Ngày hôm nay, mọi người đều xúng xính nhau về tiệc sinh nhật được tổ chức gần biển của nhà họ Túc. Thời gian bắt đầu đón khách, lần lượt những chiếc xe với những thương hiệu khác nhau xuất hiện và dừng trước sảnh tiệc.

Ông Túc và bà Túc đứng trước sảnh, miệng liên tục nở nụ cười chào đón những vị khách quý. Khi khách đến đã lần lượt vào hết, bà nhìn ngó trước sau rồi bất chợt quay qua hỏi ông với tông giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.

“Ông nói cậu Tống đó đã nhận lời mời thật chứ?”

Ông ta lườm bà, ánh mắt láo liên tìm kiếm xung quanh.

“Tất nhiên rồi. Tôi đã gửi thiệp mời, bữa tiệc lần này tổ chức lớn đến thế, cậu ta có thể không tới sao?” Mặc dù trả lời một cách chắc nịch như thế nhưng trong lòng ông vẫn lo lắng. Sắp tới giờ tổ chức buổi tiệc rồi, vì sao đến giờ này vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu trong khi khách khứa khác đã đến cả.

“Nhưng lỡ…”

“Xúi quẩy cái mồm của bà!” Ông ta tức giận, lớn tiếng mắng vợ mình. “Bà thì biết cái gì chứ? Lần này cậu ta cũng chắc chắn sẽ đến thôi. Chẳng phải người kia cũng đã nói sẽ tới rồi à.”

“…”

Nếu… chẳng may cậu ta không đến, những dự định của ông biết phải làm sao đây?

Không, chắc chắn cậu ta sẽ đến!

Quả như mong đợi của ông Túc, chỉ giây sau đó đã có một chiếc siêu xe chạy vào. Ánh đèn xe chiếu rọi cũng không thể che mờ đi đôi mắt già nua đã có nếp nhăn nhưng trải qua bao nhiêu sương gió cuộc đời nhìn rõ được biển số và thương hiệu quen thuộc của chiếc xe.

“Tới… tới rồi!” Ông phấn khích đến lạ thường, giống như là muốn nhảy cẫng lên khi chiếc xe đang ngày một đến gần.

Bà Túc nhìn theo tầm mắt của chồng, tâm trạng cũng trở nên vui sướng không kém. Quả nhiên là tới!

Chiếc xe dừng lại, bọn họ không cần nói với nhau cũng ngay lập tức bước lên trước vài bước đứng trước cửa xe. Ngay khi cánh cửa mở ra, đôi chân dài được bọc trong lớp quần âu phẳng phiu hiện trước mặt họ.

“Cậu Tống, hoan nghênh cậu tới tham dự bữa tiệc của gia đình chúng tôi. Trước đây tôi nghe cậu bị tai nạn, tiếc rằng không thể tới thăm. Tình trạng của cậu bây giờ sao rồi? Tôi có người quen bốc thuốc đông y rất tốt, bồi bổ cơ thể cũng được. Sau bữa tiệc, tôi mang cho cậu một ít làm quà nhé.” Nụ cười thảo mai đến không thể thảo mai hơn được nữa, khung cảnh chàng rể cũ cùng ba mẹ vợ cũ chung một khung hình hài hoà đến mức khiến người ta không chú ý là không được. Ngay tức khắc, những chiếc máy quay lập tức chỉa sang phía bọn họ và nhấp nháy liên tục.

Mạc Diễm cũng không muốn khó khăn gì ngay từ đầu. Anh vui vẻ lắng nghe và mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy bàn tay ông ta trước bao nhiêu ống kính đang hướng tới.

“Rất vinh dự!”

“Sức khỏe của tôi hiện tại đã khá tốt rồi. Tấm lòng của ngài tôi xin nhận, còn thuốc thì tôi xin phép từ chối. Tôi không hợp với thuốc đông y, số thuốc mà ngài muốn đưa chắc tôi phải từ chối rồi.” Trong khoảng khắc ngắn, anh âm thầm quan sát và đánh giá người đàn ông cũng như người phụ nữ trước mặt.

Đây… là ba mẹ của Phù Trân!

Bọn họ ghét và xua đuổi cô khi cô nói gả cho anh nhưng nhìn xem bây giờ họ lại tỏ vẻ rất nồng nhiệt chào đón anh.

Anh thật tò mò, liệu rằng lát hồi họ còn giữ được nét mặt này nữa hay không.

Khoé môi anh nhếch lên một độ cong khiến họ chẳng hề nhận ra. Ông bà Túc nhường đường, ra dấu hiệu tay xin mời anh vào trong.

Mạc Diễm không những không nhấc bước mà còn nói:

“Tôi còn bạn đồng hành.”

Khi nói lời này, khuôn mặt anh hiện ra nét dịu dàng hiếm thấy. Giọng nói vang lên mang theo hãnh diện và tự hào từ trong câu nói. Cũng cùng lúc đấy, một chiếc xe khác bất ngờ tiến vào khiến mọi người xôn xao bàn luận.

“Có xe đang vào kìa! Chiếc xe đó là của ai vậy?”

“A! Tôi thấy nó khá quen thuộc đấy, còn đến cùng thời điểm với xe của ngài Tống nữa.”

“Đâu có phải là bạn đồng hành trong miệng ngài Tống không?”

Lời người phóng viên kia vừa cất lên cũng là lúc chiếc xe dừng lại và người ở bên trong nhanh chóng bước xuống.

“LÀ TỐ NHÀN! LÀ TIỂU THƯ NHÀ HỌ TỐ! NGƯỜI VỪA LY HÔN VỚI LĂNG TỔNG!” Chẳng biết kẻ nào tinh mắt, trong khi người ta còn chưa trông thấy rõ thì kẻ đó đã lớn tiếng hét lên.

Tố Nhàn thật xinh đẹp và lộng lẫy trong bộ đồ dạ hội màu đen ôm sát cơ thể, với những đường cắt và xẻ tà đầy táo bạo đã giúp cô ta phơi bày ra được hết những nét đẹp nhất của mình.

Cô ta đặt chân xuống thảm đỏ, câu đầu tiên nói chính là…

“Xin lỗi, đã khiến mọi người chờ lâu rồi.” Giọng nói dịu dàng và cuốn hút, kèm theo đấy là một nụ cười tươi tắn xinh đẹp quyến rũ lòng người.

Một lời nói nhẹ nhàng đơn giản nhưng đã khiến những người đứng đây suy đoán ra được rất nhiều thứ.

“…”

Một tên lanh mồm liền nói: “Không, không lâu! Cô đến chẳng chậm hơn ngài Tống là mấy. Phải nói là rất đúng lúc ngài ấy vừa giới thiệu bạn đồng hành của mình…”

Một sảnh người xôn xao náo loạn, bọn họ bất ngờ liên tục quay và chụp lại khoảng khắc quý giá này. Dù từ lâu họ đã lơ mơ đoán được giữa hai người có mờ ám nhưng… đây chẳng phải là thẳng thắn công khai sao?

Chưa kể tới, nơi họ công khai chuyện tình chính là… tiệc nhà vợ cũ!

Tin này còn không phải là siêu phẩm thì chính là gì?

Giữa một rừng nhốn nháo, Mạc Diễm lại bình tĩnh đến lạ thường. Anh đột nhiên bật cười thành tiếng như chế nhạo những kẻ nơi đây, anh giơ tay ra, hơi khom người hướng về phía cửa xe của mình, giọng nói trầm ấm đầy cưng chiều với người bên trong.

“Ra đây nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện