Từ Thế Tích thoáng nhíu mày, "Địch đương gia, chúng ta bây giờ chỉ lấy ngựa làm chủ, Ngõa Cương vẫn không thể làm lớn, chính là bởi vì thiếu ngựa. Nếu chiếm được ngựa của Thanh Giang mục trường, ta nghĩ đến lúc đó sẽ có thực lực công thủ Huỳnh Dương, không lo chuyện thiếu lương thực, còn sợ chi nghiệp lớn không thành?"...
Bạch Vạn Sơn ra khỏi Thanh Giang mã trường ước chừng một canh giờ, có một đội ăn mặc như quan binh từ từ hướng tới mã trường, dọc theo đường đi qua các tramh gác, người cầm đầu đều chào hỏi.
Người cầm đầu tươi cười, thái độ hòa nhã, những người canh gác của Thanh Giang mã trường đều biết, đó là sư phụ Cao Vĩnh Cố của Thanh Giang mã trường phụ trách mua hàng.
Cứ một thời gian, Cao sư phụ sẽ dẫn một số người của mục trường đi Tống thành mua hàng cùng một số vật phẩm thiết yếu cho mục trường, mấy ngày trước đây hắn đã xuất phát, lần này hiển nhiên là có thu hoạch lớn mà về.
Ước chừng ba xe hàng hóa trở về, những người canh ở trạm gác cũng không ngạc nhiên, chỉ kỳ quái là phía sau hắn lại đi theo gần trăm binh sĩ, theo cách ăn mặc thì nên là thủ vệ của Tống thành.
"Lão Cao, sao lại còn dẫn binh trở về, những người này là sao?" Một người canh gác hỏi.
Cao sư phụ cười nói: "Cổ Huyện lệnh biết Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân đến chỗ của chúng ta, hắn công việc bề bộn, không thể tới đây nên rất là bất an. Vừa lức cho Thừa Hoàng Thừa Lưu đại nhân dẫn binh tới hộ vệ, lần trước tại Ung Khâu, Tiêu đại nhân đã gặp chuyện, Cổ Huyện lệnh không muốn dẫn chân vào vết xe đổ, nghe nói Tiêu đại nhân sáng mốt sẽ đi, liền cho vệ binh tới đưa đến Lương quận. Nên mới cho Lưu đại nhân dẫn binh trực tiếp đi vào mã trường. Thế nào, ngươi muốn xác minh thân phận sao?"
Người canh gác lắc đầu nói: "Lão Cao, ngươi thực hay nói đùa. Cổ Huyện lệnh cho Lưu đại nhân dẫn binh tới, làm sao tới phiên ta xác minh thân phận, chẳng qua phải cho người bày tiệc mới được".
Hắn khi nói chuyện đã đốt lên một ngọn lửa ở trạm gác, một luồng khói hồng hồng như máu nổi lên giữa không trung, thật lâu sau không tiêu tan.
Lưu Giang Nguyên cũng không nói lời nào, sắc mặt có chút phát xanh.
"Đây là khói hiệu dành cho khách quý," Cao sư phụ cười nhìn người canh gác, "Có chút long trọng quá không?"
"Không long trọng, không long trọng" Người canh gác cười nói: "Trong này cũng chính là Cổ Huyện lệnh lớn nhất, hắn tuy không tự mình đến, nhưng hắn phái người đến, chúng ta đương nhiên cũng phải tiếp đãi long trọng".
Cao sư phụ lại cùng người canh gác tán gẫu vài câu, rồi dẫn theo mọi người hướng điếu kiều của mục trường mà đi tới.
Đợi khi không còn thấy trạm gác nữa, một người hừ lạnh nói: "Ngươi cùng bọn họ nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
Cao sư phụ cười khổ nói: "Địch đương gia, mấy cái này đều phải nói, chứ cứ cắm đầu mà đi chỉ sợ bọn họ sẽ sinh nghi".
Người ở ăn mặc như quan binh ở một bên hạnón xuống, lộ ra một đôi mắt to, chính là Từ Thế Tích, "Địch đương gia. Cao sư phụ nói đều là ta phân phó, nên không có vấn đề".
Địch Hoằng "hừ" một tiếng, "Lần này Phòng Huyền Tảo hiến kế, lão Đan cùng Cổ Hùng đi vây Bạch Vạn Sơn, chúng ta thừa dịp tinh binh của bọn họ ra hết, chỉ cần gạt bọn họ buông điếu kiều xuống, trăm người nầy ào vào mã trường, thì còn gì phiền phức. Chỉ là lần này chỉ được thành công, không thể thất bại, quyết không để cho đám người lão Đan chiếm công đầu".
Từ Thế Tích cười nói: "Địch đương gia, sự tình đều đã tính toán hết rồi, đều là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chúng ta mưu tính đến hôm nay, đều không có vấn đề gì, theo lý thuyết không thể kém Đan tướng giáo, chỉ là tất cả mọi người đều vì sơn trại mà làm việc, cũng không nên nói đến công đầu gì".
Địch Hoằng âm trầm nghiêm mặt, "Từ Thế Tích, ngươi giúp ta hay giúp Đan Hùng Tín?"
Từ Thế Tích lắc đầu nói: "Ta chỉ vì Đại đương gia cùng sơn trại mà thôi, Địch đương gia nói quá lời".
"Bọn họ nếu không thả điếu kiều, ta trước hết giết Lưu Giang Nguyên" Địch Hoằng hung hăng nhìn Lưu Giang Nguyên: "Lưu Giang Nguyên, ngươi thành thật cho ta. Vừa rồi biểu hiện tốt lắm, không nói gì là được. Đến điếu kiều, mã trường nếu hỏi thì ngươi nói, nếu không thì ngươi cứ giả câm điếc cho ta. Chúng ta cướp ngựa không lấy mạng, chỉ cần qua hôm nay nhất định sẽ tha ngươi một con đường sống".
Lưu Giang Nguyên sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu mới nói: "Ta không nói gì là được".
"Đó mới gọi là người thức thời" Địch Hoằng phân phó một thủ hạ: "Lát nữa điếu kiều buông xuống, mọi người cứ tràn lên, giết cho chúng nó không ứng phó kịp".
Từ Thế Tích có chút nhíu mày nói: "Địch đương gia, thật ra không cần gấp, chúng ta cứ vào mã trường rồi mới động thủ cũng không muộn".
"Ngươi là đương gia hay ta là đương gia, bọn họ nghe ta hay nghe ngươi?" Địch Hoằng đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Từ Thế Tích hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: "Địch đương gia, ta nói rồi, ta lấy sơn trại làm trọng. Đại ca người là trại chủ, trại chủ đối với Thế Tích có ân, Thế Tích muốn hồi báo, một khi đã như vậy, đương nhiên là Thế Tích nghe theo người".
Địch Hoằng cười lạnh nói: "Một khi đã nghe theo ta, vậy lát nữa nghe hiệu lệnh của ta. Bạch Vạn Sơn đã ra ngoài cả canh giờ rồi, nói vậy chắc đã gặp đám người lão Đan. Nếu khai chiến, khó tránh không chạy về một hai người, nếu cho bọn họ trở về mã trường báo động cho mã trường có chuẩn bị, chúng ta chẳng phải là công cốc sao".
"Vậy tất cả nghe theo Địch đương gia phân phó" Từ Thế Tích có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Lưu Giang Nguyên, "Lưu đại nhân, ngươi trước sau biểu hiện cũng không tệ, chúng ta nhất định sẽ không hại tính mệnh của ngươi, chỉ mong ngươi chớ có làm hỏng chuyện của chúng ta. Bằng không ngọc thạch câu phần, cũng không có chỗ nào tốt".
Lưu Giang Nguyên chỉ "ừm" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Mọi người sau khi thương nghị thỏa đáng, lại tiếp tục đi, đợi khi đến trước điếu kiều, trông thấy hào ở dưới điếu kiều sâu hoắm, bên trong cắm chông lởm chởm, ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh hàn quang, nhìn thấy đều có chút choáng váng đầu óc, thầm nghĩ nếu rơi xuống chỉ sợ sẽ trở thành như tổ ong.
Nhìn thấy điếu kiều vẫn ở trên cao, Địch Hoằng hỏi Cao sư phụ: "Ngươi nói chính là phương thức nghênh đón khách quý đây sao?"
Cao sư phụ cười bồi nói: "Nói vậy bọn họ vẫn chưa truyền đạt tới người phụ trách nơi đây, để ta gọi" Hắn đến điếu kiều cao giọng hô: "Huynh đệ bên kia, ta đã trở về, mau hạ điếu kiều xuống đón ta vào".
Bên trong có người cao giọng hô: "Là Cao sư phụ sao? Ngươi sao lại dẫn theo nhiều người như vậy tới đây?"
Cao Vĩnh Cố đành phải lại hô: "Là Thừa Hoàng Thừa Lưu đại nhân, còn có binh do Cổ Huyện lệnh phái đến bảo hộ Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân còn ở đây không?"
"Chúng ta nhìn thấy khói hiệu, đã phái người đi thông báo cho Tiêu đại nhân cùng Đại tiểu thư rồi" Thủ vệ bên trong nói: "Tiêu đại nhân có thể còn đang an nghỉ".
Địch Hoằng thấp giọng hỏi: "Sao mục trường các ngươi còn chưa hạ điếu kiều, còn phải thông báo cho đại nhân chó má gì đó, đây là quy củ gì. Đại tiểu thư nhà ngươi cùng đại nhân chó má kia ngủ cùng một chỗ sao, còn phải cùng đi tới xem?"
Cao Vĩnh Cố cười khổ, "Ta làm sao biết được, có thể là bởi vì Lưu đại nhân, theo lý thuyết thì không có về nhanh như vậy. Khi ta rời đi, Thái Phó Thiếu Khanh còn chưa tới mà".
Địch Hoằng liếm liếm đầu lưỡi, tràn đầy hâm mộ nói: "Con mẹ nó, đại nhân chó má này Nam hạ, trường chủ các ngươi phỏng chừng đã sớm nịnh hót, nói không chừng đã đem con gái dâng lên tới tận cửa".
"Tuyệt không thể" Cao Vĩnh Cố lắc đầu nói: "Bạch tràng chủ đối với con gái quý như bảo bối, sao lại dâng lên cho hắn?"
Địch Hoằng không biết mình trong lúc vô tình đã trở thành tri kỷ của Bạch Vạn Sơn, chỉ cười lạnh nói: "Ta xem ra chẳng những muốn cướp ngựa, đêm nay còn muốn làm tân lang".
Mấy thủ hạ chung quanh đều cười, Địch Hoằng nhìn thấy Từ Thế Tích không cười, nhịn không được hỏi: "Thế nào, ngươi không đồng ý?"
Từ Thế Tích thoáng nhíu mày, "Địch đương gia, chúng ta bây giờ chỉ lấy ngựa làm chủ, Ngõa Cương vẫn không thể làm lớn, chính là bởi vì thiếu ngựa. Nếu chiếm được ngựa của Thanh Giang mục trường, ta nghĩ đến lúc đó sẽ có thực lực công thủ Huỳnh Dương, không lo chuyện thiếu lương thực, còn sợ chi nghiệp lớn không thành?"
Địch Hoằng gật đầu: "Không sai, đến lúc đó chúng ta ngày nào cũng là tân lang mới thích, nghe nói Dương Quảng hậu cung ba ngàn mỹ nữ, ta nếu có mười tám mỹ nhân ngủ mỗi đêm, đời này cũng không tính là uổng phí".
