm mét, tất cả bạch cốt đều bị hóa thành bột mịn.
Hào quang lóe lên, Thiên La tán bay trở về, thân thể Cơ Vân Phong chấn động, Thần Lực Nguyên Tuyền lập tức khô cạn.
"Trên khối hắc sắc kỳ thạch trong tay hắn đã xuất hiện 1 vết nứt, cho thấy đã mất đi một lần cơ hội, còn có thể xuất thủ 8 lần nữa thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Phải thật nhanh!"
Khương Hán Trung và Từ Đạo Lăng tất cả đều quát lớn. Hiện tại thời gian quá cấp bách, nhất định phải nắm lấy cơ hội này nhanh chóng tiến lên.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh quát mắng, đám người Lý Tiểu Mạn, Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai nhân lúc mọi người đang cấp bách, nhanh chóng phóng về phía chân núi, mấy tên kỵ sĩ tóc trắng xoá, thân thể cũng không còn nhanh nhẹn nữa, không thể ngăn trở mấy người.
"Diệp Phàm..."
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng hướng về phía trên núi gọi to.
"Các ngươi đi mau đi, không cần phải để ý đến ta!"
Diệp Phàm thấy hai người bọn họ do dự, giận dữ quát lên. Trương Tử Lăng cắn răng, chợt xoay người, lôi cánh tay của Liễu Y Y, chạy đi thật xa.
Mấy tên kỵ sĩ tóc trắng cầm trường thương ném theo, suýt chút nữa xuyên thủng hai người, cũng may là chỉ sượt qua trên người bọn họ, trường thương cắm trên mặt đất liên tục rung động không ngừng.
"Ta đuổi theo bọn họ!"
Có một số kỵ sĩ muốn động thủ lao xuống phía dưới.
Khương Hán Trung hét lớn:
"Không cần phải để ý tới bọn họ, nhanh chóng xông lên phía trên núi, không thể uổng phí lần vận dụng Thần Lực Nguyên Tuyền này."
Nói tới đây, trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo hào quang sắc bén, nhìn Diệp Phàm, nói:
"Ngươi thành thật một chút cho ta, nếu như dám bỏ chạy, ta sẽ lập tức biến ngươi thành tro bụi."
Giờ khắc này, Lý Tiểu Mạn là người đầu tiên, theo sát ở phía sau là Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai, bốn người chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi, sau đó là Trương Tử Lăng và Liễu Y Y cũng nhập vào giữa núi rừng, hình bóng đã biến mất.
Bọn họ đã thành công nắm giữ cơ hội hiếm có này, những người trên núi không thể truy kích trong lúc nguy hiểm như thế này, cho nên sáu người rốt cục cũng thoát khỏi khống chế, trốn xuống dưới núi.
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong cười lạnh nói:
"Muốn giữ được mạng không phải dễ dàng như vậy đâu, khi đi ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Địa, trong nháy mắt bọn chúng sẽ già đi và chết già thôi"
Trên núi bạch cốt khắp nơi, vô số bộ bạch cốt đang bò xuống dưới, lần này đến phiên Khương Hán Trung xuất thủ, hắn đem hộp gấm nắm ởtrong lòng bàn tay, một cỗ khí tức đáng sợ trong nháy mắt tỏa ra, ba động năng lượng do hắn phát ra cực kỳ kinh khủng, giống như có trăm ngàn ngọn núi ép xuống, làm cho người xem sợ mất mật
Diệp Phàm lạnh từ đầu cho tới chân, những nhân vật ở cảnh giới này đối với hắn đúng là những thần tiên ở trên mây, khó có thể đo lường được, không có cách nào đáng giá độ nông sâu của tu vi.
