Tay Hứa Nhạc đang cầm điện thoại cứng đờ lại, sau đó thả ra một chữ gọn gàng dứt khoát ‘được’. Hắn để điện thoại trong lòng, rồi định thần lại, vũ hội đã qua đi hơn hai mươi ngày, mình và Trương Tiểu Manh đã không gặp nhau ngần ấy ngày rồi.

Hắn lấy thời khóa biểu ra xem, mới phát hiện ngày mai là ngày cuối cùng của tháng mười hai, đương nhiên không có tiết, mới phát hiện sự lặng lẽ cô đơn những ngày này đã lâu như vậy, lâu đến mức mình cũng quên đi năm mới sắp đến.

Lúc này Trương Tiểu Manh đang ngồi đờ đẫn trong phòng đơn ký túc xá của mình, cô nhìn vào chiếc kính gọng đen trong tay, khuôn mặt thanh tú hiện ra sự buồn khổ và quằn quại. Sau Song Nguyệt Vũ Hội, Thai Chi Nguyên lại mất đi tung tích, cô không còn tìm được bất cứ cơ hội nào đi tiếp cận người đó…

Sự thất bại trong nhiệm vụ lần này, hoàn toàn không khiến cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm cảm thấy không hài lòng, ngược lại giống như một người cha nhân từ bác ái, khoan dung an ủi cô mấy câu, muốn cô chú ý che giấu thân phận, đồng thời ngấm ngầm chỉ điểm, chàng trai tên Hứa Nhạc ấy nếu như đã có cơ duyên kết bạn được với Thai Chi Nguyên, có lẽ xuất phát từ bên đó, cũng có kết quả không tệ.

Muốn lợi dụng Hứa Nhạc để tiếp cận người đó sao? Hàng mi dài của Trương Tiểu Manh khẽ chớp động, lúc đầu đã phủ nhận cách làm này, cô không muốn sau khi làm tổn thương đến chàng trai đó, lại tiếp tục cứa lên vết thương ấy một lần nữa.

Ngày cuối cùng năm 66 của Hiến Lịch 37, Liên Bang đang chìm vào không khí hân hoan đón năm mới, tuy Đế Quốc nằm ở năm ánh sáng xa xôi, lân cận đối diện cách một Tinh Hà với Đại khu Tây Lâm, vẫn là một bóng đen trong lòng dân chúng Liên Bang, nhưng tiền tuyến dù thế nào cũng ở xa xôi, tất cả mọi người đều vô thức không nghĩ tới vấn đề này.

Mọi người của Liên Bang, con mắt đang dõi theo thật sự đều hướng về Đại khu. Sau cuộc tuyển cử ở Hoàn Sơn Tứ Châu kết thúc, sự lên án của Chính phủ Liên Bang với các Nghị Viên phe phản đối càng lúc càng lên cao, chỉ trích đối phương không thật sự bỏ vũ khí, Quân đội Liên Bang cũng bắt đầu tranh thủ nhanh chóng chiến bị, nội chiến một lần nữa lại nổ ra, dường như đã trở thành một chuyện không thể nào tránh khỏi.

Nghị Viên Mạch Đức Lâm xuất thân từ quân Phiến loạn, đã thành công được bầu làm Nghị Viên hội Ủy viên Quản lý Liên Bang nhiệm kỳ mới, chính thức bước vào khu vực nòng cốt của chính trị Liên Bang, nhưng bất luận là ông lớn tiếng kêu gọi trên các hội nghị của đặc khu Liên Bang thế nào, cũng không thể nào thực sự tiêu trừ được nguy cơ nội chiến. Bởi vì tất cả mọi người đều rõ, Nghị Viên Mạch Đức Lâm có thể ảnh hưởng đến các dân chúng ở Hoàn Sơn Tứ Châu, nhưng không thể ảnh hưởng được đến vũ trang quân Phiến loạn đang cầm thẳng súng trong núi.

Sau khi Liên Bang cấm vận và chế tài kinh tế trong nhiều năm liên tiếp, quân Phiến loạn trong núi đã bước đến bờ vực tan vỡ, họ cũng không thể nào ngoan ngoãn đợi chờ Quân đội Liên Bang đến trấn áp, và tất nhiên sẽ phải lựa chọn một phương thức phản kích nào đó.

