- Có thể gặp được người thừa kế của gia tộc xa xưa thần bí nhất trong Liên Bang, hơn nữa còn là người thừa kế trẻ tuổi dũng cảm và có sự phán đoán tốt như vậy… Đây mới là niềm vinh hạnh của tôi.
Người trung niên dường như không hề có khí độ của quân Phiến loạn trong núi, ngược lại giống như một thương nhân hiền hòa đang biểu hiện sự tôn kính của mình với Thai Gia.
- Tôi không ngờ những nhân vật trong quân Phiến loạn các ông, lại biết nịnh hót giống như các chính khách trong Liên Bang như vậy.
Thai Chi Nguyên châm biếm nói.
- Nếu như có thể khiến tâm trạng cậu tốt hơn một chút, tôi cũng không để tâm nịnh hót cậu vài câu đâu.
Thai Chi Nguyên nhìn nhân vật thứ hai trong quân Phiến loạn đang ngồi đối diện không xa mình, so sánh từng bước với hình tượng trong tài liệu, lại phát hiện hai hình tượng này dù thế nào cũng không thể trùng khớp với nhau.
- Mặc kệ là Liên Bang hay là nội bộ tổ chức các ông, cơ hồ đối với ông chỉ có một biệt hiệu, đó chính là… hắn.
Tâm trạng hắn dần trầm tĩnh lại, nói:
- Nhưng trong cuộc đàm thoại, vẫn cần một cách xưng hô.
- Thai công tử có thể gọi tôi là người trong núi.
Người trung niên nói.
Thai Chi Nguyên bình thản nhưng vẫn kiên trì lắc đầu:
- Tôi không thích những cách gọi đầy tính văn nghệ như vậy.
Người trung niên cười, nói:
- Vậy thì cậu gọi là Trọng Tài được rồi.
- Được rồi, Trọng Tài tiên sinh, tôi không muốn nói những câu đại loại ông ngu xuẩn như thế nào, Liên Bang có rất nhiều người muốn ông chết, chuyện này có lẽ ông nên rõ hơn tôi.
Thai Chi Nguyên biết người đang đối diện với mình không phải là một vai vế bình thường, mà là một nhân vật nguy hiểm phiền phức nhất trong Liên Bang, hơn nữa đây là chuyện sau khi hắn trưởng thành, lần đầu tiên dùng thân phận người thừa kế Thai Gia, độc lập đại diện cho gia tộc đàm thoại với những thế lực lớn, cho nên hắn lộ rõ sự cẩn thận, nói thêm vài câu, để tranh thủ làm cho mình bình tĩnh lại.
- Xin mời cứ nói thẳng ra ý lần này đến đây của ông.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt góc cạnh khó coi của người trung niên, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
- Tôi mang theo lời ủy thác của bảy vạn chiến sĩ trong núi. Và hy vọng của mười ba triệu công dân Liên Bang của Hoàn Sơn Tứ Châu, cùng sự tin tưởng của đồng chí Nam Thủy để đến đây.
Giọng điệu của người trung niên lúc này lộ rõ sự nghiêm túc khôn cùng.
- Tôi đến đây với một nguyện vọng hòa bình. Hy vọng có thể có được sự hồi ứng của Liên Bang.
Hòa bình? Đây là từ nghe sao thân thuộc nhưng lại rất xa lạ. Đặc biệt là giữa Chính phủ Liên Bang và quân Phiến loạn. Quân Phiến loạn ở Hoàn Sơn Tứ Châu đã tiến hành cuộc đấu tranh vũ lực bao nhiêu năm rồi? Tuy hai mươi mấy năm nay, từng bước đã giảm đi sắc thái quân sự. Nhưng nhân vật cấp cao trong Liên Bang đều biết rõ. Căn cơ của thế lực quân Phiến loạn vẫn dựa trên cơ sở lực lượng quân sự của họ. Những cuộc phản kích sào huyệt của hai bên nhiều năm nay. Không biết đã có bao nhiêu người hi sinh trong những cuộc chiến đó. Dòng máu chảy xuống đã nhuốm đỏ từng tấc đất của ngọn núi lớn kia. Hòa bình!