Từ Thế Tích thầm nghĩ, ngươi cũng chỉ có chừng đó tiền đồ, ngươi mỗi đêm mười tám nữ nhân, ta chỉ sợ ngươi đời này cũng sống không được mấy ngày. Chỉ là đi cùng với người như thế, cũng là một chuyện buồn bực, còn chưa nói gì, đã nghe được phía điếu kiều đã có động tĩnh. Từ Thế Tích nhìn qua, thấp giọng nói: "Đã đến, mọi người cẩn thận".
Tiêu Bố Y y quan không chỉnh tề, biếng nhác đi ra, bên người đi theo Bạch Tích Thu như một đóa bạch liên.
Cho dù cách xa, mọi người cũng có thể nhìn ra Bạch Tích Thu thanh tú tuyệt luân, động lòng người. Địch Hoằng nhìn thấy hai người cùng đi ra, lại thấy Tiêu Bố Y mặc rất là ái muội, thầm thấp giọng mắng: "Đúng là nữ nhân tốt đều bị heo gặm mất".
Từ Thế Tích thầm nghĩ, chỉ cần không bị ngươi gặm là may mắn cho nữ nhân rồi, chỉ là hắn tuy trí mưu hơn người, cũng dựa vào Ngõa Cương. Huống chi Địch Hoằng đối với hắn có ân, Địch Hoằng là Trại chủ Ngõa Cương lại là anh ruột của Địch Nhượng. Từ Thế Tích lúc này mới nhẫn nhịn đối với Địch Hoằng, nghe được hắn mắng, cũng thấp giọng nói: "Địch đương gia, nói cẩn thận, tất cả đều đợi sau khi lừa bọn họ buông điếu kiều rồi hãy nói".
"Ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc sao?" Địch Hoằng ngầm đẩy Lưu Giang Nguyên, "Ngươi thành thật một chút. Hiện tại đều dựa vào ngươi. Ngươi nếu chơi ta, ta sẽ đem thịt của ngươi cắt ra từng miếng mà nướng lên ăn".
Tiêu Bố Y bên phía điếu kiều đã kinh ngạc nói: "Thừa Hoàng Thừa, Phương Dịch quan không phải nói ngươi ngày mai mới đến, hôm nay sao lại về sớm như vậy?"
Lưu Giang Nguyên ho khan nói: "Hồi đại nhân, Cổ Huyện lệnh chỉ sợ chậm trễ chuyện của đại nhân, lúc này mới sớm cho thuộc hạ trở về".
"Ngươi sao lại dẫn theo nhiều binh mã như vậy?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Mấy cái này là do Tào Huyện lệnh phân phó thuộc hạ dẫn đến, chỉ vì bảo hộ đại nhân từ Tống thành đến Lương quận an toàn".
"Thì ra là như vậy," Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thừa Hoàng Thừa, ta cho ngươi tại Tống thành truyền lệnh đến Đan Dương mã trường, để sớm chuẩn bị mọi chuyện thế nào rồi?"
Lưu Giang Nguyên do dự nói: "Đại nhân, đều đã chuẩn bị thỏa đáng, xin người cứ yên tâm".
Tiêu Bố Y gật gật đầu, Địch Hoằng cũng áp thấp thanh âm nói: "Ngu xuẩn, bảo hắn buông điếu kiều xuống, để chúng ta đi qua".
Điếu kiều từ từ nhấc lên, Địch Hoằng dẫn theo mười mấy người nương theo thế trên cao lao xuống, mới vừa muốn chém cẩu quan, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào, trong tòa thành đã chạy ra hơn mười hán tử lực lưỡng, mỗi người đều cầm cương đao trong tay, trong khoảnh khắc vây quanh mười mấy người bọn họ...
Không nghĩ tới không đợi Lưu Giang Nguyên nói, Tiêu Bố Y đã nói: "Ta nói Tích Thu cô nương, ta cùng Thừa Hoàng Thừa nói lâu như vậy, cô sao còn chưa đem điếu kiều hạ xuống?"
Bạch Tích Thu ở một bên nói: "Tiêu đại nhân, những người này…"
"Những người này đều là đến bảo hộ ta," Tiêu Bố Y trừng hai mắt, bất mãn nói: "Thế nào, cô không cho bọn họ vào sao?"
"Không phải là như thế," Bạch Tích Thu tỏ vẻ khó xử: "Tiêu đại nhân, tôi cảm thấy…"
"Cô cảm thấy cái gì, cô cảm thấy ta không cần được bảo hộ sao?" Tiêu Bố Y đột nhiên giận dữ: "Bạch Tích Thu, đây tuy là Thanh Giang mục trường, nhưng chẳng lẽ ta đường đường là một Thái Phó Thiếu Khanh lời nói cũng không tính là gì sao?"
"Tính, đương nhiên là tính" Bạch Tích Thu cuống quít nói: "Nhưng bỗng nhiên đến nhiều người như vậy, mã trường cũng không chiêu đãi được, không bằng tạm thời ở ngoài điếu kiều nghỉ ngơi, đợi sau khi phụ thân tôi trở về mới quyết định có được không?"
"Cô nói cái gì, cô bảo người bảo hộ cho ta ở ngoài kia nghỉ ngơi?" Tiêu Bố Y cơ hồ nhảy dựng lên nói: "Vậy bọn họ làm sao mà bảo hộ ta?"
Địch Hoằng vốn cảm thấy mình tính tình cũng không tính là tốt, hiện tại mới phát hiện, so với Tiêu Bố Y, thật sự chỉ có thể xem như là một cô vợ nhỏ nổi giận, hắn vốn đang lo lắng làm thế nào lừa Bạch Tích Thu buông điếu kiều xuống. Nhưng hiện tại thì chỉ cần Tiêu đại nhân này lên tiếng là được.
Mọi người ở Ngõa Cương đối với Tiêu Bố Y cũng không biết gì, cho dù Từ Thế Tích vẫn cau mày, cũng không hiểu hư thực của Tiêu Bố Y.