Mặc dù có nhiều nỗi lo như vậy, nhưng đối với những công dân bình thường trong Liên Bang mà nói, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, những vấn đề liên quan đến chính trị, liên quan đến sống chết, chỉ có thể khiến bọn họ cảm khái xuýt xoa vài tiếng khi đọc những tin ấy trên báo điện tử.

Đêm trước năm mới, tất cả các nhà hàng nổi tiếng đã được đặt hết các chỗ trống, ngọn đèn nê-ông đủ sắc và các nơi vui chơi đều lấp lánh thâu đêm suốt sáng, tạo ra một cảnh tượng hòa bình giàu có vui vẻ. Người thân, người nhà, những người đang yêu có được kỳ nghỉ phép, đều đã chiếm cứ phần lớn các bữa ăn đặc sắc mâm cao cỗ đầy trong thế giới băng tuyết.

Trái ngược với sự náo nhiệt ấy, trên ngọn tháp sắt cao chót vót đến chín tầng mây của Lâm Hải Châu kia, lại mất đi sắc thái của một danh lam thắng cảnh, trở nên vô cùng yên tĩnh. Bởi vì không có nhiều người muốn trong những ngày đông lạnh buốt này lại chạy đi khắp nơi trên đỉnh tháp sắt để hứng gió lạnh.

Hứa Nhạc không đi thang máy, ba lô cõng trên vai từng bước từng bước trèo lên tháp. Khuôn mặt đỏ ửng. Mồ hôi chảy ra từ viền tóc hắn. Nhưng hơi thở của hắn vẫn bình ổn, không có một cảm giác mệt mỏi nào. Hắn của ngày hôm nay đã có thể trong cuộc sống hàng ngày không ngừng rèn luyện thần kinh và cơ bắp của mình, khiến sức mạnh thần bí trong cơ thể ngày càng bình hòa, nhưng cũng càng ngày càng lớn hơn.

Trên tầng ngắm cảnh của ngọn tháp sắt, gió lạnh vẫn đang rít gào. Chiếc đèn vàng vắt ngang đã bị kéo thành một đường thẳng cô liêu. Dựa vào chiếc khung bằng kim loại lạnh lẽo. Không có người nào khác. Chỉ có một cô gái mặc chiếc áo gió màu nâu đậm đang đứng ở lan can phía xa. Đang chống cằm. Thơ thẩn nhìn phong cảnh thành phố của Lâm Hải Châu.

Cô đang đội một chiếc mũ nhung đáng yêu, đôi găng tay màu hồng nhạt, đôi mi cong dài khẽ chớp trong gió lạnh, lại giống như không cảm nhận được sự giá lạnh ấy. Chỉ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài lan can.

Hứa Nhạc đang đứng phía sau cô khoảng mười mấy mét, lặng lẽ nhìn theo cô. Đôi chút mơ màng, đã nhiều ngày không gặp. Nhưng khi gặp mặt, lòng hắn lại trở về trong tình cảnh lúc ban đầu, một niềm vui bình yên tĩnh lặng khôn cùng.

- Anh đến rồi.

Trương Tiểu Manh xoay người lại, nhìn hắn cười.

Hứa Nhạc bước lên phía trước, nở một nụ cười hiền hòa, lấy chiếc ba lô sau lưng xuống, ném xuống bên cạnh chân cô, rồi đứng bên cạnh cô, thuận theo ánh mắt cô nhìn về bên ngoài. Chỉ thấy mấy đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời không có tuyết rơi, phần đỉnh kiến trúc của đô thị Lâm Hải, lại có thể nhìn thấy những dấu vết của băng tuyết để lại trong mùa đông này, cả thành phố đều đang chìm ngập trong không khí đón chào năm mới, nhưng hắn vẫn cảm thấy trống trải vô bờ.

- Phong cảnh ở đây thật chẳng ra sao cả.

Hứa Nhạc đang tưởng tượng cảm xúc khi người con gái ấy ngắm nhìn ở đây lúc vừa rồi, nói:

- Sao lại nghĩ đến hẹn gặp ở chỗ này? - Lúc còn nhỏ bố mẹ tôi rất bận, tôi lại không muốn ngồi trong những gian phòng chọc trời kia, nên thích một mình chạy tới đây để ngắm phong cảnh.

