Đã 1 tiếng đồng hồ trôi qua, Mạc Diễm vẫn chẳng trông thấy Phù Trân đâu. Công ty và nhà anh cách nhau chỉ khoảng 20 phút đi xe, giờ này không thể tắc đường, nếu có tắc đường đi nữa thì cũng chỉ 30 phút mà thôi. Cho dù cô ấy có tìm kiếm và chuẩn bị gì đấy thì giờ này cũng phải tới rồi chứ?
Chẳng biết vì sao mà đột nhiên anh lại cảm thấy lo lắng bồn chồn đến khó hiểu. Dù có muốn bình tâm thế nào cũng không được.
Anh nhấn nút nào đó trên điện thoại nội bộ và nói: “Cô ấy tới chưa?”
Thư ký rất am hiểu, ngay lập tức đáp lời: “Vẫn chưa ạ!”
“…” Anh ngắt kết nối, lấy điện thoại riêng và gọi cho cô.
Tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng mãi không có người bắt máy, ngón tay gõ trên mặt bàn của anh bất giác nhanh hơn làm đánh vỡ quy luật vốn có của nó.
Đến cuộc gọi thứ hai, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.
“…”
Một bầu không khí tĩnh lặng khó hiểu, anh trầm ngâm cất giọng lên tiếng trước.
“Phù Trân? Em vẫn đang nghe máy đúng không?” Dù bản thân đang rất nóng ruột nhưng anh vẫn dịu dàng cất giọng gọi tên cô.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mạc Diễm…” Chỉ một câu gọi tên như lẽ thường nhưng đã khiến trái tim anh bị bóp nghẹt như đang có tảng đá nặng nề đè lên.
Thanh âm của cô yếu ớt thều thào, giọng nói nghẹn ngào kìm nén tiếng khóc nức nở.
Bàn tay cầm điện thoại của anh run rẩy, hơi thở cũng bất giác trở nên khó nhọc.
“Phù Trân, em sao vậy? Đã có chuyện gì sao?”
“Mạc Diễm… vì sao anh lại lừa dối tôi?”
“…”
Anh bây giờ mới nhớ tới cuốn nhật ký của
Phù Trân mà bản thân hôm qua xem đã chưa cất kĩ.
Điều anh lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra.
Mạc Diễm trở nên luống cuống, đầu óc rối loạn gần như là chẳng thể sử dụng được nữa. Anh cảm thấy sợ hãi, một dự cảm chẳng lành đang nghiền nát anh.
“Phù Trân, làm ơn xin em… xinem đừng đi đâu cả, làm ơn hãy đợi anh về rồi chúng ta nói nhé.” Giọng anh nài nỉ, cầu xin cô một cách tha thiết.
Mạc Diễm thật sự rất sợ, anh rất sợ khi mình trở về nhà sẽ chẳng thấy cô đâu nữa, cô sẽ lại biến mất và anh không thể nào tìm ra cô.
Anh sợ bản thân sẽ mất đi Phù Trân.
Đầu dây bên kia truyền tới một chữ.
“Được!”
…
Mạc Diễm ngay lập tức lao ra khỏi công ty, anh chẳng nhớ nổi mình đã lái xe với tốc độ như thế nào mà chỉ mất gần mười phút để có mặt tại nhà. Bánh xe dừng lăn bánh, anh không ngơi nghỉ dù chỉ một giây, ngay lập tức chạy nhanh về phía cửa nhà.
Cạch!
Cánh cửa bật mở tạo nên tiếng vang lớn, anh không quan tâm việc thay giày mà cứ vậy chạy vào trong. Bóng lưng người con gái anh mong và chiếc vali bên cạnh hiện trong tầm mắt.
Thấy cô vẫn còn ở đây vậy mà anh lại chẳng hể vui nổi.
Cảm giác vừa muốn bước tới bên cô lại vừa muốn né tránh sự việc đang khúc mắc. Phù Trân không quay đầu lại nhìn anh, giọng nói nhỏ bé bình thản vang lên.
“Anh không có gì muốn nói sao?”
“…” Có! Anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng nên nói như thế nào anh lại chẳng thể biết được. Anh cũng biết sẽ có một ngày mình phải thắng thắn thừa nhận với cô nhưng không ngờ nó sẽ ở trong hoàn cảnh này.
Anh muốn chờ tới một ngày, cô ấy yêu anh một chút, lúc đấy anh nói ra cũng sẽ an tâm hơn. Nhưng… mọi chuyện vỡ lẽ rồi, anh nên làm sao đây?