"Không phải là qua đêm, chỉ là muốn từ từ thôi" Bạch Tích Thu khẽ cua mày, nhìn về phía bên kia, "Tiêu đại nhân, thật ra người ở tại mục trường rất an toàn, không có việc gì".
"Nếu có việc, cố phụ trách sao?" Tiêu Bố Y lớn tiếng nói.
"Đương nhiên cũng không là do tôi phụ trách" Bạch Tích Thu đã như kiệt lực.
"Cô chẳng lẽ phụ trách luôn các vệ binh ở bên kia điếu kiều?" Tiêu Bố Y liên tục cười lạnh.
Bạch Tích Thu xem ra đã có chút mơ hồ, "Cái này, cái này…"
Tiêu Bố Y đưa tay chỉ về phía Cao Vĩnh Cố, "Hắn là đầu bếp của mã trường các ngươi, hắn có thể vào hay không?"
Bạch Tích Thu gật đầu, "Hắn đương nhiên có thể, nhưng hắn không phải là đầu bếp, hắn là…"
"Ta mặc kệ hắn là cái gì!" Tiêu Bố Y phất tay cắt ngang lời Bạch Tích Thu, từng từ một nói ra: "Bạch Tích Thu. Ta nói với cô một câu cuối cùng, nếu không cho bọn họ đi vào, thì ta đi. Cô tự mình lựa chọn đi".
Bạch Tích Thu cắn môi, rốt cuộc bất đắc dĩ nói với thủ vệ trên thành: "Tiêu đại nhân không nên gấp, các ngươi buông điếu kiều cho bọn họ vào đi!"
Tiếng "kèn kẹt", "kèn kẹt" vang lên, điếu kiều thong thả buông xuống, phảng phất như đè vào trong lòng người của Ngõa Cương, Địch Hoằng cố nén xúc động, không nóng nảy tiến lên. Sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên điếu kiều, cho dù Từ Thế Tích cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, quay đầu nhìn về phía Lưu Giang Nguyên, phát hiện hắn không biết từ khi nào đã rời cách mọi người mấy bước, không khỏi đưa tay nắm lấy chuôi đao, thầm mắng hai binh sĩ canh hắn không dùng được.
Vì để đánh vào mã trường không cho đối phương nhìn ra sơ hở. Từ Thế Tích lần này thật ra đã chuẩn bị rất kỹ, hắn trên đường đi Tống thành đã bắt được Lưu Giang Nguyên. Ban đầu cũng không suy nghĩ nhiều, đợi khi biết Lưu Giang Nguyên là Thừa Hoàng Thừa Thái Phó tự, Từ Thế Tích đầu tiên liền nghĩ đến ngựa. Ngõa Cương thiếu nhất chính là ngựa. Bởi vì thiếu ngựa, thiếu kỵ binh, Từ Thế Tích cho rằng hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Mặc dù trong mắt người ngoài, Ngõa Cương đã có danh tiếng, tuy tránh đông né tây như chuột, nhưng ăn uống không lo. Nhưng Từ Thế Tích hiển nhiên cũng không thỏa mãn mấy cái này. Phòng Huyền Tảo, Vương Bá Đương tới hiến kế làm cho Từ Thế Tích rất động tâm, lúc này mới tỉ mỉ bố trí, Phòng Huyền Tảo là Dịch quan, nhiều ít cũng biết chuyện điều ngựa, hỏa bài hồng ấn của Binh bộ cũng không khó xử lý. Phòng Huyền Tảo đối với mấy cái này đều là ngựa quen đường cũ, làm ra phần công văn này, chỉ cần khắc thêm cái ấn giả là xong. Nhưng thủ dụcủa Trần giám mục thì không làm được, cũng may đã có Lưu Giang Nguyên. Dưới sự uy hiếp của hắn, Lưu Giang Nguyên rốt cuộc đã chịu đem con dấu ra đóng. Phòng Huyền Tảo chủ động đi đưa văn thư của binh bộ, sau khi trở về nói bọn họ thực không bị nhìn ra sơ hở, tuyệt không có vấn đề. Từ Thế Tích mừng rỡ, lập tức cho Đan Hùng Tín cùng Cổ hùng Đa dẫn người đi ngăn đón Bạch Vạn Sơn, nhưng cái này cũng chưa phải cái mà hắn quan tâm. Dã tâm của hắn chính là Thanh Giang mã trường.
Thanh Giang mã trường gần sát Tống thành, là quan phương mã trường, lâu nay vẫn được triều đình chiếu cố, phát triển đến nay, địa thế hiểm trở cực kỳ khó công, Thanh Giang mã trường bằng vào địa thế của thành, trạm gác hào ngăn tạo thành những lá chắn, hơn nữa thủ vệ của mã trường cũng tinh tráng, mỗi người lấy một địch mười. Cho nên tuy là một khối thịt béo, nhưng vẫn không ai có thể ăn được vào miệng. Hôm nay Từ Thế Tích hắn phải lấy được Thanh Giang mã trường, làm một chuyện oành động Đại Tùy. Để cho Đan Hùng Tín ngăn đó Bạch Vạn Sơn áp vận ba trăm thớt ngựa cũng không phải là mục đích. Mục đích chân chính của Từ Thế Tích là muốn thừa dịp Thanh Giang mã trường xuất động thủ vệ, bên trong đã trống không, lừa bọn họ hạ điếu kiều, sau đó xông vào, chiếm trọn Thanh Giang mã trường.
Bởi vì như vậy, cho nên hắn mới liều một ván, uy hiếp Lưu Giang Nguyên lừa gạt. Lưu Giang Nguyên khi bị bắt, biểu hiện vẫn nhát gan như chuột. Từ Thế Tích cũng không nghĩ đến hắn lúc này lại có ý niệm phản kháng trong đầu.
Biết lúc này là lúc mấu chốt nhất, Từ Thế Tích hai mắt trừng lớn, thấp giọng quát: "Ngươi nếu hô một tiếng. Ta bảo đảm đầu người sẽ rơi xuống đất".
Lưu Giang Nguyên có chút do dự, nghe được bên kia "ầm" một tiếng, điếu kiều đã ha xuống thì trong lòng lo lắng, không để ý tới tất cả hô lên: "Tiêu đại nhân, bọn họ là Ngõa…"
Còn chưa hết câu, Từ Thế Tích đã xông tới, xoay ngược chuôi đao đánh xỉu Lưu Giang Nguyên. Hắn thầm kêu khổ, trước mắt mọi người, không nghĩ vậy đến người nhát gan cũng có lúc không sợ chết!
Địch Hoằng dẫn người xông tới điếu kiều. Tiêu Bố Y nhìn thấy Từ Thế Tích đánh gục Lưu Giang Nguyên, rốt cuộc đã biết không đúng, luống cuống tay chân kêu lên, "Mau kéo điếu kiều lên. Bạch Tích Thu, mau kéo điếu kiều lên, xem tình hình không đúng! Bọn họ không phải đến bảo hộ cho ta, hình như là đến giết ta".
Bạch Tích Thu trừng mắt liếc nhìn hắn, không chờ hắn nói xong, đã lớn tiếng hô: "Kéo điếu kiều lên!"
Điếu kiều buông xuống thì dễ, kéo lên cũng có chút khó khăn, Địch Hoằng nhìn thấy thời cơ gấp rút, lập tức xông lên điếu kiều, cao giọng quát: "Các huynh đệ, xông lên".
Hắn vừa xông lên, đã có hơn mười người bám theo. Từ Thế Tích đứng cách xa, hô to một tiếng: "Địch đương gia, trước tiên chặt đứt dây kéo điếu kiều!"
Địch Hoằng không để ý tới Từ Thế Tích, cảm thấy xích sắt kéo điếu kiều làm sao mà chặt đứt được, Từ Thế Tích không phải nghĩ mình là thần tiên sao? Trước mắt bên mình nhiều người, đương nhiên phải giết chết đại nhân chó má kia trước, rồi chiếm lấy tiểu kiều nương. Còn việc cướp ngựa, đã đưa xuống vị trí thứ ba. Hiện tại dịch ít ta nhiều, hắn am hiểu nhất chính là ỷ nhiều hiếp ít, tuyệt đối không chịu buông tha. Nghĩ như vậy Địch Hoằng hô lên, "Các huynh đệ, trước tiên giết cẩu quan rồi hãy nói".
Tiêu Bố Y lui ra phía sau, A Tú đã sớm vọt tới, thân thủ ném ra: "Tiêu lão Đại. Cung!"
Tiêu Bố Y cầm cung nơi tay, Chu Mộ Nho cũng mang một túi tên tới, sau đó một trái một phải đứng ở bên cạnh Tiêu Bố Y.
Ngõa Cương đến nhiều ít bọn họ thực không quan tâm, cùng Tiêu Bố Y sóng vai ngăn địch mới là chuyện quan trọng nhất.
Từ Thế Tích khẩn trương, rốt cuộc cảm giác được có chút không ổn, đã vội vã chạy tới điếu kiều, nhún một cái đã vọt lên trên điếu kiều đang từ từ nhấc lên cao. Mấy chục người còn lại cũng nhìn nhau, đều không có bản lãnh như Từ Thế Tích, biết nhảy không tốt liền lọt xuống hào, dưới hào khắp nơi đều là chông, ngã xuống làm sao còn được mạng sống?
Từ Thế Tích lên điếu kiều, trường đao cổ mạnh xuống xích sắt, chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, cổ tay cũng có chút run lên, không khỏi hít sâu một hơi thầm nghĩ vốn tưởng rằng hổ nhập bày dê, giờ lại làm cho người ta kéo điếu kiều lên, chỉ có hơn mười người đi qua, còn không phải biết thành ba ba vào rọ?
Nghĩ lại rồi huy đao hướng lên trên điếu kiều mà chém xuống. Xích sắc trên điếu kiều do thép bằng cổ tay con nít tạo thành, nhưng chỗ móc vào điếu kiều lại là gỗ, cũng có thể chặt đứt. Hắn mới chém xuống một đao, chợt nghe "xẹt" một tiếng vang lớn, một tiễn đã bắn trúng điếu kiều ngay bên cạnh hắn, cách chân hắn không quá một tấc. Từ Thế Tích hoảng sợ, một tay bắt lấy dây kéo, cầm trường đao trong tay quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được Tiêu đại nhân uể oải lười biếng kia đang gương cung lắp tên đứng ở đó, lạnh lùng giương mắt nhìn hành động của hắn, ánh mắt như mũi tên!
Từ Thế Tích trong lòng chấn động, mới phát hiện cẩu quan này rất có thể là một cao thủ hiếm thấy, hắn mới vừa rồi bắn một phát tên tới bên cạnh mình, là tiẽn thuật không tinh, hay là tiễn thuật quá tinh?
Điếu kiều từ từ nhấc lên, Địch Hoằng dẫn theo mười mấy người nương theo thế trên cao lao xuống, mới vừa muốn chém cẩu quan, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào, trong tòa thành đã chạy ra hơn mười hán tử lực lưỡng, mỗi người đều cầm cương đao trong tay, trong khoảnh khắc vây quanh mười mấy người bọn họ.
Địch Hoằng trong lòng sợ hãi thầm nghĩ Phòng Huyền Tảo này tin tức chó má, hắn nói mã trường hôm nay nhân thủ không nhiều lắm, bởi vì đã ra ngoài đi đưa ngựa rồi, lần này Bạch Vạn Sơn tự mình đi, theo lý thuyết thì phải dẫn theo tinh anh của mã trường mới đúng, nhưng hơn mười hán tử trước mắt này ở đâu mà ra đây?