Trương Tiểu Manh thở ra một làn khói, thơ thẩn nhìn bóng dáng những tòa nhà chọc trời phía xa, nói:

- Hôm đó ở vũ hội, tôi từ chối khiêu vũ với anh, hy vọng anh không để ý.

- Hôm đó anh đã nói rồi, anh không biết khiêu vũ.

Hứa Nhạc vẫn nheo mắt nhìn vào sắc âm u của bầu trời, nói:

- Nếu như hôm nay em vẫn nói đến hai chữ xin lỗi, anh sẽ thật sự cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Tuy anh chưa từng yêu, nhưng cũng biết, những chuyện này không có cái gì đúng cái gì sai.

- Anh có chút thay đổi rồi.

Trương Tiểu Manh chợt xoay đầu nhìn hắn, mỉm cười:

- Lúc đó trước ký túc xá, anh còn ăn nói hùng hồn hơn lúc này nhiều.

Hứa Nhạc cũng nhớ tới lần đó, cười nói:

- Lúc đó nhìn sự việc quá đơn giản.

Hắn quay đầu lại, lặng lẽ nhìn ánh sáng long lanh trong mắt của Trương Tiểu Manh, chú ý tới đối phương hôm nay không đeo chiếc kính gọng đen, khẽ nói:

- Mãi đến hôm nay, anh vẫn cho rằng chuyện rất đơn giản, chỉ là dường như ngoài anh ra, mọi người trên thế giới này, đều quen với việc đem những chuyện đơn giản biến nó thành phức tạp.

Trương Tiểu Manh không nghĩ rằng sẽ nghe được những lời này, đôi mắt rủ xuống, rơi vào trạng thái trầm tư, một lúc lâu mới khẽ nói:

- Có lẽ là vì tôi vốn chính là một người rất phức tạp, còn anh là một người quá đơn giản.

- Không, em là một người đơn giản, nhưng muốn làm những chuyện phức tạp thôi.

Tay Hứa Nhạc nắm vào lan can, mới cảm giác được sự lạnh lẽo của lan can này, thu tay lại thở một hơi, hỏi:

- Bí mật của em rốt cuộc là gì?

Trương Tiểu Manh trầm mặc một hồi lâu, sau đó lên tiếng nói:

- Một năm trước, tôi làm công tác chi viện nghĩa vụ trong văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

- Chuyện này anh biết, Liên Bang có rất nhiều người trẻ tuổi đều đi làm việc này cho Hoàn Sơn Tứ Châu.

Hứa Nhạc nói:

- Em đã về rồi, hơn nữa được Chính phủ phán định là người trở về, chuyện này có lẽ không có phiền phức gì.

- Vấn đề là, cho đến tận ngày hôm nay, kỳ thực tôi vẫn đang làm việc cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

Trương Tiểu Manh chợt hé một nụ cười, nụ cười lại như rất băng lạnh.

Nghe thấy thân phận thực của Trương Tiểu Manh, Hứa Nhạc rơi vào tĩnh lặng, một hồi lâu sau mới khẽ nói:

- Sau đó thì sao?

- Tuy tôi chưa từng được bồi dưỡng làm gián điệp chuyên nghiệp. Nhưng những chuyện mà tôi làm, kỳ thực không có khác biệt gì quá lớn với gián điệp.

Trương Tiểu Manh cúi thấp đầu, nhìn chiếc ba lô nặng nề dưới chân, nói:

- Tôi trở về Đại học Lê Hoa, thật ra chỉ có một mục đích, chính là tiếp cận Thai Chi Nguyên, giúp Nghị Viên và cậu ấy có được một mối liên hệ trực tiếp nào đó.

- Rồi sau đó?

Trương Tiểu Manh hơi cảm thấy quái dị nhìn hắn một cái, tiếp tục nói:

- Ngoài Song Nguyệt Vũ Hội ra, tôi không còn bất cứ cách nào khác có thể tiếp cận được người thừa kế Thai Gia thần bí đó… Đúng rồi, hiện tại có lẽ anh vẫn không rõ thân phận thực của hắn.

