Phù Trân bất ngờ, mắt mở to nhìn anh.
Mạc Diễm… anh hờ hững như thế là không còn quan tâm đến cô ấy nữa rồi sao?
Chút hy vọng vừa le lói của cô như bị tạt một gáo nước lạnh, vụt tắt và vỡ vụn khi trông thấy ánh mắt bi thương đến cùng cực của Mạc Diễm.
Anh…
Rất đau đớn khi làm vậy đúng không?
Việc từ chối người mình yêu thật sự là rất khó…
…
Sau đấy, cô không trông thấy anh nữa, anh cũng không còn giả bộ tỏ vẻ quan tâm cô.
Phù Trân biết anh buồn, biết anh đau. Cô cũng buồn, cũng đang đau vì người mình yêu.
Tâm trạng nặng nề khiến cô chẳng thể tiếp tục hoà hợp với khung cảnh náo nhiệt ở trong kia. Có lẽ, người để cô gắng gượng đã không còn nên cô chẳng còn hơi sức đâu để níu giữ hơi tàn.
Tìm một góc khuất, cô yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời trăng sao. Nhìn trời đến trầm ngâm, bên vai bỗng trầm xuống kéo sự chú ý của cô trở về. Phù Trân cúi đầu nhìn phát hiện ra trên vai lại có thêm một chiếc áo vest đen. Trong lòng không giấu nổi vẻ chờ mong, nhưng khiến cô thất vọng rồi. Người tới lại không phải là người mà cô chờ.
“A! Bạc Nguyên…”
Người đàn ông mang tên Bạc Nguyên mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh cô. Nhân duyên giữa hai người cũng thật tốt, từ vị hôn phu cũ lại trở thành bạn.
Cô từ khi nhớ lại tiềm thức từ kiếp trước thì đã tìm gặp và giải trừ hôn ước từ đời ông nội với anh ta khi đã đủ trưởng thành. Vốn tưởng mọi thứ đến đây là kết thúc, không ngờ lại có duyên gặp lại thông qua Mạch Ninh. Tuy có chút ngại ngùng khi đối mặt nhưng cả hai vẫn luôn biết chừng mực và giữ khoảng cách.
“Sao nghe giọng cô lại giống như không vui khi thấy người tới là tôi vậy?”
Cô xua tay, lắc đầu nói:
“Không có! Sao có thể chứ… ha ha ha…”
Anh im lặng không nói, ánh mắt dường như không rời khỏi cô. Phù Trân cảm thấy bí bách, e dè không dám nhìn vào mắt anh. Bầu không khí im lặng quá mức ngượng ngùng, tầm mắt cô nhìn về nơi xa, vận dụng chút đầu óc tỉnh táo còn lại tìm chủ đề để nói.
“À… ừm, anh tới lâu chưa? Tôi không trông thấy anh, anh tới một mình sao?”
“Cô không thấy tôi là đúng rồi. Ánh mắt cô đều hướng về người đấy, làm sao có thể nhìn thấy ai được nữa chứ?”
“…”
Vấn đề có chút tế nhị, cô e ngại muốn biện minh cho mình nhưng nhận ra lại không thể. Anh ta nói không sai, cô chẳng hề để tâm đến người khác.
Đúng lúc chẳng biết nói gì đấy thì bỗng từ một hướng khác vang lên giọng nói.
“Phu nhân!”
“Tôi ở đây!” Chỉ cần nghe giọng cô liền biết, đây chính là giọng nói của thư ký, người rất thường xuyên xuất hiện bên cạnh Mạc Diễm.
Cậu ta hớt hải chạy lại, trên trán có tầng mồ hôi mỏng đàn vịn nhưng dù vậy cũng không thể che lấp bộ dạng uy nghiêm của cậu. Có lẽ đã vận động nhiều, quần áo có chút chật vật xuất hiện trước mặt cô.
“Sao vậy?” Phù Trân từ trên ghế đứng dậy, cất giọng hỏi han.
Cậu ta dù mệt đứt hơi, bộ dạng muốn nói lại thôi khi trông thấy bên cạnh cô xuất hiện thêm một người. Thấy ánh mắt e ngại đấy, cô hiểu ý liền nhanh chóng cất bước đi lại gần chỗ cậu ta, cách xa một khoảng chắc chắn Bạc Nguyên không nghe thấy.
Cô nhỏ giọng, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Ha… ha… phu, phu nhân! Cô, cô có thấy Tống tổng ở đâu không?”
“Cái gì?”