Ngón tay Thai Chi Nguyên đang khuấy cà phê chợt cứng đờ lại. Vầng trán hơi tái dần lộ ra một nét quái dị. Hắn có làm gì cũng không thể ngờ. Nhân vật đứng thứ hai của quân Phiến loạn lại đi vào vấn đề trực tiếp như vậy. Lại ném ra những quả đạn trọng lượng như vậy!
Đàm phán hòa bình giữa Chính phủ Liên Bang và quân Phiến loạn. Không biết đã trải qua bao nhiêu vòng đàm phán. Có được bao nhiêu lần hiệp định hòa bình. Nhưng cuối cùng đều vì sự bội tín bỏ nghĩa của bên nào đó hoặc là những sự kiện nổ ra bất ngờ, mà những bản hiệp định này bị hủy. Cho dù những năm nay, phe ôn hòa trong quân Phiến loạn sớm đã bước lên bục chính trị của Liên Bang. Bắt đầu tìm sự ủng hộ trong cử tri với hình tượng phi bạo lực. Nhưng trên thực tế, ở những khu vực ngoài tầm với của giới truyền thông, những xung đột vũ trang giữa Chính phủ Liên Bang và quân Phiến loạn vẫn xảy ra không ngừng.
Nếu như nói là cuộc hòa đàm bình thường, Thai Chi Nguyên tuyệt nhiên sẽ không sửng sốt như vậy. Nhưng người ở trước mắt hắn là nhân vật đứng thứ hai trong quân Phiến loạn. Được lực lượng bền vững từ sự tín nhiệm của Nam Thủy. Cái hòa bình mà hắn nói, dĩ nhiên không phải là sự hòa bình trên những trang giấy, mà là sự hòa bình thực sự lan tới khắp nơi.
- Ngài nên trực tiếp liên hệ với Văn phòng Tổng Thống hay là Bộ Quốc Phòng thì hơn.
Thai Chi Nguyên hít một hơi thật sâu. Đè nén sự kích động ẩn hiện trong lòng, bình tĩnh nói:
- Nếu như bên phía quý vị thật sự muốn để Liên Bang trở về thời kỳ hòa bình không có nội chiến. Tôi sẽ thay mặt Thai Gia tỏ lòng hoan nghênh với chuyện đó. Hơn nữa lập tức sẽ chi viện toàn diện cho Hoàn Sơn Tứ Châu.
Lời này nói ra rất hoàn mỹ, trên thực tế chẳng khác nào chưa nói gì. Đàm phán hòa bình giữa Chính phủ và quân Phiến loạn, vốn là chuyện do các chính trị gia và quân nhân chuyên nghiệp đi đàm phán. Thai Chi Nguyên hoàn toàn không tham gia vào những hành động trong đó. Hắn biết chuyện này cố nhiên có thể mang lại vốn chính trị dày dạn và danh tiếng trong công chúng cho mình, nhưng chuyện phức tạp và mạo hiểm lớn như vậy, sơ sảy một chút, cũng sẽ trở thành một hố đen nuốt chửng tất cả.
- Thai công tử nói đùa rồi, nếu như có thể nói chuyện với Tổng Thống Liên Bang hoặc những quân nhân đó, dĩ nhiên ta sẽ không tới tìm cậu.
Người trung niên bình thản đáp:
- Chính phủ Liên Bang quen thói bội tín bất nghĩa, nếu như chúng tôi thật sự bỏ súng trong tay, dừng âm thanh phát động trên xe thiết giáp, nói không chừng đến ngày hôm sau, sẽ có vô số robot và máy bay bắt đầu tấn công vào núi…
- Vậy thì ngài cũng không nên tìm tôi.
Thai Chi Nguyên gắng giữ sự bình thản nói:
- Tôi chỉ là một người trẻ tuổi đang đi học, ngài đừng nên hy vọng tôi có thể làm được điều gì.
- Nhưng tất cả mọi người trong các thế lực lớn đều đang muốn tranh cướp thời gian này để gặp cậu, bởi vì mọi người đều biết. Sau Lễ Thành Nhân, Thai phu nhân sẽ từng bước giao sự nghiệp Thai Gia vào trong tay câu.