Hứa Nhạc lắc đầu, ngăn lại vấn đề này, bình thản hỏi:

- Rồi sau đó?

Bất luận là Trương Tiểu Manh nói gì, Hứa Nhạc cũng chỉ nói với cô ba chữ: Rồi sau đó? Trương Tiểu Manh lặng lẽ nhìn hắn, lấy một chiếc găng tay bông màu hồng nhạt từ tay mình đeo vào tay hắn, cúi đầu khẽ giọng nói:

- Hình như anh không hề ngạc nhiên, cũng không tức giận.

- Thực ra… Những chuyện kỳ lạ mà anh đã gặp trong kiếp này, có thể nhiều hơn trong tưởng tượng của em.

Hứa Nhạc tay trái mang găng, tay phải rất tự nhiên nắm lấy tay cô, nhìn cô nghiêm túc nói:

- Anh chỉ không hiểu, những chuyện này liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta.

- Tôi là một gián điệp.

Trương Tiểu Manh nghiêm túc nhìn hắn. Nói một cách không tỏ tường:

- Chẳng lẽ anh không cảm thấy có một chút sợ hãi nào?

Hứa Nhạc tức tối lẩm bẩm vài câu, thầm nghĩ ‘Tôi là một đào phạm’. Hắn thở dài lắc đầu, khẽ vén sợi tóc dưới mũ của Trương Tiểu Manh, nhìn vầng trán láng mịn của cô, xót xa nói:

- Nếu như đây chính là bí mật của em… Rất lâu về trước, anh đã đoán ra rồi, chỉ có điều lúc đó vẫn thật không ngờ, chân tướng đoán được đúng là sự thực.

Trương Tiểu Manh cười khổ một tiếng, quay đầu đi. Nhìn về bầu trời bên ngoài lan can, nói:

- Tôi biết tôi đã làm tổn thương anh, hơn nữa những lời này của tôi vốn cũng không nên nói. Nhưng nếu như không giải thích rõ với anh, trong lòng tôi cũng cảm thấy rất khó chịu.

- Em muốn tiếp cận Thai Chi Nguyên, nên mới rời xa anh…

Hứa Nhạc giúp cô nói nốt lời đang hỗn loạn, trầm mặc giây lát rồi nói:

- Kết quả bây giờ em phát hiện, anh lại quen biết Thai Chi Nguyên, nếu như muốn tiếp cận hắn, vậy cứ ở lại bên cạnh anh có lẽ sẽ thuận tiện hơn… Nhiều ngày như vậy em không tìm anh, rõ ràng em không muốn lại quay đầu lại.

- Với tình hình này tôi có về bên cạnh anh, là một sự sỉ nhục với cả tôi và anh.

Trương Tiểu Manh thả lỏng tay hắn ra, ôm lấy mặt mình, nét mặt là sự nhẹ nhõm kiên định sau khi được giải thoát:

- Tôi sẽ không để bản thân mình làm ra những chuyện như vậy.

Tâm trạng của Hứa Nhạc chợt cảm thấy chút vui mừng:

- Em đã từng hỏi anh nhìn nhận thế nào về học thuyết của Kiều Trì Tạp Lâm, và những người trong Đại khu, anh đã từng nói, anh đồng tình và bằng lòng ủng hộ họ, nhưng anh không hiểu… Lẽ nào vì em bằng lòng làm vật hy sinh, em có thể hy sinh tình yêu giữa hai chúng ta?

Trương Tiểu Manh âu sầu nhăn nhúm mặt lại, thở dài nói:

- Có lẽ với anh là đáng cười, nhưng chuyện này dù gì cũng là tín ngưỡng của tôi… Hơn nữa tương lai tôi chắc chắn sẽ về Hoàn Sơn Tứ Châu, lý tưởng của anh là kỹ sư trưởng cho công ty Cơ động Quả Xác, hai chúng ta vốn không thể nào có tương lai gì.

- Không nói tương lại, chỉ nói hiện tại. Hôm nay em đến đây, xem ra đám người mà em phục vụ đã có yêu cầu mới với em.

Hứa Nhạc nheo mắt lại, châm biếm nói:

- Anh tôn trọng bất cứ tín ngưỡng nào, nhưng một tín ngưỡng yêu cầu hy sinh tình cảm của mình, làm trái lại với tín ngưỡng tình yêu của mình… Đối với anh, quả thực là một thứ gì đó xấu xa.

Trương Tiểu Manh cảm thấy được sự tức giận của hắn, trầm mặc chuyển chủ đề:

- Áp lực hiện tại ở Hoàn Sơn Tứ Châu quá lớn, những chiến sĩ và nhân viên công tác sống trong núi, sắp phải đương đầu với sự tấn công của Quân đội Liên Bang… Còn thứ duy nhất có thể thay đổi được ý định của Chính phủ Liên Bang, chỉ có Thai Gia, Thai Chi Nguyên là người thừa kế Thai Gia trong Thất Đại Gia Tộc, Nghị Viên Mạch Đức Lâm nếu như có thể có được sự tín nhiệm của hắn, mới có thể giúp những người trong núi vượt qua được những ngày tháng gian nan này. Trong mắt anh, tôi đã làm trái với tình cảm của chúng ta, chỉ là vì tín ngưỡng viễn vông nào đó, nhưng trên thực tế, cái mà tôi làm chính là sinh mệnh của cuộc sống mới.

Hứa Nhạc im lặng hồi lâu rồi nói:

- Anh cũng nhiều ngày không gặp Thai Chi Nguyên rồi, chuyện bên các người có lẽ anh cũng không giúp được gì.

- Tôi chỉ muốn thành thật nói tất cả với anh.

Trương Tiểu Manh nhìn hắn, khóe mắt dâng tràn nước mắt.

Hứa Nhạc ôm cô vào lòng, hai tay choàng qua chiếc áo nâu của cô, dán chặt người vào cơ thể tươi trẻ ấm áp, ôm cô thật chặt không chịu buông ra, ngửi mùi hương cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ bên cổ tai cô, nói:

- Em là người phụ nữ đầu tiên của anh.

Trương Tiểu Manh gục đầu trong lòng hắn nói:

- Anh cũng là người con trai đầu tiên trong đời em.

- Anh rất yêu em.

- Em cũng vậy.

- Thật sự muốn rời bỏ anh sao?

- Đúng vậy.

- Vậy giữa chúng ta có thể coi là gì? Buổi đêm hôm đó là gì? Trước lúc xả thân vì đạo nghĩa, thi ân cho một thằng đàn ông đáng thương là anh à?

Giọng nói Hứa Nhạc mang theo nộ ý.

Trương Tiểu Manh cúi thấp đầu, giống như một chú mèo con ngọ nguậy dưới cằm hắn, yếu ớt nói:

- Anh cứ nghĩ thành là anh thi ân cho em, có lẽ sẽ không đến nỗi không vui như thế.

- Em có từng nghĩ tới, những nhân vật lớn chơi trò chính trị kia, chỉ đang lợi dụng em… Em có từng nghĩ tới, thực ra em chỉ là một cô gái cái gì cũng không hiểu, em rất ấu trĩ…

Hứa Nhạc đứng thẳng người, quên rằng mình vẫn chỉ là một người trẻ tuổi chưa đầy mười chín tuổi, u uất nhìn vào đôi mắt Trương Tiểu Manh.

Trương Tiểu Manh bật cười, trong mắt những giọt nước mắt lay động, sống mũi cay cay, nấc nghẹn nói:

- Em vẫn còn trẻ, phải nhân lúc còn ấu trĩ đi làm những chuyện ấu trĩ.

Chính lúc này, Hứa Nhạc đã biết không thể nào thuyết phục đối phương thoát ly khỏi thế giới hắn xa lạ kia, lờ mờ hiểu được cách nghĩ và lý niệm của những người trên thế giới này, chính lúc ấy, hắn bắt đầu cảm nhận thấy sự quật cường của cô gái này, bắt đầu nếm trải một niềm thương cảm đang đến.

Hai người hôn nhau trong cay đắng, hắn nếm thấy vị mặn chát trong nước mắt của cô gái, trên ngọn tháp sắt gió lạnh thấu xương ấy, lúc này pháo hoa năm mới đã bừng sáng một góc trời, chiếu rọi vào chiếc bóng của hai người, lộ ra vẻ lẻ loi vô bờ bến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện