Mạc Diễm theo chân ba mình trở lại phòng làm việc, anh vẫn chưa hết bàng hoàng bởi sự xuất hiện bất ngờ của người ba vẫn đang luôn ở nước ngoài làm việc.
Anh không dám đối mặt với ông, thật sự e dè khi để ba mình chứng kiến tình cảnh và sự việc bê bối này của mình.
Anh nhỏ giọng gọi: “Ba…” một tiếng nói phát lên mang theo sự ăn năn và hối cải.
Thật sự đây chính là lúc mà anh cảm thấy khó xử nhất. Trước đấy anh từng nói ba không cần quan tâm vào việc của mình vậy mà…
“Con có gì muốn nói với ta không?” Ông Tống không chút gấp gáp nào, chửi mắng hay cáu gắt với con cũng không.
“Con xin lỗi vì con mà làm ảnh hưởng đến mọi người.” Khung cảnh thật sự rất quen thuộc, Mạc Diễm tự hỏi đã bao lâu rồi mình chưa nhận được sự dạy dỗ như thế này từ ba?
Anh rất thành khẩn cũng rất hối cải nhưng tiếc rằng, câu trả lời của anh không phải là điều mà ông Tống muốn hỏi trước đó. “Ta không hỏi con về điều này. Ngoài chuyện này ra, con không còn gì khác muốn nói với ba mẹ à?”
“…” Anh có điều khó hiểu, ngoài chuyện này ra thì còn điều gì anh phải nói với ba mẹ nữa sao?
Cả ba và mẹ ư?
Vậy thì chỉ có thể là…
“Con… con và Phù Trân… ly hôn rồi.”
Ông Tống vẫn không có biểu hiện dư thừa nào. Đứng trước lời nói của anh, ông chỉ gật gù nghe. Sau khi chờ đợi, chắc chắn anh không còn gì nói thêm nữa thì ông mới chậm rãi mở lời.
“Tiền trảm hậu tấu! Kết hôn cũng vậy mà ly hôn cũng thế. Hình như con không còn xem ông bà già này ra gì rồi.”
Mạc Diễm không biện minh cũng không thể biện minh. Thời khắc này, anh chỉ có thể thẳng thắn thừa nhận những gì mình đã làm.
“Con xin lỗi ba, xin lỗi mẹ.”
“Ba mẹ không cần con xin lỗi. Ba chỉ hỏi con một điều, con cảm thấy thế nào sau khi đã ly hôn?”
“Con… con…”
“Bỏ đi! Dù sao cũng chẳng quan trọng nữa rồi!”
Mạc Diễm chấn động, “chẳng quan trọng nữa” trong miệng ông ấy là gì? Vậy là đúng như suy nghĩ của anh, ông bà Tống là người đã che giấu hành tung của Phù Trân ngay tại sân bay.
Ông Tống nhìn biểu tình của con trai mình, thầm thở dài một cách miễn cưỡng. Dù sao cũng là con trai ông, đứa con duy nhất mà ông có, không thương làm sao được. Dù có trách, có không vừa lòng thì cũng không thể nào bỏ mặc được. Trên đời này, có mấy bậc cha mẹ mà bỏ được con của mình?
Ông có thể lãnh khốc trên thương trường nhưng tuyệt đối không bạc tình với người nhà. Mọi chuyện đã đến bước đường này, ông không thể không ra tay.
“Con định cứ vậy mà buông bỏ?”
Ông nghiêm túc hỏi chuyện chính sự, anh cũng không thể không thật lòng tâm sự.
“Lăng Nguỵ đã chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng. Tạm thời con không thể đáp trả lại.” Bản thân anh không phải là kẻ không biết tiến lùi. Mọi chuyện đến quá bất ngờ khiến anh không kịp trở tay nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, cứ vậy mà cho qua rồi chịu đựng.
Có lẽ bây giờ anh thua, nhưng chưa chắc sau này anh sẽ thua và không có cách thu phục hắn.