Người trung niên mỉm cười nói:
- Huồng hồ gì, Thai phu nhân không phải dễ dàng gì có thể gặp. Tôi không phải Nghị Viên Mạch Đức Lâm, tôi là một người còn đang nằm trong danh sách tội phạm của Liên Bang, nếu như tôi dám hiện thân đường hoàng ở thủ đô để cầu kiến, thiết nghĩ sau ba phút, sẽ có vô số quan quân đến bắt đầu truy sát tôi.
- Lời này không sai, muốn gặp một sinh viên như tôi, là chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Thai Chi Nguyên nói:
- Nhưng vấn đề ở chỗ, tuy tôi vừa hoàn thành Lễ Thành Nhân, nhưng vẫn phải theo quy định trong gia tộc, tôi cũng không thể nào lập tức quyết định tất cả mọi chuyện trong gia tộc.
- Tôi tin Thai phu nhân sẽ từng bước chuyển quyền quyết định tới tay câu.
Người trung niên bình thản nói:
- Thai Gia thần bí âm thầm bao năm nay, tuy năm nay vẫn không tuyên bố Lễ Thành Nhân của cậu, nhưng những người đến Đại học Lê Hoa này đã chứng minh, Thai phu nhân không có ý muốn tiếp tục giấu sự tồn tại của cậu với công chúng… Nếu như tôi đoán không sai, sau khi việc học tập ở Đại học Lê Hoa kết thúc, cậu sẽ vào quân đội, nói không chừng còn đi đến tiền tuyến Tây Lâm, tích lũy quân công, sau đó bắt đầu làm những việc mang tính chính trị ở các bộ trong Chính phủ, có lẽ hơn mười năm sau, cậu sẽ bắt đầu vào giới chính trị, vì mục đích cuối cùng này mà chuẩn bị.
- Mục đích cuối cùng? Thai Chi Nguyên nheo mắt lại, hắn lại phát hiện. Người đàn ông thần bí trong hồ sơ Liên Bang này, quả nhiên không phải là nhân vật có thể dễ dàng bị khống chế, chí ít hệ thống tình báo cực lớn và năng lực phán đoán phân tích mà đối phương có, những năng lực này thật sự đủ để khiến người khác phải khiếp sợ.
- Ngoại trừ Tổng Thống… Thai Gia lần đầu đường đường xuất hiện, vẫn có hứng thú với những vai diễn trên sân khấu sao?
Người trung niên mỉm cười nói:
- Chẳng qua đó là những chuyện sau này, hiện giờ chúng ta bàn là chuyện trước mắt.
Nói đến chuyện trước mắt. Giọng điệu của người trung niên bỗng trở nên nghiêm túc và cẩn thận hơn nhiều:
- Quân đội Liên Bang hiện đang có bước chuẩn bị cuối cùng để dùng vũ lực tấn công vào núi, khiến đồng chí Nam Thủy và tôi trong đó, đều cảm thấy có một áp lực trước nay chưa từng có…
- Các biện pháp cấm vận và chế tài nhiều năm liên tiếp của Liên Bang, khiến vật tư trong núi vô cùng thiếu thốn, công dân trong Liên Bang đồng tình với các ông, cho dù muốn tiếp tục bí mật viện trợ như mấy năm trước, nhưng cũng vì các con đường không được thông suốt, mà không có cách nào vận chuyển đến tay các ông, hơn nữa vì có sự tồn tại của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, cơ sở ủng hộ dân chúng của các ông ở Hoàn Sơn Tứ Châu cũng bị phân tán ra nhiều.
Thai Chi Nguyên dễ dàng điểm ra những chỗ khó của quân Phiến loạn trước mắt.
- Người ủng hộ các ông càng ngày càng ít, cho nên các ông mới nghĩ tới hai chữ hòa bình?
- Thời thế mạnh hơn con người.
Vầng trán của người trung niên thoáng hiện nét tang thương:
- Cho nên tôi mang theo sự chân thành tới đây, mong tìm được sự hồi ứng của gia tộc cậu.
- Tôi vẫn không thể lý giải.