“Anh… xin lỗi!”
“Vì sao anh lại có mấy thứ này?”
Những thêu mặc cô nói chính là chiếc vali và túi xách mà với từng đánh mất khi rạng sáng hôm đó bước chân ra khỏi nơi này.
Mạc Diễm tiến lên trước một bước, thành khẩn khai báo.
“Hôm đấy anh nghe thư ký nói em bị người ta cướp mất hành lý nên cho người đi lấy lại. Lúc mang về thì lại hay tin em đã bay đi nước ngoài rồi. Anh không biết em đã đi đâu cả nên…”
Nên… nên anh đã giữ chúng lại.
“…” Im lặng một lúc lâu, anh lại nghe thấy cô khàn giọng nói: “Thì ra… kết cục vẫn là kết thúc.”
“…” Đồng tử anh co rút mãnh liệt, hơi thở trở nên gấp gáp với lòng ngực bị đè nặng. Lời nói bình thản của cô có giá trị ngàn tầng đối với anh.
“Anh sai rồi, Trân… anh sai rồi, anh xin lỗi. Em đánh anh đi, mắng anh cũng được. Chúng ta đừng kết thúc, không thể, không thể đâu…”
“…” Phù Trân ngắm đôi mắt lại, giọt lệ nóng hổi từ khoé mắt chảy ra. Vị mặn chát thấm đẫm, chua xót đến tận từng sớ thịt.
“Anh… anh, anh đã lừa dối tôi. Hức, anh không phải mà, vì sao lại…” Tiếng cô nấc nghẹn, nói không thành lời.
“KHÔNG… KHÔNG ĐÂU… PHÙ TRÂN À…” Mạc Diễm hoảng loạn, loạng choạng cất bước về trước. Bàn tay vươn ra sắp chạm tới cô thì Phù Trân hét lên.
“ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!”
“…”
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung.
Cô hít sâu một hơi, đau đớn không kém gì anh mà nói ra lời chia xa. “Chúng ta nên dừng lại thôi.”
“KHÔNG ĐÂU!”
“Làm ơn đấy, em… em không thể chịu nổi. Anh làm ơn hãy để em đi đi…”
“…”
Để em đi đi…
Em không thể chấp nhận nổi sự thật mà em đã tin tưởng bấy lâu nay.
Nếu em không rời đi, em nghĩ chúng ta sẽ làm và nói ra những lời tổn thương nhau nhiều hơn nữa.
Dù cảm xúc có ra sao thì anh vẫn phải để em rời đi…
Chẳng biết vì sao mà đột nhiên anh lại cảm thấy lo lắng bồn chồn đến khó hiểu. Dù có muốn bình tâm thế nào cũng không được.
Anh nhấn nút nào đó trên điện thoại nội bộ và nói: “Cô ấy tới chưa?”
Thư ký rất am hiểu, ngay lập tức đáp lời: “Vẫn chưa ạ!”
“…” Anh ngắt kết nối, lấy điện thoại riêng và gọi cho cô.
Tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng mãi không có người bắt máy, ngón tay gõ trên mặt bàn của anh bất giác nhanh hơn làm đánh vỡ quy luật vốn có của nó.
Đến cuộc gọi thứ hai, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.
“…”
Một bầu không khí tĩnh lặng khó hiểu, anh trầm ngâm cất giọng lên tiếng trước.
“Phù Trân? Em vẫn đang nghe máy đúng không?” Dù bản thân đang rất nóng ruột nhưng anh vẫn dịu dàng cất giọng gọi tên cô.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mạc Diễm…” Chỉ một câu gọi tên như lẽ thường nhưng đã khiến trái tim anh bị bóp nghẹt như đang có tảng đá nặng nề đè lên.
Thanh âm của cô yếu ớt thều thào, giọng nói nghẹn ngào kìm nén tiếng khóc nức nở.
Bàn tay cầm điện thoại của anh run rẩy, hơi thở cũng bất giác trở nên khó nhọc.
“Phù Trân, em sao vậy? Đã có chuyện gì sao?”
“Mạc Diễm… vì sao anh lại lừa dối tôi?”
“…”
Anh bây giờ mới nhớ tới cuốn nhật ký của
Phù Trân mà bản thân hôm qua xem đã chưa cất kĩ.
Điều anh lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra.
Mạc Diễm trở nên luống cuống, đầu óc rối loạn gần như là chẳng thể sử dụng được nữa. Anh cảm thấy sợ hãi, một dự cảm chẳng lành đang nghiền nát anh.
