Edit: Ư Ư
Hai tay cô vòng qua cổ hắn kéo ra khoảng cách, đôi mắt đối diện với Kỳ Cừu, khuôn mặt đỏ bừng, đầu lưỡi dò ra liếm liếm khóe môi, đáy mắt quyến rũ làm người trầm luân, thở nhẹ bên tai hắn, "Kỳ Cừu, em thích cô không? Vĩnh viễn ở lại đây với cô được không?"
Đôi mắt Kỳ Cừu sâu không thấy đáy, hắn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, mở mắt ra: "Thích."
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình thích một ai đó, trước khi trọng sinh cũng không nghĩ tới, đến bây giờ cũng không nghĩ tới.
Hắn cho rằng mình rất lạnh nhạt không quan tâm tới bất cứ điều gì, ngay cả cuối cùng thế giới bị hủy diệt thì hắn cũng không có cảm xúc.
Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ, hắn đang ghé vào trên bàn ngủ trong lớp học nóng bức, mặt bàn bị gõ vang, vừa nhấc mắt nhìn thấy đôi mắt kia, giống như hắn đã khắc sâu chủ nhân của đôi mắt này vào trong đáy lòng, vui vẻ chịu đựng.
Kỳ Cừu tới gần tai cô, khuôn mặt tuấn mỹ kia lại càng làm người rung động: "Cô giáo, em thích cô, rất thích cô."
Bên tai truyền đến tiếng hét chói tai, trước mắt lại tiếp tục thay đổi, trở lại khung cảnh bình thường.
Thẩm Ngư hôn mê bất tỉnh ngã vào trong lòng hắn, Kỳ Cừu cúi người bế cô lên từng bước đi tới xe.
Mà Lâm Thầm đang ôm Nam Thanh dưới gốc cây nhìn thấy thôn Lâm An bốc cháy cùng với mùi khét của thịt bốc lên.
Anh không nghĩ tới thiếu niên này lợi hại như vậy, chỉ một lát đã giết chết con quái vật này.
Nghe tiếng xe rời đi, Nam Thanh cũng tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt chống người dậy, nhìn Lâm Thâm lo lắng nói: "A Thâm, tớ vừa nghe thấy tiếng Bạch Nhiễm hét lên là ngất xỉu, tớ còn mơ thấy cậu bị thương, cậu có sao không?"
Lâm Thâm giơ tay xoa xoa tóc của cậu lắc đầu nói: "Tôi không sao, đừng lo lắng."
Nam Thanh ngửi thấy mùi khét thì quay đầu nhìn thấy thôn đang bốc cháy, mở to hai mắt nhìn: "Sao lại cháy vậy?"
Lâm Thâm đứng lên giải thích mọi chuyện cho cậu nghe
"Đều là ảo giác sao? Cũng quá chân thật rồi, Bạch Nhiễm giống như người bình thường vậy." Nam Thanh khó có thể tin.
Lâm Thâm chăm chú nhìn cậu, "Cậu mơ thấy Bạch Nhiễm à?"
Nam Thanh sửng sốt vì câu nói không đầu không đuôi của anh, lấy lại tinh thần thì lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ mơ thấy cậu, nhưng tớ không thích giấc mơ đó, A Thâm, chúng ta đi về đi."
Lâm Thâm ừ một tiếng, bộ dáng lạnh lẽo được ánh lửa làm cho ấm áp hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn người bên cạnh mình.
-
Cánh môi bị người liếm láp gặm cắn, thô lỗ cường thế, đầu lưỡi xâm chiếm mọi nơi trong khoang miệng, nước bọt bị người kia hút đi, cảm giác hít thở không thông làm cô càng thêm khô nóng.
Không chịu nổi cong người lên lại không biết như vậy càng dán át với người nọ, làn da kề sát nóng bỏng làm Thẩm Ngư chậm rãi mở hai mắt, gương mặt kia...... Còn không phải là khuôn mặt của Kỳ Cừu sau khi trưởng thành à.
Thẩm Ngư kinh hách đột nhiên ngồi dậy, cảm giác trong mơ lan ra toàn thân, cảm giác tê dại ở cánh môi, hai mắt mê ly mờ mịt một tầng hơi nước, ngón tay chống lên ghế dựa run rẩy thiếu chút nữa bị ngã.
Sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa vậy.
Thẩm Ngư click mở thương thành nhìn thuốc ức chế còn có hiệu quả trong bao lâu, còn thừa một ngày.
Nghĩa là ngày mai cô phải mua.
Bảy ngày quá ngắn, nếu có thể ức chế trong một tháng thì thật là tốt biết bao.