Thai Chi Nguyên hoàn toàn không vì chuyện đối phương một hơi bóc trần kế hoạch gia tộc sắp xếp tiền đồ chính trị của mình mà cảm thấy bất an, lạnh lùng nói:
- Cho dù tôi đã có thể đưa ra quyết sách trong nội bộ gia tộc… Nhưng chuyện này có liên quan gì đến đàm phán hòa bình giữa quân Phiến loạn các ông và Chính phủ? Trước giờ tôi không phủ nhận sức ảnh hưởng của gia tộc với Chính phủ Liên Bang, nhưng tôi cũng chưa từng tự cao tự đại cho rằng bản thân có thể thay đổi được thái độ của cả Chính phủ Liên Bang.
- Nhưng cậu có thể thử thay đổi thái độ của Tổng Thống Liên Bang.
Người trung niên nhìn Thai Chi Nguyên, mỉm cười nói:
- Năm sau chính là cuộc bầu cử Tổng Thống, tôi biết Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đã gặp mặt với phu nhân rồi.
Thai Chi Nguyên cầm tách cà phê lên, nhưng không uống, trầm tư hồi lâu. Vị đầu sỏ tình báo của quân Phiến loạn này, chứng minh cho hắn một lần nữa. Sức mạnh lớn ghê gớm của mạng lưới tình báo dưới tay hắn.
Người trung niên không hề vì sự trầm tư của Thai Chi Nguyên mà lặng câm, tiếp tục bình thản phân tích:
- Cho nên nói, có mấy điểm ta bắt buộc phải mạo hiểm đến đây nói chuyện với cậu một lần. Một, trái lại với Chính phủ và Tổng Thống Liên Bang nhiệm kỳ này, quân Phiến loạn chúng tôi càng tín nhiệm với chuẩn mực đạo đức của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ hơn. Hai, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ tuy có tiếng tăm tốt ở trong tầng lớp giữa và dưới của công dân Liên Bang, nhưng với Thủ Đô Tinh Quyển, đặc biệt là với những đại khu có nhiều cử tri nhất mà nói, một luật sư xuất thân trong gia đình công nhân quặng mỏ ở Đông Lâm… cuối cùng vẫn chỉ là một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm. Ông ấy cần có một tin tức sự kiện mang tính bộc phát, giúp ông ấy trong thời gian ngắn nhất, có được sự công nhận của quảng đại cử tri. Ba, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ chưa từng có kinh nghiệm tòng quân, chưa từng biểu hiện sự quyết đoán và quyết tâm khi xử lý những chuyện bất ngờ, năng lực ở phương diện an ninh quốc gia vẫn luôn bị người khác nghi ngờ… Trong cuộc bầu cử, chuyện này chắc chắn trở thành một sự uy hiếp để các đối thủ cạnh tranh khác công kích ông ấy. Cho nên chúng tôi hy vọng Thai Gia có thể giúp đỡ từ trong, để chúng tôi và Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ trực tiếp đàm phán hiệp định hòa giải.
Người trung niên tiếp tục chậm rãi nói:
- Chúng tôi tin tưởng phong độ của Thai Gia và chuẩn mực đạo đức chính trị của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, và một khi hiệp định được ký, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ cũng sẽ có được vốn chính trị hoàn hảo nhất. Do vậy đảm bảo năm sau ông ấy sẽ thành công trong cuộc bầu cử Tổng Thống.
Không thể không nói, vị lãnh tụ tình báo của quân Phiến loạn này, cũng là một thuyết khách vô cùng xuất sắc. Trong chớp mắt, Thai Chi Nguyên thừa nhận bản thân có đôi chút dao động, nhưng nhiều hơn đó là sự tăng cường cảnh giác, một tên quân Phiến loạn, lại lão luyện hơn những người thuyết khách trong hội Ủy viên Quản lý Thủ đô, nhân vật như vậy, quả thực không thể nào để mất cảnh giác.
- Các ông cần những điều kiện thế nào?
Thai Chi Nguyên bình tĩnh hỏi.
- Trước khi Mạt Bố Nhĩ trở thành Tổng Thống, bắt đầu tiến hành đàm phán, trong quá trình đàm phán, bộ đội tập kết của Quân đội Liên Bang có phải có thể nghỉ hưu rồi không? Đồng thời, lệnh phong tỏa kinh tế cả chính phủ Liên Bang… có phải có thể mở một miệng ngầm không?