Cứ như vậy, Khương Hán Trung, Cơ Vân Phong, Từ Đạo Lăng thay phiên nhau xuất thủ, rốt cục cũng tiếp cận được đỉnh Thánh Sơn, khoảng cách tới đỉnh núi không còn được 200m.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, không ngừng có người ngã xuống, sau khi tiếp cận đỉnh núi, rất nhiều kỵ sĩ sinh mệnh lực đã triệt để biến mất, rất nhiều người đã chết già.
"Không được, chúng ta cũng không kiên trì được nữa rồi!"
Vào đúng lúc này, Khương Hán Trung, Cơ Vân Phong, Từ Đạo Lăng tuy rằng có cầm cấm khí trong tay, thế nhưng dung mạo cũng đã già nua đi rất nhiều, thân thể đã bắt đầu còng xuống.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn chúng ta phải chết, căn bản không cách nào tiếp cận đỉnh núi."
"Lùi, các ngươi toàn bộ lui xuống đi."
Từ Đạo Lăng quát to, muốn để cho những kỵ sĩ này rút lui xuống dưới, nhưng không còn ai thực hiện được mệnh lệnh nữa rồi, đến lúc này mọi người đã cảm thấy di chuyển rất khó khăn.
Khương Hán Trung lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Phàm, tay hắn nắm hộp gấm, toàn thân thần quang đại thịnh, một cỗ lực lượng mãnh liệt như đại dương trào ra, trong phút chốc giam giữ Diệp Phàm lại.
Sau đó, hắn móc ra một cái bình ngọc bị phong ấn, lập tức cấm chế bị phá tan, có một đạo Điểu Tiên Sát nhập vào trong cơ thể của Diệp Phàm.
"Khôi lỗi lạc ấn?"
Cơ Vân Phong hỏi.
"Đúng vậy, ta không yên tâm về tên tiểu tử này, vạn nhất sau khi hắn tới nơi, liền hủy diệt Thánh Dược, hoặc ăn mất thì chúng ta chẳng phải là dã tràng xe cát biển Đông."
Khương Hán Trung vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
"Lên đi!"
Sau đó, hắn xoay người nói với hai người khác:
"Bây giờ, chúng ta toàn lực phối hợp, đưa hắn đưa lên đỉnh núi, nhất định phải hái được Thánh Dược".
"Được!"
Từ Đạo Lăng gật đầu.
Cơ Vân Phong nói:
"Tổng cộng chúng ta bây giờ còn có 9 lần xuất thủ, nếu liều lĩnh chắc chắn sẽ chết, nếu tiếp tục tiến lên khoảng trãm meìt nữa, mới có thể quét dọn tất cả xýõng khô, lúc ðó nhất ðịnh có thể ðýa hắn lên trên ðỉnh núi."
Càng tiếp cận ðỉnh núi, khí tức yêu tà càng nặng, tuy rằng ðã thanh trừ được đám bạch cốt, thế nhưng 3 vị trưởng lão vẫn già đi nhanh chóng, ngay cả bản thân Diệp Phàm đã chống đỡ không được nữa rồi, từ thiếu niên đã biến thành thanh niên.
Lúc này, mấy trăm chữ cổ trong lòng Diệp Phàm đang chấn đống, giống như tiếng chuông an lành, đem tất cả những đạo ô quang lúc nãy hoàn toàn đánh tan, triệt để khu trừ khôi lỗi lạc ấn.
Mồ hôi lạnh của Diệp Phàm chảy khắp cả người, suýt chút nữa thì chết vào thời khắc cuối cùng, Khương gia trưởng lão quá thâm độc, không có dấu hiệu gì đã xuất thủ, mà có thì lúc đó hắn cũng không có năng lực để phản ứng. Hiện tại, hắn giả bộ bị không chế, 3 người này nói cái gì hắn nghe nấy, nhanh chân đi về hướng đỉnh núi.
"Đeo cái này vào!"
Từ Đạo Lăng ném tới một cái Ngọc Tịnh Bình, nói:
"Cái bình này có thể chứa được cả 1 ngọn núi lớn, bên trong nó có không gian, sau khi hái được Thánh Dược thì dùng nó để thu Thần Tuyền vào."