“Phù Trân, làm ơn xin em… xinem đừng đi đâu cả, làm ơn hãy đợi anh về rồi chúng ta nói nhé.” Giọng anh nài nỉ, cầu xin cô một cách tha thiết.
Mạc Diễm thật sự rất sợ, anh rất sợ khi mình trở về nhà sẽ chẳng thấy cô đâu nữa, cô sẽ lại biến mất và anh không thể nào tìm ra cô.
Anh sợ bản thân sẽ mất đi Phù Trân.
Đầu dây bên kia truyền tới một chữ.
“Được!”
…
Mạc Diễm ngay lập tức lao ra khỏi công ty, anh chẳng nhớ nổi mình đã lái xe với tốc độ như thế nào mà chỉ mất gần mười phút để có mặt tại nhà. Bánh xe dừng lăn bánh, anh không ngơi nghỉ dù chỉ một giây, ngay lập tức chạy nhanh về phía cửa nhà.
Cạch!
Cánh cửa bật mở tạo nên tiếng vang lớn, anh không quan tâm việc thay giày mà cứ vậy chạy vào trong. Bóng lưng người con gái anh mong và chiếc vali bên cạnh hiện trong tầm mắt.
Thấy cô vẫn còn ở đây vậy mà anh lại chẳng hể vui nổi.
Cảm giác vừa muốn bước tới bên cô lại vừa muốn né tránh sự việc đang khúc mắc. Phù Trân không quay đầu lại nhìn anh, giọng nói nhỏ bé bình thản vang lên.
“Anh không có gì muốn nói sao?”
“…” Có! Anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng nên nói như thế nào anh lại chẳng thể biết được. Anh cũng biết sẽ có một ngày mình phải thắng thắn thừa nhận với cô nhưng không ngờ nó sẽ ở trong hoàn cảnh này.
Anh muốn chờ tới một ngày, cô ấy yêu anh một chút, lúc đấy anh nói ra cũng sẽ an tâm hơn. Nhưng… mọi chuyện vỡ lẽ rồi, anh nên làm sao đây?
“Anh… xin lỗi!”
“Vì sao anh lại có mấy thứ này?”
Những thêu mặc cô nói chính là chiếc vali và túi xách mà với từng đánh mất khi rạng sáng hôm đó bước chân ra khỏi nơi này.
Mạc Diễm tiến lên trước một bước, thành khẩn khai báo.
“Hôm đấy anh nghe thư ký nói em bị người ta cướp mất hành lý nên cho người đi lấy lại. Lúc mang về thì lại hay tin em đã bay đi nước ngoài rồi. Anh không biết em đã đi đâu cả nên…”
Nên… nên anh đã giữ chúng lại.
“…” Im lặng một lúc lâu, anh lại nghe thấy cô khàn giọng nói: “Thì ra… kết cục vẫn là kết thúc.”
“…” Đồng tử anh co rút mãnh liệt, hơi thở trở nên gấp gáp với lòng ngực bị đè nặng. Lời nói bình thản của cô có giá trị ngàn tầng đối với anh.
“Anh sai rồi, Trân… anh sai rồi, anh xin lỗi. Em đánh anh đi, mắng anh cũng được. Chúng ta đừng kết thúc, không thể, không thể đâu…”
“…” Phù Trân ngắm đôi mắt lại, giọt lệ nóng hổi từ khoé mắt chảy ra. Vị mặn chát thấm đẫm, chua xót đến tận từng sớ thịt.
“Anh… anh, anh đã lừa dối tôi. Hức, anh không phải mà, vì sao lại…” Tiếng cô nấc nghẹn, nói không thành lời.
“KHÔNG… KHÔNG ĐÂU… PHÙ TRÂN À…” Mạc Diễm hoảng loạn, loạng choạng cất bước về trước. Bàn tay vươn ra sắp chạm tới cô thì Phù Trân hét lên.
“ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!”
“…”
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung.
Cô hít sâu một hơi, đau đớn không kém gì anh mà nói ra lời chia xa. “Chúng ta nên dừng lại thôi.”
“KHÔNG ĐÂU!”
“Làm ơn đấy, em… em không thể chịu nổi. Anh làm ơn hãy để em đi đi…”
“…”
Để em đi đi…
Em không thể chấp nhận nổi sự thật mà em đã tin tưởng bấy lâu nay.
Nếu em không rời đi, em nghĩ chúng ta sẽ làm và nói ra những lời tổn thương nhau nhiều hơn nữa.
Dù cảm xúc có ra sao thì anh vẫn phải để em rời đi…
Danh sách chương