Người trung niên mỉm cười rồi nói tiếp:
- Sau khi Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ được bầu làm Tổng Thống, dĩ nhiên là chuyện gì cũng đều dễ thương lượng.
Người trung niên dường như không hề có khí độ của quân Phiến loạn trong núi, ngược lại giống như một thương nhân hiền hòa đang biểu hiện sự tôn kính của mình với Thai Gia.
- Tôi không ngờ những nhân vật trong quân Phiến loạn các ông, lại biết nịnh hót giống như các chính khách trong Liên Bang như vậy.
Thai Chi Nguyên châm biếm nói.
- Nếu như có thể khiến tâm trạng cậu tốt hơn một chút, tôi cũng không để tâm nịnh hót cậu vài câu đâu.
Thai Chi Nguyên nhìn nhân vật thứ hai trong quân Phiến loạn đang ngồi đối diện không xa mình, so sánh từng bước với hình tượng trong tài liệu, lại phát hiện hai hình tượng này dù thế nào cũng không thể trùng khớp với nhau.
- Mặc kệ là Liên Bang hay là nội bộ tổ chức các ông, cơ hồ đối với ông chỉ có một biệt hiệu, đó chính là… hắn.
Tâm trạng hắn dần trầm tĩnh lại, nói:
- Nhưng trong cuộc đàm thoại, vẫn cần một cách xưng hô.
- Thai công tử có thể gọi tôi là người trong núi.
Người trung niên nói.
Thai Chi Nguyên bình thản nhưng vẫn kiên trì lắc đầu:
- Tôi không thích những cách gọi đầy tính văn nghệ như vậy.
Người trung niên cười, nói:
- Vậy thì cậu gọi là Trọng Tài được rồi.
- Được rồi, Trọng Tài tiên sinh, tôi không muốn nói những câu đại loại ông ngu xuẩn như thế nào, Liên Bang có rất nhiều người muốn ông chết, chuyện này có lẽ ông nên rõ hơn tôi.
Thai Chi Nguyên biết người đang đối diện với mình không phải là một vai vế bình thường, mà là một nhân vật nguy hiểm phiền phức nhất trong Liên Bang, hơn nữa đây là chuyện sau khi hắn trưởng thành, lần đầu tiên dùng thân phận người thừa kế Thai Gia, độc lập đại diện cho gia tộc đàm thoại với những thế lực lớn, cho nên hắn lộ rõ sự cẩn thận, nói thêm vài câu, để tranh thủ làm cho mình bình tĩnh lại.
- Xin mời cứ nói thẳng ra ý lần này đến đây của ông.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt góc cạnh khó coi của người trung niên, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
- Tôi mang theo lời ủy thác của bảy vạn chiến sĩ trong núi. Và hy vọng của mười ba triệu công dân Liên Bang của Hoàn Sơn Tứ Châu, cùng sự tin tưởng của đồng chí Nam Thủy để đến đây.
Giọng điệu của người trung niên lúc này lộ rõ sự nghiêm túc khôn cùng.
- Tôi đến đây với một nguyện vọng hòa bình. Hy vọng có thể có được sự hồi ứng của Liên Bang.
Hòa bình? Đây là từ nghe sao thân thuộc nhưng lại rất xa lạ. Đặc biệt là giữa Chính phủ Liên Bang và quân Phiến loạn. Quân Phiến loạn ở Hoàn Sơn Tứ Châu đã tiến hành cuộc đấu tranh vũ lực bao nhiêu năm rồi? Tuy hai mươi mấy năm nay, từng bước đã giảm đi sắc thái quân sự. Nhưng nhân vật cấp cao trong Liên Bang đều biết rõ. Căn cơ của thế lực quân Phiến loạn vẫn dựa trên cơ sở lực lượng quân sự của họ. Những cuộc phản kích sào huyệt của hai bên nhiều năm nay. Không biết đã có bao nhiêu người hi sinh trong những cuộc chiến đó. Dòng máu chảy xuống đã nhuốm đỏ từng tấc đất của ngọn núi lớn kia. Hòa bình!
Ngón tay Thai Chi Nguyên đang khuấy cà phê chợt cứng đờ lại. Vầng trán hơi tái dần lộ ra một nét quái dị. Hắn có làm gì cũng không thể ngờ. Nhân vật đứng thứ hai của quân Phiến loạn lại đi vào vấn đề trực tiếp như vậy. Lại ném ra những quả đạn trọng lượng như vậy!
