Giọng nói tuy nhỏ và yếu ớt của cô lại có sức nặng to lớn với người ở bên trong. Hành động giơ tay lên chuẩn bị gạt bỏ đồ đạc còn trên kệ tủ khựng lại, anh không lập tức quay đầu nhìn về phía cô mà chần chừ do dự.
Phù Trân như người hoá đá, chôn chân tại chỗ dương mắt nhìn chằm chặp vào bóng lưng của anh. Cả hai gần như là đang đấu tranh tâm lí trong thầm lặng.
Cuối cùng, anh cũng có động tĩnh. Mạc Diễm thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, lớp mặt nạ vô hại đã được anh thành công đeo lên.
“Phù Trân! Anh đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm nhé?”
Anh bình tĩnh cất giọng, nhấc bước đi về phía cô. Một chút cũng chẳng để tâm, dường như chuyện xảy ra vừa rồi đều không liên quan đến anh. Nếu không phải anh đang tiến về phía cô, đỡ cô khỏi những mảnh thủy tinh gần bên chân và căn phòng lộn xộn như vừa bị một trận bão quét qua thì cô thật sự hoài nghi bản thân mình đã tự lầm tưởng.
Đây không phải tưởng tượng, đây mới chính là thực tại.
Không chờ được đến chỗ ngồi cô đã nắm lấy khuỷu tay của anh, nghiêm nghị cất lời.
“Mạc Diễm… chuyện này là sao?” Anh từng hứa với cô là sẽ không như vậy nữa, sẽ không đập phá đồ như tên điên loạn thế này rồi cơ mà. Lời hứa của anh… rốt cuộc là đáng giá bao nhiêu?
“Chuyện gì chứ?”
“TỐNG MẠC DIỄM!”
“Anh… xin lỗi!” Mạc Diễm cúi đầu khiến cô không thể trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt. Bản thân đuối lí, anh chẳng thể ngụy biện điều gì mà chỉ có thể nói ba chữ này.
Cô nhướn mày, “Chỉ vậy thôi? Anh là kẻ không vừa lòng điều gì thì sẽ đập phá và điên loạn như thế sao?”
Thật xa lạ, đây không phải là người mà cô biết.
Ánh mắt cô mang đầy vẻ sợ hãi, nhìn anh với ánh mắt hụt hẫng. “Mạc Diễm… anh thật sự là Mạc Diễm sao? Mạc Diễm mà em biết không phải là một người như thế này.” Vẻ hoang mang trong câu nói của cô khiến anh sững người, anh biết rõ, hiện tại cô ở lại đây với mình là vì lí do gì.
Câu nói ngờ vực vừa rồi của cô như một đòn gậy đánh thẳng vào anh, khiến anh trở nên tỉnh táo hơn hẳn. Mạc Diễm vội đưa tay ra nắm giữ hai bằng tay của cô, giọng nói yếu ớt cùng cô đơn của anh cất lên thật chân thành khiến cô phải ân hận suy nghĩ về những câu nói vừa rồi của mình.
“Phù Trân… em vừa đi đâu vậy? Anh thật sự rất sợ, ở đây anh chẳng quen biết ai cả. Suốt quãng thời gian qua anh vẫn luôn nhớ và tìm kiếm em nhưng chẳng ai đưa em về bên anh cả. Anh rất sợ, sợ em sẽ bỏ anh lại… Em đừng bỏ anh đi như thế, anh tưởng em đi rồi… anh sẽ không bao giờ tìm được em nữa…”
“…”
Anh ôm chặt lấy cô, gục mặt bên cần cổ của cô, toàn thân run rẩy như vừa trải qua một trận kích động lớn đến mức hiện tại vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Những lời nỉ non trong miệng anh, từng câu từng chữ đều truyền vào bên tai cô.
“Phù Trân… anh thật sự rất sợ, thật sự xin lỗi em. Anh biết sai rồi… vì sao trước kia anh lại có thể làm ra những điều đấy với em chứ.”
“…”
Đây chính là điều mà cô nặng lòng nhất, điều khiến cô dù chẳng thể đối mặt với anh sau những gì anh đã làm nhưng cũng chẳng thể rời bỏ anh.
Cánh tay rắn chắc của anh siết lại, cô bị anh ôm chặt đến gần như muốn hoà tan vào trong anh. Người đàn ông ôm cô thế nào cũng không thấy đủ, thế nào cũng có thể cảm thấy buông lỏng tay một chút là cô sẽ biến mất ngay trước mắt.
Giọng nói của anh khàn khàn cất lên: “Phù Trân… anh yêu em, em tha thứ cho anh có được không?”
Phù Trân: “…”
Đứng trước người mà cô yêu, vì sao khi nghe thấy anh nói lời yêu trái tim cô lại chẳng thể nào đập thình thịch hay xúc động chút nào vậy? Có chút rung động nhưng rất nhỏ, cảm xúc chẳng thể rõ ràng. Trước kia, một chút hành động quan tâm của anh cũng có thể khiến cô vui vẻ đến mấy ngày, vì sao bây giờ cô lại chẳng có cảm giác gì? Rốt cuộc… nguyên nhân là từ đâu?
Cô không trả lời anh mà lựa chọn im lặng. Có lẽ mọi thứ đến quá nhanh và bất ngờ, cô chưa thể sắp xếp ổn thỏa trái tim cũng như cảm xúc của mình.
Cô nghĩ, cô cần thêm thời gian.
Chính vì vậy… câu trả lời dành cho anh, cô không thể giải đáp, ít nhất là bây giờ.
…
Mạc Diễm im lặng gục đầu bên hõm cổ cô, tuy anh không nói lời nào nhưng ánh mắt thâm sâu như đang chất chứa rất nhiều suy tính và có thể nuốt chửng người khác mà không cho cơ hội vùng vẫy.
“Anh sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của em.” Cô nghe anh nói vậy thì cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng, nhưng niềm vui còn chưa kịp thể hiện hết thì lại nghe anh nói thêm.
“Nhưng… em không bao giờ được rời bỏ anh đấy nhé? Kiếp này em đã tìm anh trước rồi, vậy em cũng phải vì nó mà níu giữ đến cùng. Anh sẽ không chấp nhận việc em từ bỏ anh mà đi theo thằng khác đâu. Nhất định không tha thứ…”
“Tống Mạc Diễm, anh nói gì vậy chứ?”
Rời bỏ anh ư?
Chúng ta thật sự có thể trọn vẹn kiếp này không?
Trước đây không lâu cô từng rất ngoan cố và có niềm tin nhưng dần dà, mọi thứ đều quá sức. Liệu… hiện tại và tương lai có thể diễn ra như những điều đã nói không? Đây thật sự là điều chẳng ai dám chắc cả.
Càng nghe anh nói những lời về sau càng khiến cô trở nên khó tin hơn. Điều này sao anh có thể nghĩ racơ chứ? Từ sau khi ly hôn, cô đã chẳng dính dáng và luôn giữ khoảng cách với người khác giới. Không phải vì lí do gì chỉ đơn giản là vì cô không muốn và cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.
Đột nhiên nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy thật khó chịu khi anh có suy nghĩ này.
Không nghe thấy tiếng cô trả lời, giọng anh run rẩy vang lên gọi tên cô.
“Phù Trân?”
“Anh đói rồi nhỉ? Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Phù Trân mỉm cười, lảng tránh câu trả lời dành cho anh.
“Phù Trân…”
“Mạc Diễm!”
“Hả?” Cô đột nhiên nghiêm túc gọi tên anh, Mạc Diễm đơ người đáp lại một tiếng theo bản năng.
“Anh có nhớ chúng ta đã từng trải qua những gì ở cuối đời của kiếp trước không?” Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục nói: “Những thứ anh làm cho em không chỉ đơn giản là bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng mà nó còn nhiều hơn như thế. Từng điều em đều nhớ rất rõ ở trong tim và sẽ chẳng bao giờ quên. Nhưng Mạc Diễm à… mọi thứ trong em đều đang rất hỗn loạn, em cần thời gian để có thể sắp xếp lại mọi chuyện. Anh có thể đợi em không?”