Hai tay cô vòng qua cổ hắn kéo ra khoảng cách, đôi mắt đối diện với Kỳ Cừu, khuôn mặt đỏ bừng, đầu lưỡi dò ra liếm liếm khóe môi, đáy mắt quyến rũ làm người trầm luân, thở nhẹ bên tai hắn, "Kỳ Cừu, em thích cô không? Vĩnh viễn ở lại đây với cô được không?"
Đôi mắt Kỳ Cừu sâu không thấy đáy, hắn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, mở mắt ra: "Thích."
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình thích một ai đó, trước khi trọng sinh cũng không nghĩ tới, đến bây giờ cũng không nghĩ tới.
Hắn cho rằng mình rất lạnh nhạt không quan tâm tới bất cứ điều gì, ngay cả cuối cùng thế giới bị hủy diệt thì hắn cũng không có cảm xúc.
Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ, hắn đang ghé vào trên bàn ngủ trong lớp học nóng bức, mặt bàn bị gõ vang, vừa nhấc mắt nhìn thấy đôi mắt kia, giống như hắn đã khắc sâu chủ nhân của đôi mắt này vào trong đáy lòng, vui vẻ chịu đựng.
Kỳ Cừu tới gần tai cô, khuôn mặt tuấn mỹ kia lại càng làm người rung động: "Cô giáo, em thích cô, rất thích cô."
Bên tai truyền đến tiếng hét chói tai, trước mắt lại tiếp tục thay đổi, trở lại khung cảnh bình thường.
Thẩm Ngư hôn mê bất tỉnh ngã vào trong lòng hắn, Kỳ Cừu cúi người bế cô lên từng bước đi tới xe.
Mà Lâm Thầm đang ôm Nam Thanh dưới gốc cây nhìn thấy thôn Lâm An bốc cháy cùng với mùi khét của thịt bốc lên.
Anh không nghĩ tới thiếu niên này lợi hại như vậy, chỉ một lát đã giết chết con quái vật này.
Nghe tiếng xe rời đi, Nam Thanh cũng tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt chống người dậy, nhìn Lâm Thâm lo lắng nói: "A Thâm, tớ vừa nghe thấy tiếng Bạch Nhiễm hét lên là ngất xỉu, tớ còn mơ thấy cậu bị thương, cậu có sao không?"
Lâm Thâm giơ tay xoa xoa tóc của cậu lắc đầu nói: "Tôi không sao, đừng lo lắng."
Nam Thanh ngửi thấy mùi khét thì quay đầu nhìn thấy thôn đang bốc cháy, mở to hai mắt nhìn: "Sao lại cháy vậy?"
Lâm Thâm đứng lên giải thích mọi chuyện cho cậu nghe
"Đều là ảo giác sao? Cũng quá chân thật rồi, Bạch Nhiễm giống như người bình thường vậy." Nam Thanh khó có thể tin.
Lâm Thâm chăm chú nhìn cậu, "Cậu mơ thấy Bạch Nhiễm à?"
Nam Thanh sửng sốt vì câu nói không đầu không đuôi của anh, lấy lại tinh thần thì lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ mơ thấy cậu, nhưng tớ không thích giấc mơ đó, A Thâm, chúng ta đi về đi."
Lâm Thâm ừ một tiếng, bộ dáng lạnh lẽo được ánh lửa làm cho ấm áp hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn người bên cạnh mình.
-
Cánh môi bị người liếm láp gặm cắn, thô lỗ cường thế, đầu lưỡi xâm chiếm mọi nơi trong khoang miệng, nước bọt bị người kia hút đi, cảm giác hít thở không thông làm cô càng thêm khô nóng.
Không chịu nổi cong người lên lại không biết như vậy càng dán át với người nọ, làn da kề sát nóng bỏng làm Thẩm Ngư chậm rãi mở hai mắt, gương mặt kia...... Còn không phải là khuôn mặt của Kỳ Cừu sau khi trưởng thành à.
Thẩm Ngư kinh hách đột nhiên ngồi dậy, cảm giác trong mơ lan ra toàn thân, cảm giác tê dại ở cánh môi, hai mắt mê ly mờ mịt một tầng hơi nước, ngón tay chống lên ghế dựa run rẩy thiếu chút nữa bị ngã.
Sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa vậy.
Thẩm Ngư click mở thương thành nhìn thuốc ức chế còn có hiệu quả trong bao lâu, còn thừa một ngày.
Nghĩa là ngày mai cô phải mua.
Bảy ngày quá ngắn, nếu có thể ức chế trong một tháng thì thật là tốt biết bao.
Danh sách chương