Đàm phán hòa bình giữa Chính phủ Liên Bang và quân Phiến loạn. Không biết đã trải qua bao nhiêu vòng đàm phán. Có được bao nhiêu lần hiệp định hòa bình. Nhưng cuối cùng đều vì sự bội tín bỏ nghĩa của bên nào đó hoặc là những sự kiện nổ ra bất ngờ, mà những bản hiệp định này bị hủy. Cho dù những năm nay, phe ôn hòa trong quân Phiến loạn sớm đã bước lên bục chính trị của Liên Bang. Bắt đầu tìm sự ủng hộ trong cử tri với hình tượng phi bạo lực. Nhưng trên thực tế, ở những khu vực ngoài tầm với của giới truyền thông, những xung đột vũ trang giữa Chính phủ Liên Bang và quân Phiến loạn vẫn xảy ra không ngừng.
Nếu như nói là cuộc hòa đàm bình thường, Thai Chi Nguyên tuyệt nhiên sẽ không sửng sốt như vậy. Nhưng người ở trước mắt hắn là nhân vật đứng thứ hai trong quân Phiến loạn. Được lực lượng bền vững từ sự tín nhiệm của Nam Thủy. Cái hòa bình mà hắn nói, dĩ nhiên không phải là sự hòa bình trên những trang giấy, mà là sự hòa bình thực sự lan tới khắp nơi.
- Ngài nên trực tiếp liên hệ với Văn phòng Tổng Thống hay là Bộ Quốc Phòng thì hơn.
Thai Chi Nguyên hít một hơi thật sâu. Đè nén sự kích động ẩn hiện trong lòng, bình tĩnh nói:
- Nếu như bên phía quý vị thật sự muốn để Liên Bang trở về thời kỳ hòa bình không có nội chiến. Tôi sẽ thay mặt Thai Gia tỏ lòng hoan nghênh với chuyện đó. Hơn nữa lập tức sẽ chi viện toàn diện cho Hoàn Sơn Tứ Châu.
Lời này nói ra rất hoàn mỹ, trên thực tế chẳng khác nào chưa nói gì. Đàm phán hòa bình giữa Chính phủ và quân Phiến loạn, vốn là chuyện do các chính trị gia và quân nhân chuyên nghiệp đi đàm phán. Thai Chi Nguyên hoàn toàn không tham gia vào những hành động trong đó. Hắn biết chuyện này cố nhiên có thể mang lại vốn chính trị dày dạn và danh tiếng trong công chúng cho mình, nhưng chuyện phức tạp và mạo hiểm lớn như vậy, sơ sảy một chút, cũng sẽ trở thành một hố đen nuốt chửng tất cả.
- Thai công tử nói đùa rồi, nếu như có thể nói chuyện với Tổng Thống Liên Bang hoặc những quân nhân đó, dĩ nhiên ta sẽ không tới tìm cậu.
Người trung niên bình thản đáp:
- Chính phủ Liên Bang quen thói bội tín bất nghĩa, nếu như chúng tôi thật sự bỏ súng trong tay, dừng âm thanh phát động trên xe thiết giáp, nói không chừng đến ngày hôm sau, sẽ có vô số robot và máy bay bắt đầu tấn công vào núi…
- Vậy thì ngài cũng không nên tìm tôi.
Thai Chi Nguyên gắng giữ sự bình thản nói:
- Tôi chỉ là một người trẻ tuổi đang đi học, ngài đừng nên hy vọng tôi có thể làm được điều gì.
- Nhưng tất cả mọi người trong các thế lực lớn đều đang muốn tranh cướp thời gian này để gặp cậu, bởi vì mọi người đều biết. Sau Lễ Thành Nhân, Thai phu nhân sẽ từng bước giao sự nghiệp Thai Gia vào trong tay câu.
Người trung niên mỉm cười nói:
- Huồng hồ gì, Thai phu nhân không phải dễ dàng gì có thể gặp. Tôi không phải Nghị Viên Mạch Đức Lâm, tôi là một người còn đang nằm trong danh sách tội phạm của Liên Bang, nếu như tôi dám hiện thân đường hoàng ở thủ đô để cầu kiến, thiết nghĩ sau ba phút, sẽ có vô số quan quân đến bắt đầu truy sát tôi.
- Lời này không sai, muốn gặp một sinh viên như tôi, là chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Thai Chi Nguyên nói:
- Nhưng vấn đề ở chỗ, tuy tôi vừa hoàn thành Lễ Thành Nhân, nhưng vẫn phải theo quy định trong gia tộc, tôi cũng không thể nào lập tức quyết định tất cả mọi chuyện trong gia tộc.
- Tôi tin Thai phu nhân sẽ từng bước chuyển quyền quyết định tới tay câu.
Người trung niên bình thản nói:
- Thai Gia thần bí âm thầm bao năm nay, tuy năm nay vẫn không tuyên bố Lễ Thành Nhân của cậu, nhưng những người đến Đại học Lê Hoa này đã chứng minh, Thai phu nhân không có ý muốn tiếp tục giấu sự tồn tại của cậu với công chúng… Nếu như tôi đoán không sai, sau khi việc học tập ở Đại học Lê Hoa kết thúc, cậu sẽ vào quân đội, nói không chừng còn đi đến tiền tuyến Tây Lâm, tích lũy quân công, sau đó bắt đầu làm những việc mang tính chính trị ở các bộ trong Chính phủ, có lẽ hơn mười năm sau, cậu sẽ bắt đầu vào giới chính trị, vì mục đích cuối cùng này mà chuẩn bị.
- Mục đích cuối cùng? Thai Chi Nguyên nheo mắt lại, hắn lại phát hiện. Người đàn ông thần bí trong hồ sơ Liên Bang này, quả nhiên không phải là nhân vật có thể dễ dàng bị khống chế, chí ít hệ thống tình báo cực lớn và năng lực phán đoán phân tích mà đối phương có, những năng lực này thật sự đủ để khiến người khác phải khiếp sợ.
- Ngoại trừ Tổng Thống… Thai Gia lần đầu đường đường xuất hiện, vẫn có hứng thú với những vai diễn trên sân khấu sao?
Người trung niên mỉm cười nói:
- Chẳng qua đó là những chuyện sau này, hiện giờ chúng ta bàn là chuyện trước mắt.
Nói đến chuyện trước mắt. Giọng điệu của người trung niên bỗng trở nên nghiêm túc và cẩn thận hơn nhiều:
- Quân đội Liên Bang hiện đang có bước chuẩn bị cuối cùng để dùng vũ lực tấn công vào núi, khiến đồng chí Nam Thủy và tôi trong đó, đều cảm thấy có một áp lực trước nay chưa từng có…
- Các biện pháp cấm vận và chế tài nhiều năm liên tiếp của Liên Bang, khiến vật tư trong núi vô cùng thiếu thốn, công dân trong Liên Bang đồng tình với các ông, cho dù muốn tiếp tục bí mật viện trợ như mấy năm trước, nhưng cũng vì các con đường không được thông suốt, mà không có cách nào vận chuyển đến tay các ông, hơn nữa vì có sự tồn tại của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, cơ sở ủng hộ dân chúng của các ông ở Hoàn Sơn Tứ Châu cũng bị phân tán ra nhiều.
Thai Chi Nguyên dễ dàng điểm ra những chỗ khó của quân Phiến loạn trước mắt.
- Người ủng hộ các ông càng ngày càng ít, cho nên các ông mới nghĩ tới hai chữ hòa bình?
- Thời thế mạnh hơn con người.
Vầng trán của người trung niên thoáng hiện nét tang thương:
- Cho nên tôi mang theo sự chân thành tới đây, mong tìm được sự hồi ứng của gia tộc cậu.
- Tôi vẫn không thể lý giải.
Thai Chi Nguyên hoàn toàn không vì chuyện đối phương một hơi bóc trần kế hoạch gia tộc sắp xếp tiền đồ chính trị của mình mà cảm thấy bất an, lạnh lùng nói:
- Cho dù tôi đã có thể đưa ra quyết sách trong nội bộ gia tộc… Nhưng chuyện này có liên quan gì đến đàm phán hòa bình giữa quân Phiến loạn các ông và Chính phủ? Trước giờ tôi không phủ nhận sức ảnh hưởng của gia tộc với Chính phủ Liên Bang, nhưng tôi cũng chưa từng tự cao tự đại cho rằng bản thân có thể thay đổi được thái độ của cả Chính phủ Liên Bang.