Ruột gan cô sau câu nói ấy nóng bỏng như bị thiêu cháy, nền gạch dưới chân như dung nham nóng hổi.
Không… không thấy anh ấy?
Không thấy Mạc Diễm ở đâu?
…
Có công việc đột xuất cần có ý kiến của Mạc Diễm. Cậu thư ký đã thử tìm và gọi điện thoại cho anh nhưng không được. Vì để không kinh động đến những vị khách đang có mặt ở đây, việc tìm kiếm Mạc Diễm phải diễn ra trong âm thầm.
Sau khi trao đổi với nhau vài câu, cô và cậu ta quyết định chia nhau ra hành động. Cậu ta sẽ huy động vệ sĩ và bảo vệ đi tìm và tra camera còn cô sẽ đi loanh quanh để tìm.
Phù Trân đi khắp nơi tìm Mạc Diễm, ngó nghiêng loanh quanh từ trong ra ngoài và từ khắp chỗ này đến chỗ khác. Vì quá mức tập trung tìm anh và lơ đãng dưới chân mình, chẳng biết khi nào dưới chân lại xuất hiện một cái chân khác đưa ra ngáng ngay đường cô đi. Chẳng ngoài dự đoán, cô vấp phải nó như đúng ý muốn của kẻ chủ mưu.
“A!” Cô khẽ kêu lên một tiếng, loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Những kẻ kia thấy vậy thì cười thích thú, mong chờ hình ảnh chật vật của cô nhưng tiếc cho họ rằng ngay sau đấy cô đã kịp thời dùng sức của nửa thân trên để bám víu chậu cây cao bên cạnh. Hậu quả để lại chính là phần cánh tay của cô bị đạp mạnh vào thành chậu đau vô cùng nhưng Phù Trân không phát ra thêm tiếng động nào.
Bọn học hẹp miệng tỏ vẻ thích thú. Cô ổn định thân mình, đứng thẳng người dậy như chưa từng có chuyện gì vừa diễn ra.
“Ôi, ôi… phu nhân, cô có sao không? Đi đứng không vững hả? Cô đừng có cố chấp, biết đã không thể thì đừng miễn cưỡng bản thân chứ? Nhìn kìa, xém chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi.” Người đứng đầu nhóm người tỏ vẻ quan tâm nói, nếu bộ mặt giả dối kia có thể diễn trọn cảm xúc thì có lẽ cô đã tin cô ta là người tốt vô tội trong sự việc vừa rồi.
Cô gái đó vừa nói xong, hai người kế bên nghe vậy cũng thích thú cười ha hả, ánh mắt nhìn cô càng thâm sâu xa mang nhiều ý không thể diễn tả bằng lời.
Phù Trân: ”…”
“Cô đừng có cố chấp, biết đã không thể thì đừng miễn cưỡng bản thân chứ?”
Ý của cô ta nói, không chỉ đơn giản là nhắc về đôi giày cao gót mà cô đang mang.
Mạc Diễm, thứ mà cô không xứng đáng thì đừng miễn cưỡng chiếm đoạt lấy làm của riêng mình.
Cô có chút buồn cười, những kẻ này không phải là lần đầu tìm cách gây chuyện với cô. Quan sát là có thể biết, hai kẻ kia là người ái mộ Mạc Diễm, người đặc biệt đứng giữa vừa gạt chân cô chính là người yêu thích anh ấy nhất. Hình như còn đã từng… tỏ tình nhưng không thành?
“Không thử thì làm sao biết có phù hợp với mình hay không? Không hoàn hảo nhưng có thể duy trì là tốt rồi. Tốt hơn rất nhiều người, thèm muốn đến chảy nước dãi cũng không có cơ hội để được thử. Tiểu thư, cô có thấy vậy không?”
“…”
Người kia trở mặt, nụ cười hả hê cũng chẳng còn. Làm sao cô ta có thể không nghe ra ý mỉa mai cô ta trong lời nói của cô?
Nụ cười của cô ta méo mó vặn vẹo như nuốt phải ruồi, tông giọng phát ra cũng trở nên khó chịu hơn.
“Ồ! Thật vậy sao? Thật sự là có thể duy trì chứ? Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi cũng không thuộc về mình đâu. Túc Phù Trân, cô nghĩ cô có thể giữ chức vị Tống phu nhân này đến bao giờ?”
“Tôi giữ đến bao giờ không quan trọng.”
“Vậy điều quan trọng là gì?”
“Quan trọng là… dù tôi có thể giữ được chức vị Tống phu nhân này nữa hay không thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ là người được giữ.”
Mạc Diễm… anh hờ hững như thế là không còn quan tâm đến cô ấy nữa rồi sao?
Chút hy vọng vừa le lói của cô như bị tạt một gáo nước lạnh, vụt tắt và vỡ vụn khi trông thấy ánh mắt bi thương đến cùng cực của Mạc Diễm.
Anh…
Rất đau đớn khi làm vậy đúng không?
Việc từ chối người mình yêu thật sự là rất khó…
…
Sau đấy, cô không trông thấy anh nữa, anh cũng không còn giả bộ tỏ vẻ quan tâm cô.
Phù Trân biết anh buồn, biết anh đau. Cô cũng buồn, cũng đang đau vì người mình yêu.
Tâm trạng nặng nề khiến cô chẳng thể tiếp tục hoà hợp với khung cảnh náo nhiệt ở trong kia. Có lẽ, người để cô gắng gượng đã không còn nên cô chẳng còn hơi sức đâu để níu giữ hơi tàn.
Tìm một góc khuất, cô yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời trăng sao. Nhìn trời đến trầm ngâm, bên vai bỗng trầm xuống kéo sự chú ý của cô trở về. Phù Trân cúi đầu nhìn phát hiện ra trên vai lại có thêm một chiếc áo vest đen. Trong lòng không giấu nổi vẻ chờ mong, nhưng khiến cô thất vọng rồi. Người tới lại không phải là người mà cô chờ.
“A! Bạc Nguyên…”
Người đàn ông mang tên Bạc Nguyên mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh cô. Nhân duyên giữa hai người cũng thật tốt, từ vị hôn phu cũ lại trở thành bạn.
Cô từ khi nhớ lại tiềm thức từ kiếp trước thì đã tìm gặp và giải trừ hôn ước từ đời ông nội với anh ta khi đã đủ trưởng thành. Vốn tưởng mọi thứ đến đây là kết thúc, không ngờ lại có duyên gặp lại thông qua Mạch Ninh. Tuy có chút ngại ngùng khi đối mặt nhưng cả hai vẫn luôn biết chừng mực và giữ khoảng cách.
“Sao nghe giọng cô lại giống như không vui khi thấy người tới là tôi vậy?”
Cô xua tay, lắc đầu nói:
“Không có! Sao có thể chứ… ha ha ha…”
Anh im lặng không nói, ánh mắt dường như không rời khỏi cô. Phù Trân cảm thấy bí bách, e dè không dám nhìn vào mắt anh. Bầu không khí im lặng quá mức ngượng ngùng, tầm mắt cô nhìn về nơi xa, vận dụng chút đầu óc tỉnh táo còn lại tìm chủ đề để nói.
“À… ừm, anh tới lâu chưa? Tôi không trông thấy anh, anh tới một mình sao?”
“Cô không thấy tôi là đúng rồi. Ánh mắt cô đều hướng về người đấy, làm sao có thể nhìn thấy ai được nữa chứ?”
“…”
Vấn đề có chút tế nhị, cô e ngại muốn biện minh cho mình nhưng nhận ra lại không thể. Anh ta nói không sai, cô chẳng hề để tâm đến người khác.
Đúng lúc chẳng biết nói gì đấy thì bỗng từ một hướng khác vang lên giọng nói.
“Phu nhân!”
“Tôi ở đây!” Chỉ cần nghe giọng cô liền biết, đây chính là giọng nói của thư ký, người rất thường xuyên xuất hiện bên cạnh Mạc Diễm.
Cậu ta hớt hải chạy lại, trên trán có tầng mồ hôi mỏng đàn vịn nhưng dù vậy cũng không thể che lấp bộ dạng uy nghiêm của cậu. Có lẽ đã vận động nhiều, quần áo có chút chật vật xuất hiện trước mặt cô.
“Sao vậy?” Phù Trân từ trên ghế đứng dậy, cất giọng hỏi han.
Cậu ta dù mệt đứt hơi, bộ dạng muốn nói lại thôi khi trông thấy bên cạnh cô xuất hiện thêm một người. Thấy ánh mắt e ngại đấy, cô hiểu ý liền nhanh chóng cất bước đi lại gần chỗ cậu ta, cách xa một khoảng chắc chắn Bạc Nguyên không nghe thấy.
Cô nhỏ giọng, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Ha… ha… phu, phu nhân! Cô, cô có thấy Tống tổng ở đâu không?”
“Cái gì?”
Ruột gan cô sau câu nói ấy nóng bỏng như bị thiêu cháy, nền gạch dưới chân như dung nham nóng hổi.
Không… không thấy anh ấy?
Không thấy Mạc Diễm ở đâu?
…
Có công việc đột xuất cần có ý kiến của Mạc Diễm. Cậu thư ký đã thử tìm và gọi điện thoại cho anh nhưng không được. Vì để không kinh động đến những vị khách đang có mặt ở đây, việc tìm kiếm Mạc Diễm phải diễn ra trong âm thầm.
Sau khi trao đổi với nhau vài câu, cô và cậu ta quyết định chia nhau ra hành động. Cậu ta sẽ huy động vệ sĩ và bảo vệ đi tìm và tra camera còn cô sẽ đi loanh quanh để tìm.
Phù Trân đi khắp nơi tìm Mạc Diễm, ngó nghiêng loanh quanh từ trong ra ngoài và từ khắp chỗ này đến chỗ khác. Vì quá mức tập trung tìm anh và lơ đãng dưới chân mình, chẳng biết khi nào dưới chân lại xuất hiện một cái chân khác đưa ra ngáng ngay đường cô đi. Chẳng ngoài dự đoán, cô vấp phải nó như đúng ý muốn của kẻ chủ mưu.
“A!” Cô khẽ kêu lên một tiếng, loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Những kẻ kia thấy vậy thì cười thích thú, mong chờ hình ảnh chật vật của cô nhưng tiếc cho họ rằng ngay sau đấy cô đã kịp thời dùng sức của nửa thân trên để bám víu chậu cây cao bên cạnh. Hậu quả để lại chính là phần cánh tay của cô bị đạp mạnh vào thành chậu đau vô cùng nhưng Phù Trân không phát ra thêm tiếng động nào.
Bọn học hẹp miệng tỏ vẻ thích thú. Cô ổn định thân mình, đứng thẳng người dậy như chưa từng có chuyện gì vừa diễn ra.
“Ôi, ôi… phu nhân, cô có sao không? Đi đứng không vững hả? Cô đừng có cố chấp, biết đã không thể thì đừng miễn cưỡng bản thân chứ? Nhìn kìa, xém chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi.” Người đứng đầu nhóm người tỏ vẻ quan tâm nói, nếu bộ mặt giả dối kia có thể diễn trọn cảm xúc thì có lẽ cô đã tin cô ta là người tốt vô tội trong sự việc vừa rồi.
Cô gái đó vừa nói xong, hai người kế bên nghe vậy cũng thích thú cười ha hả, ánh mắt nhìn cô càng thâm sâu xa mang nhiều ý không thể diễn tả bằng lời.
Phù Trân: ”…”
“Cô đừng có cố chấp, biết đã không thể thì đừng miễn cưỡng bản thân chứ?”
Ý của cô ta nói, không chỉ đơn giản là nhắc về đôi giày cao gót mà cô đang mang.
Mạc Diễm, thứ mà cô không xứng đáng thì đừng miễn cưỡng chiếm đoạt lấy làm của riêng mình.
Cô có chút buồn cười, những kẻ này không phải là lần đầu tìm cách gây chuyện với cô. Quan sát là có thể biết, hai kẻ kia là người ái mộ Mạc Diễm, người đặc biệt đứng giữa vừa gạt chân cô chính là người yêu thích anh ấy nhất. Hình như còn đã từng… tỏ tình nhưng không thành?
“Không thử thì làm sao biết có phù hợp với mình hay không? Không hoàn hảo nhưng có thể duy trì là tốt rồi. Tốt hơn rất nhiều người, thèm muốn đến chảy nước dãi cũng không có cơ hội để được thử. Tiểu thư, cô có thấy vậy không?”
“…”
Người kia trở mặt, nụ cười hả hê cũng chẳng còn. Làm sao cô ta có thể không nghe ra ý mỉa mai cô ta trong lời nói của cô?
Nụ cười của cô ta méo mó vặn vẹo như nuốt phải ruồi, tông giọng phát ra cũng trở nên khó chịu hơn.
“Ồ! Thật vậy sao? Thật sự là có thể duy trì chứ? Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi cũng không thuộc về mình đâu. Túc Phù Trân, cô nghĩ cô có thể giữ chức vị Tống phu nhân này đến bao giờ?”
“Tôi giữ đến bao giờ không quan trọng.”
“Vậy điều quan trọng là gì?”
“Quan trọng là… dù tôi có thể giữ được chức vị Tống phu nhân này nữa hay không thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ là người được giữ.”
Danh sách chương