Sau khi cách đỉnh núi còn mấy trăm mét, 3 vị trưởng lão đã dọn xong hết tất cả xương khô, lúc này mới dừng bước, tiến tới được chỗ này rồi, thì bọn họ lúc nào cũng có thể biến thành tro bụi.
Diệp Phàm cảm giác được tính mạng của mình đang trôi qua, khi hắn leo tới đỉnh núi, thì tóc hắn đã bạc như tuyết, bộ dáng già nua vô cùng.
"Đây là..."
Vào đúng lúc này, thần sắc hắn cứng đờ, trên Thánh Sơn đang có 1 nữ tử phong hoa tuyệt đại đang đứng, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía hắn.
"Trưởng lão mau dùng cấm khí đi, bằng không chúng ta không chống đỡ được nữa đâu!"
Lúc này mọi người lại già thêm vài tuổi, còn mấy con man thú thì yếu ớt vô cùng.
Trên núi chỉ có một màu trắng như tuyết, thi cốt vô số, tất cả đều đang bò xuống, khiến người ta có cảm giác da đầu tê dại, một cỗ khí tức yêu tà theo gió thổi xuống, khiến rất nhiều người kêu lên thảm thiết.
Điều khiến người khác kinh sợ đã xảy ra, không ít kỵ sĩ huyết nhục đã bắt đầu khô kiệt, rất nhiều người đa trực tiếp già đi 20 tuổi, hiện trường đã xuất hiện rất nhiều lão nhân tóc trắng xóa.
"Ta động thủ trước!"
Cơ Vân Phong lấy ra hắc sắc kỳ thạch, nắm ởtrong lòng bàn tay, trong phút chốc vạn đạo hào quang tỏa ra.
"Ầm"
Một cỗ ba động cực kỳ cường đại kinh khủng từ trong cơ thể Cơ Vân Phong truyền ra, giống như đại dương mênh mông khó lường, cuồn cuộn xông về 4 phương 8 hướng, có thể nói đây mới là thực lực chân chính của hắn.
Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, Cơ gia trưởng lão quá cường đại, hắn cảm giác bản thân mình chỉ như một cánh bèo, còn đối phương chính là biển lớn, không cách nào so sánh được.
"Đây chính là thực lực chân chính của hắn hay sao?"
Nếu như chạm mặt nhau trong tình huống bình thường, thì Diệp huynh chắc chắn phải chết, thực lực của hai người cách xa nhau một trời một vực, đối phương chỉ tùy tiện giơ tay, hắn đã biến thành bột mịn rồi.
Một cỗ Thiên La tán từ trong cơ thể Cơ Vân Phong truyền ra, tạo nên từng trận cuồng phong, đem cây rừng và núi đá chấn thành tro bụi, vô số bạch cốt phía trước cũng hóa thành bột mịn.
"Nhanh xông lên phía trên!"
Cơ Vân Phong quát to, hắn là người xông lên đầu tiên, Thiên La tán mãnh liệt chấn động, mở ra 1 mảnh đất yên tĩnh kéo dài tầm hơn trăm mét, tất cả bạch cốt đều bị hóa thành bột mịn.
Hào quang lóe lên, Thiên La tán bay trở về, thân thể Cơ Vân Phong chấn động, Thần Lực Nguyên Tuyền lập tức khô cạn.
"Trên khối hắc sắc kỳ thạch trong tay hắn đã xuất hiện 1 vết nứt, cho thấy đã mất đi một lần cơ hội, còn có thể xuất thủ 8 lần nữa thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Phải thật nhanh!"
Khương Hán Trung và Từ Đạo Lăng tất cả đều quát lớn. Hiện tại thời gian quá cấp bách, nhất định phải nắm lấy cơ hội này nhanh chóng tiến lên.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh quát mắng, đám người Lý Tiểu Mạn, Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai nhân lúc mọi người đang cấp bách, nhanh chóng phóng về phía chân núi, mấy tên kỵ sĩ tóc trắng xoá, thân thể cũng không còn nhanh nhẹn nữa, không thể ngăn trở mấy người.
"Diệp Phàm..."
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng hướng về phía trên núi gọi to.
"Các ngươi đi mau đi, không cần phải để ý đến ta!"
Diệp Phàm thấy hai người bọn họ do dự, giận dữ quát lên. Trương Tử Lăng cắn răng, chợt xoay người, lôi cánh tay của Liễu Y Y, chạy đi thật xa.
Mấy tên kỵ sĩ tóc trắng cầm trường thương ném theo, suýt chút nữa xuyên thủng hai người, cũng may là chỉ sượt qua trên người bọn họ, trường thương cắm trên mặt đất liên tục rung động không ngừng.
"Ta đuổi theo bọn họ!"
Có một số kỵ sĩ muốn động thủ lao xuống phía dưới.
Khương Hán Trung hét lớn:
"Không cần phải để ý tới bọn họ, nhanh chóng xông lên phía trên núi, không thể uổng phí lần vận dụng Thần Lực Nguyên Tuyền này."
Nói tới đây, trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo hào quang sắc bén, nhìn Diệp Phàm, nói:
"Ngươi thành thật một chút cho ta, nếu như dám bỏ chạy, ta sẽ lập tức biến ngươi thành tro bụi."
Giờ khắc này, Lý Tiểu Mạn là người đầu tiên, theo sát ở phía sau là Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai, bốn người chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi, sau đó là Trương Tử Lăng và Liễu Y Y cũng nhập vào giữa núi rừng, hình bóng đã biến mất.
Bọn họ đã thành công nắm giữ cơ hội hiếm có này, những người trên núi không thể truy kích trong lúc nguy hiểm như thế này, cho nên sáu người rốt cục cũng thoát khỏi khống chế, trốn xuống dưới núi.
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong cười lạnh nói:
"Muốn giữ được mạng không phải dễ dàng như vậy đâu, khi đi ra khỏi Sinh Mệnh Cấm Địa, trong nháy mắt bọn chúng sẽ già đi và chết già thôi"
Trên núi bạch cốt khắp nơi, vô số bộ bạch cốt đang bò xuống dưới, lần này đến phiên Khương Hán Trung xuất thủ, hắn đem hộp gấm nắm ởtrong lòng bàn tay, một cỗ khí tức đáng sợ trong nháy mắt tỏa ra, ba động năng lượng do hắn phát ra cực kỳ kinh khủng, giống như có trăm ngàn ngọn núi ép xuống, làm cho người xem sợ mất mật
Diệp Phàm lạnh từ đầu cho tới chân, những nhân vật ở cảnh giới này đối với hắn đúng là những thần tiên ở trên mây, khó có thể đo lường được, không có cách nào đáng giá độ nông sâu của tu vi.
Cứ như vậy, Khương Hán Trung, Cơ Vân Phong, Từ Đạo Lăng thay phiên nhau xuất thủ, rốt cục cũng tiếp cận được đỉnh Thánh Sơn, khoảng cách tới đỉnh núi không còn được 200m.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, không ngừng có người ngã xuống, sau khi tiếp cận đỉnh núi, rất nhiều kỵ sĩ sinh mệnh lực đã triệt để biến mất, rất nhiều người đã chết già.
"Không được, chúng ta cũng không kiên trì được nữa rồi!"
Vào đúng lúc này, Khương Hán Trung, Cơ Vân Phong, Từ Đạo Lăng tuy rằng có cầm cấm khí trong tay, thế nhưng dung mạo cũng đã già nua đi rất nhiều, thân thể đã bắt đầu còng xuống.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn chúng ta phải chết, căn bản không cách nào tiếp cận đỉnh núi."
"Lùi, các ngươi toàn bộ lui xuống đi."