- Nhưng cậu có thể thử thay đổi thái độ của Tổng Thống Liên Bang.
Người trung niên nhìn Thai Chi Nguyên, mỉm cười nói:
- Năm sau chính là cuộc bầu cử Tổng Thống, tôi biết Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đã gặp mặt với phu nhân rồi.
Thai Chi Nguyên cầm tách cà phê lên, nhưng không uống, trầm tư hồi lâu. Vị đầu sỏ tình báo của quân Phiến loạn này, chứng minh cho hắn một lần nữa. Sức mạnh lớn ghê gớm của mạng lưới tình báo dưới tay hắn.
Người trung niên không hề vì sự trầm tư của Thai Chi Nguyên mà lặng câm, tiếp tục bình thản phân tích:
- Cho nên nói, có mấy điểm ta bắt buộc phải mạo hiểm đến đây nói chuyện với cậu một lần. Một, trái lại với Chính phủ và Tổng Thống Liên Bang nhiệm kỳ này, quân Phiến loạn chúng tôi càng tín nhiệm với chuẩn mực đạo đức của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ hơn. Hai, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ tuy có tiếng tăm tốt ở trong tầng lớp giữa và dưới của công dân Liên Bang, nhưng với Thủ Đô Tinh Quyển, đặc biệt là với những đại khu có nhiều cử tri nhất mà nói, một luật sư xuất thân trong gia đình công nhân quặng mỏ ở Đông Lâm… cuối cùng vẫn chỉ là một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm. Ông ấy cần có một tin tức sự kiện mang tính bộc phát, giúp ông ấy trong thời gian ngắn nhất, có được sự công nhận của quảng đại cử tri. Ba, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ chưa từng có kinh nghiệm tòng quân, chưa từng biểu hiện sự quyết đoán và quyết tâm khi xử lý những chuyện bất ngờ, năng lực ở phương diện an ninh quốc gia vẫn luôn bị người khác nghi ngờ… Trong cuộc bầu cử, chuyện này chắc chắn trở thành một sự uy hiếp để các đối thủ cạnh tranh khác công kích ông ấy. Cho nên chúng tôi hy vọng Thai Gia có thể giúp đỡ từ trong, để chúng tôi và Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ trực tiếp đàm phán hiệp định hòa giải.
Người trung niên tiếp tục chậm rãi nói:
- Chúng tôi tin tưởng phong độ của Thai Gia và chuẩn mực đạo đức chính trị của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, và một khi hiệp định được ký, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ cũng sẽ có được vốn chính trị hoàn hảo nhất. Do vậy đảm bảo năm sau ông ấy sẽ thành công trong cuộc bầu cử Tổng Thống.
Không thể không nói, vị lãnh tụ tình báo của quân Phiến loạn này, cũng là một thuyết khách vô cùng xuất sắc. Trong chớp mắt, Thai Chi Nguyên thừa nhận bản thân có đôi chút dao động, nhưng nhiều hơn đó là sự tăng cường cảnh giác, một tên quân Phiến loạn, lại lão luyện hơn những người thuyết khách trong hội Ủy viên Quản lý Thủ đô, nhân vật như vậy, quả thực không thể nào để mất cảnh giác.
- Các ông cần những điều kiện thế nào?
Thai Chi Nguyên bình tĩnh hỏi.
- Trước khi Mạt Bố Nhĩ trở thành Tổng Thống, bắt đầu tiến hành đàm phán, trong quá trình đàm phán, bộ đội tập kết của Quân đội Liên Bang có phải có thể nghỉ hưu rồi không? Đồng thời, lệnh phong tỏa kinh tế cả chính phủ Liên Bang… có phải có thể mở một miệng ngầm không?
Người trung niên mỉm cười rồi nói tiếp:
- Sau khi Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ được bầu làm Tổng Thống, dĩ nhiên là chuyện gì cũng đều dễ thương lượng.
Danh sách chương