Phù Trân như người hoá đá, chôn chân tại chỗ dương mắt nhìn chằm chặp vào bóng lưng của anh. Cả hai gần như là đang đấu tranh tâm lí trong thầm lặng.
Cuối cùng, anh cũng có động tĩnh. Mạc Diễm thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, lớp mặt nạ vô hại đã được anh thành công đeo lên.
“Phù Trân! Anh đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm nhé?”
Anh bình tĩnh cất giọng, nhấc bước đi về phía cô. Một chút cũng chẳng để tâm, dường như chuyện xảy ra vừa rồi đều không liên quan đến anh. Nếu không phải anh đang tiến về phía cô, đỡ cô khỏi những mảnh thủy tinh gần bên chân và căn phòng lộn xộn như vừa bị một trận bão quét qua thì cô thật sự hoài nghi bản thân mình đã tự lầm tưởng.
Đây không phải tưởng tượng, đây mới chính là thực tại.
Không chờ được đến chỗ ngồi cô đã nắm lấy khuỷu tay của anh, nghiêm nghị cất lời.
“Mạc Diễm… chuyện này là sao?” Anh từng hứa với cô là sẽ không như vậy nữa, sẽ không đập phá đồ như tên điên loạn thế này rồi cơ mà. Lời hứa của anh… rốt cuộc là đáng giá bao nhiêu?
“Chuyện gì chứ?”
“TỐNG MẠC DIỄM!”
“Anh… xin lỗi!” Mạc Diễm cúi đầu khiến cô không thể trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt. Bản thân đuối lí, anh chẳng thể ngụy biện điều gì mà chỉ có thể nói ba chữ này.
Cô nhướn mày, “Chỉ vậy thôi? Anh là kẻ không vừa lòng điều gì thì sẽ đập phá và điên loạn như thế sao?”
Thật xa lạ, đây không phải là người mà cô biết.
Ánh mắt cô mang đầy vẻ sợ hãi, nhìn anh với ánh mắt hụt hẫng. “Mạc Diễm… anh thật sự là Mạc Diễm sao? Mạc Diễm mà em biết không phải là một người như thế này.” Vẻ hoang mang trong câu nói của cô khiến anh sững người, anh biết rõ, hiện tại cô ở lại đây với mình là vì lí do gì.
Câu nói ngờ vực vừa rồi của cô như một đòn gậy đánh thẳng vào anh, khiến anh trở nên tỉnh táo hơn hẳn. Mạc Diễm vội đưa tay ra nắm giữ hai bằng tay của cô, giọng nói yếu ớt cùng cô đơn của anh cất lên thật chân thành khiến cô phải ân hận suy nghĩ về những câu nói vừa rồi của mình.
“Phù Trân… em vừa đi đâu vậy? Anh thật sự rất sợ, ở đây anh chẳng quen biết ai cả. Suốt quãng thời gian qua anh vẫn luôn nhớ và tìm kiếm em nhưng chẳng ai đưa em về bên anh cả. Anh rất sợ, sợ em sẽ bỏ anh lại… Em đừng bỏ anh đi như thế, anh tưởng em đi rồi… anh sẽ không bao giờ tìm được em nữa…”
“…”
Anh ôm chặt lấy cô, gục mặt bên cần cổ của cô, toàn thân run rẩy như vừa trải qua một trận kích động lớn đến mức hiện tại vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Những lời nỉ non trong miệng anh, từng câu từng chữ đều truyền vào bên tai cô.
“Phù Trân… anh thật sự rất sợ, thật sự xin lỗi em. Anh biết sai rồi… vì sao trước kia anh lại có thể làm ra những điều đấy với em chứ.”
“…”
Đây chính là điều mà cô nặng lòng nhất, điều khiến cô dù chẳng thể đối mặt với anh sau những gì anh đã làm nhưng cũng chẳng thể rời bỏ anh.