Từ Đạo Lăng quát to, muốn để cho những kỵ sĩ này rút lui xuống dưới, nhưng không còn ai thực hiện được mệnh lệnh nữa rồi, đến lúc này mọi người đã cảm thấy di chuyển rất khó khăn.
Khương Hán Trung lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Phàm, tay hắn nắm hộp gấm, toàn thân thần quang đại thịnh, một cỗ lực lượng mãnh liệt như đại dương trào ra, trong phút chốc giam giữ Diệp Phàm lại.
Sau đó, hắn móc ra một cái bình ngọc bị phong ấn, lập tức cấm chế bị phá tan, có một đạo Điểu Tiên Sát nhập vào trong cơ thể của Diệp Phàm.
"Khôi lỗi lạc ấn?"
Cơ Vân Phong hỏi.
"Đúng vậy, ta không yên tâm về tên tiểu tử này, vạn nhất sau khi hắn tới nơi, liền hủy diệt Thánh Dược, hoặc ăn mất thì chúng ta chẳng phải là dã tràng xe cát biển Đông."
Khương Hán Trung vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
"Lên đi!"
Sau đó, hắn xoay người nói với hai người khác:
"Bây giờ, chúng ta toàn lực phối hợp, đưa hắn đưa lên đỉnh núi, nhất định phải hái được Thánh Dược".
"Được!"
Từ Đạo Lăng gật đầu.
Cơ Vân Phong nói:
"Tổng cộng chúng ta bây giờ còn có 9 lần xuất thủ, nếu liều lĩnh chắc chắn sẽ chết, nếu tiếp tục tiến lên khoảng trãm meìt nữa, mới có thể quét dọn tất cả xýõng khô, lúc ðó nhất ðịnh có thể ðýa hắn lên trên ðỉnh núi."
Càng tiếp cận ðỉnh núi, khí tức yêu tà càng nặng, tuy rằng ðã thanh trừ được đám bạch cốt, thế nhưng 3 vị trưởng lão vẫn già đi nhanh chóng, ngay cả bản thân Diệp Phàm đã chống đỡ không được nữa rồi, từ thiếu niên đã biến thành thanh niên.
Lúc này, mấy trăm chữ cổ trong lòng Diệp Phàm đang chấn đống, giống như tiếng chuông an lành, đem tất cả những đạo ô quang lúc nãy hoàn toàn đánh tan, triệt để khu trừ khôi lỗi lạc ấn.
Mồ hôi lạnh của Diệp Phàm chảy khắp cả người, suýt chút nữa thì chết vào thời khắc cuối cùng, Khương gia trưởng lão quá thâm độc, không có dấu hiệu gì đã xuất thủ, mà có thì lúc đó hắn cũng không có năng lực để phản ứng. Hiện tại, hắn giả bộ bị không chế, 3 người này nói cái gì hắn nghe nấy, nhanh chân đi về hướng đỉnh núi.
"Đeo cái này vào!"
Từ Đạo Lăng ném tới một cái Ngọc Tịnh Bình, nói:
"Cái bình này có thể chứa được cả 1 ngọn núi lớn, bên trong nó có không gian, sau khi hái được Thánh Dược thì dùng nó để thu Thần Tuyền vào."
Sau khi cách đỉnh núi còn mấy trăm mét, 3 vị trưởng lão đã dọn xong hết tất cả xương khô, lúc này mới dừng bước, tiến tới được chỗ này rồi, thì bọn họ lúc nào cũng có thể biến thành tro bụi.
Diệp Phàm cảm giác được tính mạng của mình đang trôi qua, khi hắn leo tới đỉnh núi, thì tóc hắn đã bạc như tuyết, bộ dáng già nua vô cùng.
"Đây là..."
Vào đúng lúc này, thần sắc hắn cứng đờ, trên Thánh Sơn đang có 1 nữ tử phong hoa tuyệt đại đang đứng, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía hắn.
Danh sách chương