“Vậy là bây giờ con chấp nhận từ bỏ chức vị Tổng giám đốc của mình? Con có thật sự hiểu rõ cô kia không? Có hiểu mình đã phải trả những cái giá gì vì chút cố chấp rung động này không?” Ngừng một chút, ông lại tiếp tục nói: “Con nói cô ta yêu con nhưng vì có nỗi khổ nên mới phụ tình? Vậy… chuyện ra nông nỗi này, cô ta đã vì con mà làm gì chưa? Đời người có bao nhiêu năm, chuyện này sẽ kéo dài tới bao giờ?”
“Con…” Mạc Diễm ngập ngừng, lời nói của ông đã đánh thẳng vào điểm nhạy cảm yếu ớt của anh.
Không thể phản bác!
Ông Tống giơ tay lên ra hiệu, ý muốn anh im lặng. Ông thật thất vọng, ông không muốn thất vọng hơn nữa.
Trông thấy Mạc Diễm nặng tình vì người con gái khác bao nhiêu thì ông lại thương người con dâu kia của mình nhiều hơn bấy nhiêu. Con bé yêu thằng bé nhiều biết bao, hết lòng vì thằng bé thế nào vậy mà một chút cũng chẳng được báo đáp.
Ai nói làm dâu nhà tài phiệt thì sướng chứ?
Những nỗi khổ trong góc khuất này, họ có hiểu cho không hay họ chỉ trông thấy hình ảnh hào nhoáng gả cho nhà giàu, nghĩ rằng tiền tài xài cả đời không hết?
Ông lại một lần nữa thở dài, chưa bao giờ cảm thấy khổ não và thương tâm đến thế.
Nhớ lời tời dặn dò đi dặn dò lại của người con dâu mà ông xem như con gái đã nói trước đấy, dù không muốn nhưng ông vẫn buộc phải thực hiện. Ông Tống lấy từ túi áo trong ra một cái USB và một từ giấy màu trắng được gấp nhỏ đặt lên bàn.
Tống Mạc Diễm nhìn theo từng hành động của ông, anh khó hiểu nói: “Cái này là…”
“Hừm… đây là thứ mà Phù Trân đã gửi cho ta. Vì con bé biết tin tức trễ nên đến bây giờ ta mới mang nó tới đây. Chuyện lần này, con phải mang ơn con bé đấy.”
Anh không dám đối mặt với ông, thật sự e dè khi để ba mình chứng kiến tình cảnh và sự việc bê bối này của mình.
Anh nhỏ giọng gọi: “Ba…” một tiếng nói phát lên mang theo sự ăn năn và hối cải.
Thật sự đây chính là lúc mà anh cảm thấy khó xử nhất. Trước đấy anh từng nói ba không cần quan tâm vào việc của mình vậy mà…
“Con có gì muốn nói với ta không?” Ông Tống không chút gấp gáp nào, chửi mắng hay cáu gắt với con cũng không.
“Con xin lỗi vì con mà làm ảnh hưởng đến mọi người.” Khung cảnh thật sự rất quen thuộc, Mạc Diễm tự hỏi đã bao lâu rồi mình chưa nhận được sự dạy dỗ như thế này từ ba?
Anh rất thành khẩn cũng rất hối cải nhưng tiếc rằng, câu trả lời của anh không phải là điều mà ông Tống muốn hỏi trước đó. “Ta không hỏi con về điều này. Ngoài chuyện này ra, con không còn gì khác muốn nói với ba mẹ à?”
“…” Anh có điều khó hiểu, ngoài chuyện này ra thì còn điều gì anh phải nói với ba mẹ nữa sao?
Cả ba và mẹ ư?
Vậy thì chỉ có thể là…
“Con… con và Phù Trân… ly hôn rồi.”
Ông Tống vẫn không có biểu hiện dư thừa nào. Đứng trước lời nói của anh, ông chỉ gật gù nghe. Sau khi chờ đợi, chắc chắn anh không còn gì nói thêm nữa thì ông mới chậm rãi mở lời.
“Tiền trảm hậu tấu! Kết hôn cũng vậy mà ly hôn cũng thế. Hình như con không còn xem ông bà già này ra gì rồi.”
Mạc Diễm không biện minh cũng không thể biện minh. Thời khắc này, anh chỉ có thể thẳng thắn thừa nhận những gì mình đã làm.