Cánh tay rắn chắc của anh siết lại, cô bị anh ôm chặt đến gần như muốn hoà tan vào trong anh. Người đàn ông ôm cô thế nào cũng không thấy đủ, thế nào cũng có thể cảm thấy buông lỏng tay một chút là cô sẽ biến mất ngay trước mắt.
Giọng nói của anh khàn khàn cất lên: “Phù Trân… anh yêu em, em tha thứ cho anh có được không?”
Phù Trân: “…”
Đứng trước người mà cô yêu, vì sao khi nghe thấy anh nói lời yêu trái tim cô lại chẳng thể nào đập thình thịch hay xúc động chút nào vậy? Có chút rung động nhưng rất nhỏ, cảm xúc chẳng thể rõ ràng. Trước kia, một chút hành động quan tâm của anh cũng có thể khiến cô vui vẻ đến mấy ngày, vì sao bây giờ cô lại chẳng có cảm giác gì? Rốt cuộc… nguyên nhân là từ đâu?
Cô không trả lời anh mà lựa chọn im lặng. Có lẽ mọi thứ đến quá nhanh và bất ngờ, cô chưa thể sắp xếp ổn thỏa trái tim cũng như cảm xúc của mình.
Cô nghĩ, cô cần thêm thời gian.
Chính vì vậy… câu trả lời dành cho anh, cô không thể giải đáp, ít nhất là bây giờ.
…
Mạc Diễm im lặng gục đầu bên hõm cổ cô, tuy anh không nói lời nào nhưng ánh mắt thâm sâu như đang chất chứa rất nhiều suy tính và có thể nuốt chửng người khác mà không cho cơ hội vùng vẫy.
“Anh sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của em.” Cô nghe anh nói vậy thì cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng, nhưng niềm vui còn chưa kịp thể hiện hết thì lại nghe anh nói thêm.
“Nhưng… em không bao giờ được rời bỏ anh đấy nhé? Kiếp này em đã tìm anh trước rồi, vậy em cũng phải vì nó mà níu giữ đến cùng. Anh sẽ không chấp nhận việc em từ bỏ anh mà đi theo thằng khác đâu. Nhất định không tha thứ…”
“Tống Mạc Diễm, anh nói gì vậy chứ?”
Rời bỏ anh ư?
Chúng ta thật sự có thể trọn vẹn kiếp này không?
Trước đây không lâu cô từng rất ngoan cố và có niềm tin nhưng dần dà, mọi thứ đều quá sức. Liệu… hiện tại và tương lai có thể diễn ra như những điều đã nói không? Đây thật sự là điều chẳng ai dám chắc cả.
Càng nghe anh nói những lời về sau càng khiến cô trở nên khó tin hơn. Điều này sao anh có thể nghĩ racơ chứ? Từ sau khi ly hôn, cô đã chẳng dính dáng và luôn giữ khoảng cách với người khác giới. Không phải vì lí do gì chỉ đơn giản là vì cô không muốn và cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.
Đột nhiên nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy thật khó chịu khi anh có suy nghĩ này.
Không nghe thấy tiếng cô trả lời, giọng anh run rẩy vang lên gọi tên cô.
“Phù Trân?”
“Anh đói rồi nhỉ? Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Phù Trân mỉm cười, lảng tránh câu trả lời dành cho anh.
“Phù Trân…”
“Mạc Diễm!”
“Hả?” Cô đột nhiên nghiêm túc gọi tên anh, Mạc Diễm đơ người đáp lại một tiếng theo bản năng.
“Anh có nhớ chúng ta đã từng trải qua những gì ở cuối đời của kiếp trước không?” Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục nói: “Những thứ anh làm cho em không chỉ đơn giản là bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng mà nó còn nhiều hơn như thế. Từng điều em đều nhớ rất rõ ở trong tim và sẽ chẳng bao giờ quên. Nhưng Mạc Diễm à… mọi thứ trong em đều đang rất hỗn loạn, em cần thời gian để có thể sắp xếp lại mọi chuyện. Anh có thể đợi em không?”
Danh sách chương