Tiêu Bố Y đã giương cung lắp tên, lại bắn một phát!
Từ Thế Tích nhìn thấy Tiêu Bố Y nhẹ buông tay, mũi tên nhọn đã đến trước mắt, không khỏi hoảng hốt, quát lên một tiếng, huy đao chém tới, "cảng" một tiếng, cánh tay Từ Thế Tích đã run lên, thấy lạnh cả người.
Tiêu Bố Y cũng không buông lỏng, tay kéo trường cung, tên bắn ra không ngừng, liên tục bắn về phía Từ Thế Tích. Giờ phút này điếu kiều đã nhấc lên quá nửa, Từ Thế Tích đứng lơ lửng ở giữa không trung, biết không thể chống cự, đột nhiên thét lên một tiếng, đã nhảy vềphía đầu cầu đối diện, hắn đang ở trên cao, hơn nữa lực nhảy cũng mạnh, nhưng vẫn còn kém hai bước nữa mói đến được bên kia hào, mắt thấy sắp bị rơi xuống hào mà mất mạng. Từ Thế Tích chợt vung nhanh trường đao, đâm vào trên vách hào, người vận lực búng lên, một tay bám vào vách hào, vận lực mà leo lên trên mặt đất.
Bạch Tích Thu ngẩn ra tại chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ đến trường cung còn có cách dùng như vậy. Địch Hoằng hự một tiếng, đã bị trúng đòn lảo đảo lui về phía sau hai bước, Tiêu Bố Y đưa tay tiếp lấy cương đao từ không trung rơi xuống, nhẹ nhàng gác lên trên cổ của Địch Hoằng...
Từ Thế Tích lên tới mặt đất, người toát ra mồ hôi lạnh, biết với tiễn thuật của Tiêu Bố Y, vừa rồi chỉ cần tùy ý bắn một phát, nhất định có thể lấy mạng hắn. Nhưng hắn ta lại không bắn tên giết mình, là vì sao? Chẳng lẽ là hắn không có tên dài, Từ Thế Tích cầm trong tay cương đao chậm rãi trở lại, phát hiện trong túi tên của Tiêu Bố Y còn có tên dài, trong lúc nhất thời tràn đầy mờ mịt.
Thủ hạ của Địch Hoằng cũng đã cùng hơn mười đại hán chiến đấu, hơn mười đại hán có hộ vệ mã trường, nhưng đương nhiên đại đa số là cấm vệ dưới tay Tiêu Bố Y. Bạch Tích Thu đã sớm đem Liễu Diệp Đao vọt tới, nàng cũng không tệ, trong giây lát chém bay hai phỉ đạo, chỉ là khi huy đao đánh, lại nhớ tới tiễn pháp của Tiêu Bố Y như thần, Bạch Tích Thu lại cắn răng thở dài, Tiêu đại nhân này cả người tràn đầy khí tức dương cương, sao lại có sở thích quái dị như vậy?
Địch Hoằng thấy tình thế không ổn, mới vừa rồi còn muốn lấy nhiều đánh ít, nghĩ thế nào lại biến thành lấy ít địch nhiều, đã phải liều mạng. Người bên mình càng lúc càng ít đi, muốn chạy trốn thì đường lui đã tuyệt, phe mình người tuy không tích là thiếu, nhưng đều ở bên kia điếu kiều. Nghĩ mãi mà không ra biện pháp nào, nhìn thấy Tiêu Bố Y đang thảnh thơi cầm trường cung trong tay đứng ở đó, Địch Hoằng đột nhiên nghĩ tới đạo lý cầm tặc tiên cầm vương.
Mình bây giờ mới nghĩ tới cũng có chút cảm giác bất mãn, bất chấp rốt cuộc ai mới là tặc, Địch Hoằng hét lớn một tiếng, huy đao vung mạnh ra, trong khoảnh khắc mở đường máu hướng Tiêu Bố Y mà vọt tới.
Các cấm vệ nhìn thấy hắn phóng về phía Tiêu Bố Y, cũng không ngăn cản, đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, vẫn chỉ vây quanh các phỉ tặc còn lại mà chém giết. Bạch Tích Thu cũng rất lo lắng, nghĩ đến người trong triều cho dù văn võ song toàn, bất quá cũng chỉ nói tới cưỡi ngựa bắn tên, còn công phu chân chính thì vẫn kém xa người thảo mãng, cũng không hiểu vì cái gì mà các cấm vệ không ngăn cản Địch Hoằng. Bạch Tích Thu đã đánh lùi địch thủ, trong giây lát hướng về phía Địch Hoằng mà vọt tới, chỉ là mới chạy được hai bước, đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Địch Hoằng đến bên cạnh Tiêu Bố Y, liền huy đao chém! Tiêu Bố Y cũng không nóng vội, trường cung hất lên, cương đao của Địch Hoằng đã bay lên trời, Tiêu Bố Y vận kình lên tay, trường cung còn lại bắn ra, đã đập thật mạnh lên ngực Địch Hoằng!
Bạch Tích Thu ngẩn ra tại chỗ, nằm mơ cũng không nghĩ đến trường cung còn có cách dùng như vậy. Địch Hoằng hự một tiếng, đã bị trúng đòn lảo đảo lui về phía sau hai bước, Tiêu Bố Y đưa tay tiếp lấy cương đao từ không trung rơi xuống, nhẹ nhàng gác lên trên cổ của Địch Hoằng.
Địch Hoằng đổ mồ hôi đầm đìa, không dám cử động, chỉ là vẻ mặt như gặp quỷ vậy. Một đao như tiện tay của Tiêu Bố Y, hắn ngay cả ý định tránh né trong đầu cũng không kịp, đây là công phu gì? Không những hắn hoảng sợ công phu hồn nhiên liền lạc của Tiêu Bố Y, cho dù là Từ Thế Tích Bạch Tích Thu cũng cổ nổi da gà, thầm nghĩ chiêu này của Tiêu Bố Y nếu đối phó mình, không biết mình có né được hay không?
Bọn họ ai cũng không thể tưởng được cẩu quan uể oải lười biếng này lại có võ công kinh thế hãi tục như thế, trong lòng trăm ngàn tư vị, giống như là đổ một bình ngũ vị vào vậy. Một phỉ đạo nhìn thấy Địch đương gia bị bắt, liên tục rống lên, như dã thú vọt tới, Tiêu Bố Y đưa tay giương cung lắp tên, một mũi tên đã xuyên thủng lồng ngực người nọ!
Tên dài gào thét xuyên thấu thân thể người nọ, Tiêu Bố Y lại nắm trường đao nơi tay. Đợi khi Địch Hoằng tỉnh ngộ lại thì càng kinh sợ, Tiêu Bố Y bắn ra một tiễn, mà đao vẫn không rời tay, hắn làm thế nào mà có thủ pháp nhanh như vậy?
Người nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, lao tới hai bước, giơ cương đao lên cao chạy vội tới phía trước cách Tiêu Bố Y mấy bước, thì ngã "thịch" xuống đất. Tiêu Bố Y cũng trầm giọng quát: "Dừng tay".
Các cấm vệ đều lắc mình lùi xuống, cũng không chút thương tích nào. Mười mấy người Địch Hoằng mang theo công phu cũng tốt, nhưng mấy cấm vệ này dù sao cũng không phải là tay mơ, hơn nữa bên cấm vệ nhiều người, nên lúc này đám thủhạ của Địch Hoằng có thể đứng thẳng được cũng không còn mấy.
Tiêu Bố Y đơn đao nơi tay, nhìn Từ Thế Tích nói: "Các hạ là Từ Thế Tích Ngõa Cương sao?"
Từ Thế Tích ngạc nhiên, cao giọng nói: "Ngươi sao lại biết tên của ta?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Theo ta biết, Ngõa Cương hiện có mấy người nhe Địch Nhượng, Địch Hoằng, Đan Hùng Tín. Từ Thế Tích. Cổ Hùng, Vương Nho Tín. Có thể chạy trốn tại điếu kiều, lại có thân thủứng biến như thế, gan lớn từ trong chết cầu sống không thể nghi ngờ chỉ có một Từ Thế Tích".
Từ Thế Tích im lặng hồi lâu, cũng không biết nói gì để chống đỡ, Tiêu Bố Y khen võ công thân thủ của hắn, quả thật so với cho hắn một cái tát còn muốn khó chịu hơn. Từ Thế Tích vẫn tự xưng là văn võ toàn tà, binh pháp công phu ít người bằng, nhưng thời gian trước mới thua dưới tay Lý Tĩnh, hôm nay lại chịu thiệt thòi đối với Tiêu Bố Y. Bảo sao hắn có thể chịu đựng được sự đả kích? Chỉ là hắn chưa bao giờ gặp qua Tiêu Bố Y, người này sao lại đối với Ngõa Cương rõ như lòng bàn tay? Hắn đương nhiên không biết, Hồng Phất nữ đã đem bộ dáng của hắn mô tả cho Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh cũng nói chuyện riêng kể lại cùng phân tích các nhân vật Ngõa Cương. Cho nên Tiêu Bố Y nhìn thấy tướng mạo của Từ Thế Tích, thì đã đoán trúng.
Đương nhiên Tiêu Bố Y đoán trúng là một chuyện, mà có thể nói ra là chuyện khác. Cái này cùng Viên Thiên Cương xem tướng cũng giống nhau. Ngươi tính chuẩn là một chuyện, làm người bên ngoài tin phục ngươi lại là chuyện khác.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Từ Thế Tích không nói, thì lớn giọng nói: "Nói vậy hảo hán dưới đao của ta chính là Ngõa Cương Địch Hoằng Địch đương gia?"
Địch Hoằng tuy cũng muốn làm ra bộ dáng hảo hán, nhưng hai chân run lên không nghe theo sự điều khiển. Chính mắt nhìn thấy Tiêu Bố Y bắn chết thủ hạ của mình như cỏ rác, Địch Hoằng biết người này cũng thuộc dạng độc ác tàn nhẫn, giết mình cũng rất có thể, chó không sủa là chó cắn người, nhưng cẩu quan trước mắt này cười rộ lên, lại nhe răng giống như chó không sủa vậy, lại càng tàn nhẫn.
"Ngươi làm sao biết được?" Từ Thế Tích rất kinh ngạc, thầm nghĩ người này quả thực chẳng khác nào thần tiên.
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Cái này cũng không có gì khó, mới vừa rồi các ngươi hiệu lệnh không chỉnh tề. Mà người trong Ngõa Cương không nghe hiệu lệnh của Từ Thế Tích có thể đếm được trên đầu ngón tay, Địch đương gia đương nhiên chính là một trong số có thể đếm được đó".
Địch Hoằng đỏ mặt tía tai, trong lòng muốn nói ngươi giết ta đi, lời ra đến miệng lại biến thành, "Ngươi muốn thế nào?"
Từ Thế Tích rất ảo não thầm nghĩ không sợ đối thủ giống như hổ, chỉ sợtrợ thủ giống như heo, Địch Hoằng này làm việc thành thì ít bại thì nhiều, nhưng lại cố tình mỗi lần làm việc đều muốn tự thân xuất mã, ngược lại phá hỏng đại sự của mình. Nhưng chán nản là một chuyện, hắn vẫn phải dốc hết toàn lực cứu Địch Hoằng, bằng không làm sao ăn nói với Địch Nhượng?
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta muốn thế nào, Từ Thế Tích nên rõ ràng nhất".
Từ Thế Tích xoay chuyển ánh mắt, đã dừng ở trên người Lưu Giang Nguyên, lên tiếng cười dài nói: "Ta nói Tiêu đại nhân sao lại không giết Địch Hoằng, chắc là muốn đổi lấy thủ hạ Thừa Hoàng Thừa này?"
Tiêu Bố Y mỉm cười không nói, Từ Thế Tích cũng cho người cứu tỉnh Lưu Giang Nguyên, lớn tiếng nói: "Tiêu đại nhân, Từ Thế Tích có một chuyện không rõ, mong được chỉ giáo".
"Ồ?" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Các hạ có chuyện cần hỏi, ta cũng không dám nói là chỉ giáo gì".
Từ Thế Tích cao giọng nói: "Đại nhân xem ra đã sớm bày mưu tính kế, nói vậy biết Thừa Hoàng Thừa đã bị vây vào trong nguy hiểm, chỉ sợ không thể cứu được Thừa Hoàng Thừa, lúc này mới cố ý cho Địch Hoằng qua điếu kiều, hiệu lệnh của ta không rõ, chỉ qua được mười mấy người, Tiêu đại nhân lại cho người kéo điếu kiều lên, bắt… toàn bộ vào rọ phải không?" Hắn muốn nói bắt ba ba trong rọ, chỉ sợ Địch Hoằng ghi hận trong lòng, nhưng cái này không nói ra thì ai cũng hiểu ý tứ của hắn, không khỏi buồn cười, Từ Thế Tích lại nghiêm mặt nói: "Đại nhân thả Địch đương gia qua cầu, chính là muốn đổi lấy Thừa Hoàng Thừa, nhưng không hiểu đã lộ ra sơ hởở chỗ nào đã làm cho đại nhân cảnh giác?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Ngươi có nhớ ta mới vừa rồi từng hỏi qua Thừa Hoàng Thừa chuyện Đan Dương làm thế nào rồi không?"
Từ Thế Tích ngạc nhiên, "Thì sao?"
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta căn bản không có phân phó hắn chuyện gì ở Đan Dương cả. Hắn nói đã làm ổn thỏa, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo. Hắn một khi đã nghĩ một đằng nói một nẻo, đương nhiên chính là bởi vì bị người hiếp bách, thân bất do kỷ. Đạo lý này có đơn giản không?"
Bạch Tích Thu ngẩn ra nhìn Tiêu Bố Y, làm sao nghĩ đến mỗi câu nói của Tiêu Bố Y đều có môn đạo, Từ Thế Tích rất thán phục nói: "Thì ra là như thế, Tiêu đại nhân giả heo ăn thịt hổ cũng rất giỏi. Chỉ là Tiêu đại nhân không tiếc mạo hiểm thả cho Địch đương gia quá cầu, chắc là đối với thủ hạ này cực kỳ xem trọng, cho nên Thế Tích mong Tiêu đại nhân thả Địch đương gia, chúng ta sau khi rời khỏi nơi này, sẽ thả Thừa Hoàng Thừa!"
Từ Thế Tích lúc này đã biến thành nắm chắc nơi tay, Tiêu Bố Y cũng cười nói, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta mong Tiêu đại nhân thả Địch đương gia ra" Từ Thế Tích chậm rãi rút đao đặt ở trên cổ Lưu Giang Nguyên, "Bằng không mọi người đều ngọc thạch câu phần".
Tiêu Bố Y cười ha hả, huy đao chém tới, giữa không trung tóc đen bay múa, Địch Hoằng lên tiếng kêu to. Từ Thế Tích cầm đao nơi tay căng thẳng, chăm chú nhìn qua, chỉ thấy Địch Hoằng một nửa đầu đã không còn tóc. Tiêu Bố Y một đao qua lại, đao pháp tinh diệu, gọc tóc mà không chút đả thương tới người.
Tiêu Bố Y một đao chém ra, rồi đặt rở lại trên cổ Địch Hoằng, Địch Hoằng thấy hắn ra tay như điện, hắn đến ý niệm né tránh cũng không kịp xuất hiện trong đầu, hai chân run rẩy, cơ hồ bị dọa muốn tè ra quần.
"Trong mắt Từ Thế Tích ngươi, Lưu Giang Nguyên đương nhiên quan trọng. Nhưng trong mắt của ta, bộ không cho rằng Địch đương gia trong mắt ngươi cũng quan trọng? Thừa Hoàng Thừa mất người này có thể bổ sung người khác. Địch đương gia thì không, Địch Nhượng cũng không có cơ hội để cha mẹ sinh một huynh đệ khác!" Tiêu Bố Y không chậm rãi nói, "Hôm nay ta là đao, ngươi là cá thịt, Từ Thế Tích ngươi giờ phút này chẳng lẽ còn có tư cách cùng ta cò kè mặc cả?"
Từ Thế Tích tay cầm đao gân xanh nổi lên, trầm giọng nói: "Tiêu đại nhân, ngươi không khỏi quá tự tin cùng tự phụ đó".
Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài, âm thanh vang động khắp nơi, chim chóc tựa hồ cũng bị tiếng cười của hắn làm cho khiếp sợ, bay lên kêu inh ỏi. Mọi người ánh mắt phức tạp dừng ở trên người Tiêu Bố Y, thật sự không hiểu hắn rốt cuộc là dạng người gì!
Tiêu Bố Y tiếng cười dừng lại, chậm rãi nói: "Một khi đã như vậy, ta sẽ cùng ngươi đánh cuộc một ván, ta đếm tới ba, ngươi nếu còn không thả Thừa Hoàng Thừa, ngươi có tin hay không, ta sẽ một đao chém bay đầu Địch Hoằng?"
"Một…" Tiêu Bố Y không chần chờ.
Từ Thế Tích không đợi hắn đếm tiếp, đã triệt hạ trường đao trên cổ Lưu Giang Nguyên xuống, thởdài nói: "Ta thua!"