“Con xin lỗi ba, xin lỗi mẹ.”
“Ba mẹ không cần con xin lỗi. Ba chỉ hỏi con một điều, con cảm thấy thế nào sau khi đã ly hôn?”
“Con… con…”
“Bỏ đi! Dù sao cũng chẳng quan trọng nữa rồi!”
Mạc Diễm chấn động, “chẳng quan trọng nữa” trong miệng ông ấy là gì? Vậy là đúng như suy nghĩ của anh, ông bà Tống là người đã che giấu hành tung của Phù Trân ngay tại sân bay.
Ông Tống nhìn biểu tình của con trai mình, thầm thở dài một cách miễn cưỡng. Dù sao cũng là con trai ông, đứa con duy nhất mà ông có, không thương làm sao được. Dù có trách, có không vừa lòng thì cũng không thể nào bỏ mặc được. Trên đời này, có mấy bậc cha mẹ mà bỏ được con của mình?
Ông có thể lãnh khốc trên thương trường nhưng tuyệt đối không bạc tình với người nhà. Mọi chuyện đã đến bước đường này, ông không thể không ra tay.
“Con định cứ vậy mà buông bỏ?”
Ông nghiêm túc hỏi chuyện chính sự, anh cũng không thể không thật lòng tâm sự.
“Lăng Nguỵ đã chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng. Tạm thời con không thể đáp trả lại.” Bản thân anh không phải là kẻ không biết tiến lùi. Mọi chuyện đến quá bất ngờ khiến anh không kịp trở tay nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, cứ vậy mà cho qua rồi chịu đựng.
Có lẽ bây giờ anh thua, nhưng chưa chắc sau này anh sẽ thua và không có cách thu phục hắn.
“Vậy là bây giờ con chấp nhận từ bỏ chức vị Tổng giám đốc của mình? Con có thật sự hiểu rõ cô kia không? Có hiểu mình đã phải trả những cái giá gì vì chút cố chấp rung động này không?” Ngừng một chút, ông lại tiếp tục nói: “Con nói cô ta yêu con nhưng vì có nỗi khổ nên mới phụ tình? Vậy… chuyện ra nông nỗi này, cô ta đã vì con mà làm gì chưa? Đời người có bao nhiêu năm, chuyện này sẽ kéo dài tới bao giờ?”
“Con…” Mạc Diễm ngập ngừng, lời nói của ông đã đánh thẳng vào điểm nhạy cảm yếu ớt của anh.
Không thể phản bác!
Ông Tống giơ tay lên ra hiệu, ý muốn anh im lặng. Ông thật thất vọng, ông không muốn thất vọng hơn nữa.
Trông thấy Mạc Diễm nặng tình vì người con gái khác bao nhiêu thì ông lại thương người con dâu kia của mình nhiều hơn bấy nhiêu. Con bé yêu thằng bé nhiều biết bao, hết lòng vì thằng bé thế nào vậy mà một chút cũng chẳng được báo đáp.
Ai nói làm dâu nhà tài phiệt thì sướng chứ?
Những nỗi khổ trong góc khuất này, họ có hiểu cho không hay họ chỉ trông thấy hình ảnh hào nhoáng gả cho nhà giàu, nghĩ rằng tiền tài xài cả đời không hết?
Ông lại một lần nữa thở dài, chưa bao giờ cảm thấy khổ não và thương tâm đến thế.
Nhớ lời tời dặn dò đi dặn dò lại của người con dâu mà ông xem như con gái đã nói trước đấy, dù không muốn nhưng ông vẫn buộc phải thực hiện. Ông Tống lấy từ túi áo trong ra một cái USB và một từ giấy màu trắng được gấp nhỏ đặt lên bàn.
Tống Mạc Diễm nhìn theo từng hành động của ông, anh khó hiểu nói: “Cái này là…”
“Hừm… đây là thứ mà Phù Trân đã gửi cho ta. Vì con bé biết tin tức trễ nên đến bây giờ ta mới mang nó tới đây. Chuyện lần này, con phải mang ơn con bé đấy.”
Danh sách chương